[...]
- Anh còn chưa nói với bác sĩ tiếp tục phẫu thuật cho mẹ tôi mà.
Sau khi lấy được chữ kí của Chu Hạ thì Kha Luân liền mang hợp đồng cẩn thận cất vào trong két sắt của văn phòng rồi quay về bàn làm việc.
Chu Hạ vẫn ngây thơ chưa biết rằng bản thân lại một lần nữa bị người đàn ông này trao cho một cú lừa. Cô không còn trong bộ dạng xù lông như mấy phút trước nữa, Chu Hạ bây giờ rất khép nép, cô níu lấy cổ tay áo của Kha Luân, nhỏ giọng cầu xin anh ta hãy cứu lấy cứu mẹ Thục.
- Anh thả tôi ra!!
Kha Luân chẳng nói chẳng rằng mà bắt lấy phần eo nhỏ của Chu Hạ thuận tay đặt cô ngồi lên đùi. Anh thản nhiên tựa chiếc cầm cương nghị lên cái đầu đen bên dưới, mùi hương anh đào nhè nhẹ từ mái tóc ấy lan toả vào trong khoang mũi khiến Kha Luân dễ chịu và thoải mái hơn nhiều.
Chu Hạ dù không can tâm nhưng cũng phải ngồi yên tại đấy, dáng người nhỏ bé lọt thỏm vào trong lòng Kha Luân. Không dám chống đối mà chỉ có thể dùng lời nói cùng một vài hành động như mèo cào để chống cự.
- Chúng ta nên đổi cách xưng hô đi là vừa. Đừng lo lắng về việc đó, anh chỉ lừa em thôi.
- Anh quá đáng.
Biết mình lại bị lừa Chu Hạ dẫy nẫy quay phắt cổ về phía sau, dùng ánh mắt tức giận, hận thù trừng liếc lấy Kha Luân. Nhưng rồi rất nhanh cũng xụ mặt, yểu xiều lại một đống như trái bóng bị xì hơi.
Bây giờ cô có tức giận thì cũng đâu thay đổi được gì nữa cơ chứ. Bút sa gà chết, cô đã chấp nhận kí vào tờ giấy đó thì cũng đồng nghĩa với việc cuộc sống của cô đã bị người đàn ông này nắm giữ mất rồi.
- Em buồn cái gì? Em có biết là ngoài kia có bao nhiêu cô gái đang đợi tôi ngắm trúng không? Làm tình nhân của tôi em cũng đâu có thiệt.
Chu Hạ chỉ biết cười nhạt, đúng thật là Kha Luân vừa đẹp trai, vừa nhiều tiền, lại vừa tài giỏi. Là hình mẫu lí tưởng trong tâm trí của nhiều đứa con gái, trong đó có cả Chu Hạ. Từ lúc nhỏ cô đã mơ tưởng sau này lớn lên sẽ bén duyên với người đàn ông như thế này. Nhưng khi gặp được rồi thì cô lại không muốn nữa.
Chính hai chữ " tình nhân " ấy đã khiến Chu Hạ phải suy nghĩ nhiều. Khiến Chu Hạ không còn mong ước về việc đó nữa.
Đã là tình nhân thì sẽ chẳng có một kết cục tốt đẹp nào dành cho cô cả. Anh và cô cũng đâu thể bên nhau đến hết cuộc đời, Chu Hạ sợ rằng trong khoảng thời gian tiếp xúc bản thân sẽ nảy sinh tình cảm với Kha Luân và khi đó anh sẽ không còn hứng thú với cô, sẽ đã cô sang một bên đi tìm niềm vui mới.
- Đến khi nào anh sẽ chán em?
Giọng nói lí nhí từ trong cổ họng Chu Hạ phát ra. Ban nãy sau khi kí xong thì Chu Hạ cũng có liếc nhìn sơ qua thời hạn hiệu lực của hợp đồng.
Trong đó ghi là là hợp đồng vô hạn, không có thời gian kết thúc nhất định. Nhưng Chu Hạ muốn biết trước cái ngày mình sẽ bị Kha Luân vứt bỏ để có thể chuẩn bị một tâm lý vững chắc hơn.
- Không biết.
Kha Luân mãi đến vài phút sau mới chịu đáp lại. Vì anh không biết nên trả lời cô như thế nào. Dù chỉ mới gặp lần đầu nhưng anh đã muốn giam cầm Chu Hạ mãi mãi bên cạnh mình nhưng vì lòng kiêu ngạo, tự cao của chính mình đã không cho phép anh nói ra điều ấy.
[...]
Bốn tiếng sau.
- Dậy đi, đừng ngủ nữa. Anh mỏi người quá.
Sau những câu hỏi ấy thì cô không nói gì nữa. Chu Hạ cứ như vậy mà ngồi yên trong lòng Kha Luân nhìn anh làm việc, đánh máy tính. Nhưng chỉ được cỡ mười lăm phút thì cô đã ngủ gục mất tiêu rồi.
Trong suốt cả buổi chiều Kha Luân chỉ có thể giữ nguyên một tư thế ngồi như vậy. Công việc của anh cũng chẳng nhiều lắm nên sớm đã kết thúc từ ba tiếng trước nhưng vẫn phải ngồi tại ghế mấy tiếng đồng hồ để không làm cô gái nhỏ này thức giấc. Cả cơ thể của Chu Hạ nghiêng sang một bên tựa hẳn lên một cánh tay của anh mỏi chết đi được.
Thật là đang yên đang lành tự dưng rước cục nợ này vào thân làm chi hổng biết?
- Ba ơi ba...còn sớm lắm, Hạ Hạ không muốn dậy đâu.
Kha Luân : "..." Cô ấy đang nhầm tưởng mình là ba của cổ sao?
Chu Hạ ghét nhất là đang ngủ mà bị ai đó làm ồn hay chọc phá cô khó chịu nhăn nhó một tí rồi trở người ôm lấy cánh tay còn lại của Kha Luân tiếp tục giấc ngủ. Có lẽ vù Chu Hạ đang mơ thấy Tưởng Chu Trình nên mới nói mớ, nhầm anh với ba như vậy.
- Tỉnh lại đi Chu Hạ, ca phẫu thuật của mẹ em đã kết thúc rồi.
Ngay lúc ấy chiếc điện thoại của anh đột nhiên sáng màn hình báo hiệu có tin nhắn gửi đến. Là Ung Trì, anh ta là bác sĩ chịu trách nhiệm mổ chính cho mẹ của Chu Hạ, sau nhiều giờ đồng hồ đứng trong căn phòng vô trùng thì cuối cùng ca phẫu thuật cũng có thể kết thúc.
Ngoài vị trí trợ lý của giám đốc ra thì Ung Trì còn là một bác sĩ tài ba, đa năng trong bệnh viện Maxim. Từ khoa ngoại đến khoa nội Ung Trì đều có đảm nhận. Nhưng chuyên môn chính của anh ta là thiên về các cuộc phẫu thuật có tính nguy hiểm, rắc rối nhiều hơn.
- Aaa...xin lỗi, em ngủ quên mất. Anh vừa nói gì về mẹ em vậy?
Cô nhóc này mới tỉnh dậy đã la làng la sóm, làm như là anh ăn thịt cô vậy. Kha Luân nhanh chóng đẩy Chu Hạ leo xuống khỏi người mình, tay chân anh đều bị cô đè trong thời gian dài mà cứng đờ hết cả rồi. Kha Luân khó khăn vịn bàn đứng lên thực hiện vài động tác căng cơ giúp dãn gân dãn cốt.
- Mẹ em được chuyển về phòng hồi sức rồi. Tình trạng của bà ấy đã ổn định. Đợi sáng mai em có thể vào chăm sóc cho bà ấy.
- Có thật không? Mẹ...mẹ tôi, à không mẹ em từ nay sẽ khoẻ mạnh hoàn toàn đúng chứ?
Cô vẫn chưa quen với cách xưng hô này. Nên đôi lúc có chút nhầm lẫn. Chu Hạ vui mừng nhảy đến mức đổng đổng lên trần nhà. Cô không ngần ngại mà nắm lấy bàn tay to lớn ấy hỏi lại một lần nữa.
- Anh nói dối em bao giờ?
Chu Hạ : "..."
Lần đầu nói dối về thân phận của mình thì cũng thôi đi, chẳng có gì to tát. Lần hai còn đem mẹ Thục ra lừa gạt cô kí vào hợp đồng. Người đàn ông giả dối, anh nói ra câu này mà không thấy ngượng miệng à?
- Không thèm đôi co với anh, bây giờ em có thể đi được chưa? Tôi muốn về với mẹ.