[...]
- Xin chào quý khách.
Chu Hạ đứng xếp hàng ngoài cửa cùng các chị đồng nghiệp dầy dặn kinh nghiệm ở đây. Dì Lam thương Chu Hạ nên đã cho phép cô đứng yên một chỗ cuối đầu chào khách là được, không cần phải dẫn hay xếp chỗ ngồi cho khách.
Sau khi được dì Lam đồng ý chuyển đổi công việc thì Chu Hạ đã bắt tay vào làm ngay. Đồng phục của tiếp tân khác xa hoàn toàn với đồng phục của nhân viên chạy bàn, bưng bê.
Những tiếp tân ở đây mỗi ngày sẽ được phát một bộ đồng phục theo chủ đề. Hôm nay họ phải hoá thân thành những cô thư kí quyến rũ nên trang phục trên người cũng phải giống đến một trăm phần trăm với chủ đề được đưa ra.
Vì Chu Hạ có dáng người nhỏ nhắn hơn những cô gái ngoài kia nên được dì Lam tỉ mỉ chọn cho một bộ đồng phục có kích thước vừa vặn với cơ thể của cô.
Đồng phục hôm nay khá đơn giản. Là một chiếc áo sơ mi trắng cùng chân váy chữ A ngắn trên đầu gối một gang tay. Đôi chân thon dài, trắng trẻo ấy cũng được bao bọc bởi một lớp tất đen mỏng dính, chân đi giày cao gót đế nhọn càng giúp tăng thêm vẻ quyến rũ, sexy cho các cô gái.
- Ui da...tự dưng chị đau bụng quá. Em xếp bàn cho các nhóm khách chuẩn bị giúp chị nha, chị đi vệ sinh một lát.
Các chị tiếp tân đều tản đi xếp bàn cho khách vẫn chưa quay lại. Nơi đây chỉ còn mỗi Chu Hạ và một chị đồng nghiệp khác. Không biết là chị ấy đau bụng thật hay do thấy những vị khách ngoài kia nên mới kiếm cớ đùng đẩy cho Chu Hạ.
- Nhưng... nhưng mà em không biết phải làm sao cả.
Chị đồng nghiệp kia nhờ vả xong liền chạy đi một mạch vào nhà vệ sinh mặc kệ cho Chu Hạ có đồng ý hay không. Cô lúng túng không biết phải làm như thế nào, đây là lần đầu tiên cô được đảm nhiệm việc này. Nhìn đám người đàn ông đầu trọc, xăm trổ đầy mình đang tiến vào mà tim Chu Hạ đã run cầm cập cả lên.
- Xin...xin chào quý khách. Không biết quý khách đã đặt bàn trước chưa ạ?
Chu Hạ lấy hết dũng khí bước ra rồi bắt chước lại lời nhắn thoại của những chị đồng nghiệp nói ban nãy.
- Vẫn chưa, cô em đây là người mới à?
Gã dẫn đầu trong đám đấy nhìn thấy cô gái xinh xắn, mới mẻ liền sáp lại tùy tiện sờ soạng, vuốt ve bả vai mảnh mai, xương hạc ấy.
- Vâng, vâng ạ. Dãy bên kia còn vài bàn trống tôi dẫn mọi người qua đó nhé.
Chu Hạ bị hắn ta sờ liền rùng mình, da gà da vịt nổi lên hết rồi. Ở mức độ gần như thế này cô có thể thấy rõ từng vết sẹo lớn nhỏ trên khuôn mặt của hắn ta, thậm chí ngay cả trên da đầu cũng có một vết sẹo lồi dài chừng năm xăng ti. Môi thâm đen sì, râu ria lởm chởm. Trông hắn ta vừa dữ tợn, vừa gớm ghiếc quá đi mất.
Cô không dám phản kháng chỉ có thể tránh né lùi dần về phía sau cách xa khỏi bàn tay thô sần, với những ngón tay ngắn cũn cỡn đầy mụn nhọt của gã ta.
- Vậy phiền người đẹp dẫn anh sang đấy nha.
Chu Hạ gật đầu rồi ngó nghiêng ra sau lưng hắn ta đếm số lượng người trong đám đó.
- Cũng chỉ có năm người gồm ba nam và hai nữ xem ra cũng không nhiều, chỉ cần xếp họ ngồi vào một bàn là đủ.
[...]
Căn tin bệnh viện Maxim.
Ting!
Kha Luân cùng Ung Trì đang dùng bữa trưa tại căn tin. Cả hai người đàn ông trẻ con này đã bắt tay làm hoà cách đây hai tiếng trước rồi.
Vì bệnh viện đang có chương trình thiện nguyện miễn hoàn toàn phí khám và thuốc men cho bệnh nhân nghèo nên số người đến khám bệnh tại Maxim đột ngột tăng nhanh.
Số bác sĩ khoa ngoại trong bệnh viện không đủ nên phải điều động rất nhiều bác sĩ từ các lĩnh vực khác nhau đến giúp một tay. Cả Kha Luân và Ung Trì cũng không ngoại lệ, làm việc quần quật cả buổi sáng thì đến tận ba giờ chiều hai người mới có thời gian nghỉ ngơi.
Rầm.
Kha Luân vừa dùng xong phần cơm của mình thì bỗng nhiên điện thoại có tin nhắn gửi đến. Không biết nội dung bên trong đoạn tin nhắn đấy chứa cái gì nhưng khi vừa ấn vào xem anh đã trở nên rất kích động.
Đồng tử Kha Luân co lại, các tia máu dần nổi lên, nếu quan sát kĩ có thể thấy tròng đen đang dần ngã sang màu đỏ nhạt, nét mặt Kha Luân liền trở nên rất hung dữ y hệt những lúc mà anh mất khống chế tự nhốt mình trong phòng.
- Cơm...cơm của tôi.
Ung Trì ngồi không cũng dính đạn. Phần cơn ăn dở đã bị cú đập bàn ban nãy của Kha Luân làm đổ bể hết trơn. Ung Trì uất ức lắm nhưng chỉ biết khóc trong lòng vì anh ta thấy giám đốc mình có vẻ không ổn rồi.
Kha Luân chẳng còn quan tâm đến bản thân vừa làm mất miếng ăn của người khác. Tâm trí anh bây giờ chỉ còn mỗi hình ảnh Chu Hạ ngã ngồi lên đùi của một gã đàn ông khác mà thôi. Anh cởi bỏ áo blouse vứt lại tại chỗ ngồi rồi nhanh chân chạy ra hầm lấy xe rời khỏi bệnh viện.
[...]
- Đồ khốn, ông thả tôi ra.
Chu Hạ bị hai cô gái của đám người họ cố ý đẩy ngã vào lòng của tên đầu trọc kia. Hắn ta nhanh chóng luồn tay qua vòng eo nhỏ của Chu Hạ mà ghì chặt không cho cô có cơ hội đứng lên.
- Cô em làm giá cái gì? Em nhìn hai con đàn bà kia xem, họ cũng từng đã chống đối anh như vậy đấy.
Giọng nói bỡn cợt của tên đầu trọc đấy thì thầm bên tai Chu Hạ. Đợi hắn nói Chu Hạ mới để ý đến diện mạo của hai cô gái kia.
Trông họ có vẻ quen quen dường như Chu Hạ đã từng gặp ở đâu rồi. Ngẫm nghĩ một hồi cô mới chợt nhớ ra chính là hai cô gái đã từng làm việc ở quán cách đây một năm trước.
- Hinh Nhã, Hinh Nhi?
Hai người họ là chị em sinh đôi nhưng lại không giống nhau. Cũng chính Hinh Nhã và Hinh Nhi là một trong những cô gái hay bắt nạt và chèn ép Chu Hạ trong khoảng thời gian còn làm việc cho dì Lam.
Lúc trước dù Nhã và Nhi rất đanh đá nhưng họ lại mang vẻ đẹp trong sáng, đơn thuần. Thế mà bây giờ đây cả hai người họ lại trở nên biến chất đến như thế. Tóc nhuộm màu đỏ còn móc lai vài sợi xanh tím. Xăm hình kín lưng, cả mũi, miệng và lưỡi đều được xỏ đầy khuyên.
- Tụi tao cũng không có ích kỉ, hổng mấy nhà mày cũng nghèo mà đúng không? Hay là mày cùng tụi tao theo anh Sơn đây đi, chỉ cần mày phục vụ ảnh tốt thì cả đời không lo chết đói.