[...]
Cạch.
- Ai là người nhà của bệnh nhân?
Cánh cửa phòng cấp cứu hé mở, một vị bác sĩ với mái tóc muối tiêu, có vẻ ngoài già dặn, đầy kinh nghiệp bước ra.
- Bác sĩ là cháu...mẹ của cháu sao rồi ạ?
Chu Hạ từ trên ghế nhanh chóng đứng lên, cô chạy đến trước mặt vị bác sĩ ấy, bộ dạng khẩn thiết, vô cùng lo lắng hỏi. Bác sĩ tháo bao tay và khẩu trang, thở dài rồi mới đáp lại.
- Chúng tôi đã tiến hành kiểm tra tổng quát cho bệnh nhân và phát hiện bệnh nhân bị hở van tim ba lá. Đây là giai đoạn nguy hiểm và có nguy cơ gây ra nhiều biến chứng nhất của căn bệnh suy tim. Nếu căn bệnh này được phát hiện sớm thì chỉ cần điều trị bằng thuốc là được nhưng lần này bệnh nhân lại để hở đến tận ba lá thì mới đến bệnh viện. Nên bây giờ cần phải làm phẫu thuật gấp để kéo dài sự sống nếu không thì bệnh nhân sẽ chỉ sống được hơn một tháng nữa thôi.
Chu Hạ vô cùng chú tâm lắng nghe những gì mà vị bác sĩ già vừa nói. Hai tay nắm chặt, các đầu ngón tay liên tục bấm vào nhau. Nhưng cô chẳng thấy đau chút nào. Đợi bác sĩ nói xong thì Hạ Hạ rụt rè hỏi lại.
- Vậy...vậy bác sĩ cho cháu hỏi phí mổ tim của bệnh viện là bao nhiêu vậy ạ?
- Tôi cũng không nhớ rõ vì công việc của tôi là khám bệnh chứ không phụ trách những công việc thu phí nhưng nó giao động từ chín trăm ngàn đến một triệu hai trăm đô la hay sao đó. Cô có thể đến khu vực thu ngân để biết rõ hơn về các mức giá.
Chu Hạ nghe thấy số tiền viện phí cần chu trả mà choáng váng cả mặt mày, đến nỗi cô đứng còn không vững. Chín trăm đến một triệu hai chắc chỉ là phí mổ tim thôi đấy. Chưa kể đến tiền thuốc men, tiền giường, tiền phòng...vân vân và rất nhiều các khoản phí tự phát sinh.
Trong mười bảy năm cuộc đời Chu Hạ còn chưa kiếm ra nỗi mười ngàn đô thì cô biết đào đâu ra số tiền lớn như thế bây giờ?
- Bệnh nhân không còn nhiều thời gian, nếu được thì trong hai ngày cô hãy xoay sở, vay mượn ở đâu đấy để đóng viện phí sau đó chúng tôi sẽ ngay lập tức tiến hành ca phẫu thuật cho mẹ cô. Tôi xin phép!!
Bác sĩ nói rồi liền rời đi, dì Cẩm cũng vừa về nhà lúc nãy để chăm cháu cháu ngoại Chỉ còn mỗi một mình Chu Hạ ở nơi này.
- Một triệu, một triệu, kiếm đâu ra một triệu trong hai ngày bây giờ?
Chu Hạ cứ lẩm bẩm câu nói ấy trong miệng. Đứng lâu quá thì cảm thấy mỏi chân nên cô đi đến hàng ghế chờ để ngồi suy nghĩ.
Nếu như vơ vét hết số của cải, tài sản, trang sức trong nhà đi bán thì nhiều nhất cũng chỉ được có hai trăm ngàn đô mà thôi.
Vì vừa làm vừa học nên số tiền cô kiểm được rất rất ít. Đập thêm ống heo của cô để dành trong bảy năm qua chắc cũng lên được hăm trăm lẻ bảy ngàn đô.
- Dì ơi, nghe máy đi...nghe máy đi.
Hạ Hạ nhớ đến dì Lam, cô nhấc điện thoại gọi cho dì ấy. Có lẽ vì quá xúc động nên Chu Hạ hơi vội vàng, gấp gáp, hồi chuông chỉ mới vừa vang lên một đợt mà cô đã sợ dì ấy không nhấc máy.
- Alo...có chuyện gì hả Hạ Hạ?
- Dì ơi, dì có tiền không ạ? Cho con mượn khoảng một triệu đô có được không? Con cần tiền để chi trả phí mổ tim cho mẹ.
Giọng nói của dì Lam vang lên như đánh tan quả bóng khí đè nặng trên lòng ngực của cô gái. Nhưng khi Chu Hạ vừa nói đến số tiền cần mượn thì đầu dây bên kia liền im ắng đến lạ thường.
- Hạ Hạ...dì xin lỗi, hiện tại dì chỉ có thể giúp con được từ hai trăm đến ba trăm ngàn đô mà thôi. Quán dì nhìn quy mô lớn, hào nhoáng thật đó nhưng thực chất là dì vay mượn của ngân hàng để tu sửa và nâng cấp cả đấy. Tháng này dì còn chưa đóng tiền nợ cho ngân hàng nữa. Con thông cảm cho dì nha.
- Con cảm ơn dì còn không hết, vậy lát nữa con ghé qua dì lấy tiền nha, sau này con sẽ ráng đi làm để trả nợ cho dì ạ!!
Chu Hạ đi vào nhà vệ sinh của bệnh viện rửa mặt cho tỉnh táo, cô xốc lại tinh thần cho bản thân rồi ra khỏi bệnh viện, bắt xe đi đến quán nhậu của dì Lam lấy tiền.
[...]
Một ngày sau.
- Trong nhà ngoài giường ngủ của mẹ ra thì chẳng còn cái gì để bán nữa. Vậy mà mới gom được năm trăm đô. Thời gian hai ngày sắp hết rồi mình phải làm sao đây?
Sau khi ghé qua chỗ dì Làm lấy tiền thì Chu Hạ đã ngay lập tức trở về nhà đem hết vật dụng, nội thất trong nhà đi cầm cố. Chỉ chừa lại duy nhất chiếc giường ngủ của Thục Mai để khi bà ấy trở về còn có chỗ nằm.
Còn cô lót chiếu nằm dưới nền cũng không sao. Điều cô quan tâm nhất là làm sao để kiếm ra hơn nửa triệu đô trong vài tiếng đồng hồ.
Căn nhà này cũng chẳng thể đem đi bán hay cầm cố được vì cô sợ mình sẽ không có đủ khả năng trả nợ. Đến lúc đó chủ nợ đến siết nhà thì mẹ con cô biết sống ở nơi nào.
- Hay là mình mượn tiền của dì Kha Mĩ Kì xem sao!!
Chu Hạ bắt đầu lục lọi khắp ngóc ngách của căn nhà để tìm kiếm tấm danh thiếp lúc trước của bà ấy. Nhưng ngôi nhà này hiện tại trống rỗng, không có nhiều vật dụng gì cả thế mà cô tìm mãi mà chẳng thấy tấm danh thiếp đó đâu.
- Hức...mất rồi, mất hết rồi!!
Lúc này Chu Hạ mới sực nhớ ra rằng mình đã bỏ quên luôn nó vào trong chiếc balo đi học. Nhưng mà vào chiều hôm qua Hạ Hạ cũng đã mang hết chúng đi bán luôn rồi.
[...]
Sáng hôm sau tại bệnh viện Maxim.
- Xin chào chị, chị có thể cho em hỏi bệnh viện chúng ta có cho trả góp tiền viện phí không ạ?
Chu Hạ thật sự hết đường để chạy ra tiền, cô đã bị dồn vào ngõ cụt. Đêm hôm qua vì uất ức, bí bách không tìm ra được hướng giải quyết mà Hạ Hạ đã khóc nguyên một buổi tối dài dằng đẵng.
Đến gần ba giờ sáng hôm sau mới chợp mắt được một lát thì phải đến bệnh viện để chăm nom mẹ Thục. Hôm nay cũng là ngày mà Chu Hạ phải đóng viện phí, nhưng với số tiền mà cô đang có vẫn còn thiếu rất nhiều nên Chu Hạ không còn cách nào khác phải đi đến khu thu ngân để hỏi xem bệnh viện có cho trả góp hay không.
- Chúng tôi rất xin lỗi vì phía nói điều này. Nhưng bệnh viện hiện tại chưa mở hình thức trả góp viện phí ạ.
Một nữ y tá lắc đầu còn bĩu môi sau đó tỏ vẻ khinh thường. Nhưng rồi cũng rất nhanh lấy lại được dáng vẻ làm việc nghiêm túc, chuyên nghiệp, cô ta dùng giọng đọc máy móc để trả với với Hạ Hạ.
- Vậy em cảm ơn ạ...
Hết rồi, hết thật rồi. Những giọt nước mắt tuyệt vọng lăn dài trên gò má trắng nõn rồi lại vươn đến đến khoé môi khô rát bên dưới. Nước mắt mặn đắng giống như cách mà cuộc đời này đối xử với cô vậy.
- Khoang đã, giám đốc điều hành bệnh viện này làm việc ở tầng cao nhất. Hay là em lên đấy cầu xin anh ta thử xem có được không?
Khi Chu Hạ vừa quay người chuẩn bị rời đi đã có một chị y tá khác cũng trực cùng ca với người ban nãy lên tiếng giữ cô lại. Cô ấy nhìn bộ dạng bơ phờ, thất vọng của Chu Hạ thì liền sinh ra lòng thương cảm, xót xa cho cô gái trẻ ấy.
Nhưng mà cô ấy cũng chỉ làm công ăn lương ở đây, quy định là quy định, không thể tự tiện nói thay đổi là thay đổi được. Bây giờ chỉ còn cách là Chu Hạ lên xin xỏ người đứng đầu của nơi này thì may ra vẫn còn một chút hi vọng mà thôi.
- Em cảm ơn chị nhiều lắm ạ!!