[...]
- Vậy là mẹ mình được cứu rồi sao? Cảm ơn ông trời, cảm ơn vì lần này ông đã không chặn đường sống của mẹ con!!
Sau khi người đàn ông kì lạ đấy đi khỏi thì Chu Hạ vẫn chưa thể tin được là mẹ Thục sẽ được phẫu thật vào trong buổi chiều hôm nay.
Chu Hạ vui mừng đến độ muốn nhảy cẩn cả lên rồi này. Cô gái này thật vô lo vô nghĩ, có lẽ vì tâm trí của cô đã bị niềm vui lấn át mà không hề nghi ngờ gì đến câu nói " đánh đổi " ban nãy của người đàn ông kia.
- Cô ơi, chị ơi, anh ơi mẹ em được cứu rồi!!
Cô bé mười bảy tuổi ngây thơ cứ như thế mà tung tăng đá chân sáo chạy loanh quanh khắp bệnh viện để làm toả niềm hạnh phúc này với mọi người xung quanh, gặp ai cô cũng chào, gặp ai cô cũng kể mà không hề biết bản thân đã vô tình sa vào miệng sói xám hung ác.
[...]
- Haha...đúng là trẻ con thật.
Người đàn ông ban nãy trò chuyện với Chu Hạ mới đó đã trở về văn phòng làm việc. Anh ta không phải ai khác xa lạ mà chính là Kha Luân - người ngồi vào vị trí cao nhất của bệnh viện Maxim. Kha Luân chăm chú nhìn vào màn hình laptop được kết nối với tất cả camera được gắn trong bệnh viện. Ánh mắt dịu dàng nhìn vào hình bóng nhỏ nhắn đang tung tăng chạy nhảy ấy mà bật cười.
- Ối trời ơi!! Nghìn năm có một phải chụp một tấm về gửi cho bà chủ xem mới được.
Ung Trì - trợ lí của Kha Luân ngồi làm việc gần đấy vô tình bắt gặp được nụ cười toả nắng, tươi rói của giám đốc mà không khỏi bất ngờ. Lần đầu tiên trong suốt mấy năm qua Ung Trì thấy Kha Luân cười tươi đến như vậy. Không phải nụ cười treo đầy sự giả tạo như anh thường phô bày ra trước đó.
- Giám đốc xem vui vậy? Có thể cho tôi xem ké nữa được không?
Ung Trì rời khỏi bàn làm việc của mình lén phén đi đến chỗ ngồi của Kha Luân. Vừa nhìn thấy Ung Trì tới đây thì anh đã vội vàng dập màn hình laptop rồi quăng cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm.
- Keo kiệt thế, đã không cho xem thì thôi còn gườm liếc người ta!!
Ung Trì là con của quản gia ở biệt thự của Kha Mĩ Kì, nên hai người đã quen biết nhau được khá lâu lắm rồi. Từ cái thời mới chập chững biết đi. Nên giữa Ung Trì và Kha Luân không hề có sự phân biệt giữa cấp trên và cấp dưới. Mà họ xem nhau như những người bạn đồng hành thân thiết.
- Xéo đi.
[...]
- Lần này chính xác là tầng mười lăm rồi!!
Mới đấy mà đã loay hoay hết một buổi sáng. Vào đúng hai giờ chiều hôm nay, theo như đã hẹn Chu Hạ đã đi lên tầng cao nhất của bệnh viện để gặp mặt người đàn lúc nãy.
- Mời cô đi theo tôi.
Cửa thang máy vừa mở ra thôi mà đã có hai người đàn ông đứng chờ sẵn ở đấy. Sao ở trong bệnh viện mà cũng mặc vest đeo kính đen làm cô còn tưởng bọn họ là khủng bố không đấy hay là người trong giới giang hồ, mafia đồ không đấy.
- Dạ vâng!!
Chu Hạ liền hoá thân thành một chú thỏ cụp tai chẳng dám hó hé gì mà ngoãn ngoãn lẽo đẽo đi theo sau lưng bọn họ.
Nhìn cái bắp tay khổng lồ của hai người đấy thôi cũng khiến Chu Hạ run sợ rồi. Cái này mà hắn ta tức giận đấm một phát chắc cô ngủm củ tỏi thật đấy.
Nhưng mà nhìn hoàn cảnh bây giờ thì chẳng khác nào đang diễn ra một cuộc áp giải tù nhân cả. Chỉ thiếu mỗi sợi dây buộc hai tay cô lại nữa thôi.
Cạch.
- Đến nơi rồi, mời cô vào trong này gặp giám đốc.
Đi mãi, đi miết thì cuối cũng đến được căn phòng cần đến rồi. Không ngờ văn phòng của anh ta nằm tận sau tít ở cuối dãy hành lang.
Một trong hai người đàn ông đấy tiến lên đẩy cửa cho Chu Hạ, đợi cô đi vào hẳn bên trong thì đứng sang một bên trở thành một người gác cửa thực thụ.
- Xin...xin chào.
Không hiểu vì sao khi vừa đi vào trong căn phòng này thì đột nhiên Chu Hạ có chút hối hận rồi. Là một căn phòng rất rộng rãi, có thể nói là to bằng cái nhà của cô luôn đấy nhưng cái không khí của nó cứ áp bức, khó thở kiểu gì.
- Xin chào, tôi đến rồi.
Chiếc ghế ngồi ở bàn làm việc đã quay hẳn về phía sau, đưa phần lưng dựa đối diện với Chu Hạ. Trên thành ghế còn có cả một bàn tay đang nhẹ nhàng nhịp từng nốt như đang đánh một khúc nhạc piano. Những ngón tay ấy thon dài, phần mu bàn tay có hơi gân guốc trông vừa nam tính, vừa lịch lãm vô cùng.
- Đến rồi à?
Người ngồi trên đấy đẩy chỉ ấn vào một cái nút màu đen được thiết kế chìm trên ghế thì nó nhận được lệnh liền chậm rãi quay về phía trước.
- Sao lại là anh? Không phải anh chỉ là trợ lý ở của giám đốc thôi sao?
Khi vừa nhìn thấy được diện mạo của anh ta Chu Hạ không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Vậy là cô ngu ngốc bị hắn ta xoay vòng vòng như một con rối từ sáng giờ.
- Ngồi.
Anh ta đánh mắt vào chiếc ghế được đặt trước bàn làm việc ra hiệu cho Chu Hạ ngồi vào chỗ đấy.
Thái độ của anh hiện tại khác hoàn toàn so với buổi sáng. Nét mặt đẹp trai vẫn còn đấy nhưng lại không còn hiện hữu sự dịu dàng như lúc trước nữa. Mà thay vào đó là một khuôn mặt lạnh lùng như tảng băng di dộng đến nỗi làm người khác khó chịu vì sự kiệm lời của anh ta. Nếu nói đây là anh em song sinh của người đàn ông đó thì Chu Hạ cũng tin sái cổ.
- Ngồi...ngồi liền đây.
Chu Hạ làm việc, bươn chải từ nhỏ lại làm nghề phục vụ nên cô rất biết thuận theo thái độ của người khác mà biến tấu tính cách của mình. Người đàn ông này cau có như vậy thì tốt nhất không nên chống đối anh ta thì hơn.
- Kí vào đây.
Đợi cô ngồi xuống hẳn vào ghế, thì anh ta kéo hộc tủ lấy ra một một tập phong bì lớn rồi đẩy đến trước mặt Chu Hạ. Trên bao phong bì in hai chữ " hợp đồng " rõ to.
- Là hợp đồng mượn nợ sao? Cần chi phải cầu kì như vậy, anh cứ viết cho tôi một tờ giấy nợ là được rồi.
Chu Hạ không hề biết hợp đồng anh ta đưa cho mình là gì cả. Lần đầu được kí hợp đồng nên cô có hơi gà mờ một tí, Chu Hạ với tay cầm lấy nó đưa ngó nghiêng, lên lật trái lật phải ngắm nhìn chi tiết xung quanh bao bì.
Ngắm đủ rồi thì Chu Hạ cẩn thận mở mắc cài của nó ra. Bên trong chỉ có mỗi một tờ giấy mà thôi, vậy mà anh ta lại bỏ trong cả cái bao bì bự chảng bằng tờ giấy A4 này.
- Hợp đồng tình nhân?
Chu Hạ đọc to bốn chữ được đánh trong tờ giấy ấy, rồi lại đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn vào người đàn ông. Để thăm dò xem anh ta có phải là đưa nhầm rồi hay không? Nhưng mà trái với sự mong đợi ấy của cô thì anh ta lại thản nhiên gật đầu chắc nịch.
Rầmm...
- Đồ lưu manh anh đùa tôi à? Tôi nói cho anh biết nhé tôi bán nghệ chứ không bán thân. Cái này tôi không kí.
Xoẹt.
Chu Hạ tức giận đập mạnh vào bàn đứng lên chửi xối xả vào mặt anh ta. Sau đó lại cầm tờ ấy mà thẳng tay xé thành hai mảnh vứt xuống nền rồi cầm balo quay người bỏ đi
Cô nhút nhát, rụt rè và mít ướt là thật. Trước giờ dù có bị người khác đối xử tệ bạc thế nào thì Chu Hạ cũng không bao giờ bật lại. Đây là lần đầu tiên trong suốt mười mấy năm sống trên đời gan cô lớn đến như vậy.
Thấy Chu Hạ bỏ đi mà anh ta không hề có động thái níu kéo hay là đuổi theo mà cứ cư nhiên gác chân lên bàn. Cổ hơi ngửa về phía sau nhắm mắt tịnh dưỡng. Đợi đúng lúc tiếng bước chân ấy đi ra đến cửa thì thì giọng nói của anh ta mới chậm rãi vang lên.
- Em không thương mẹ mình à?