[...]
- Chào bà dì xinh đẹp của con, cũng đã gần chục năm chúng ta mới có dịp hội ngộ thế mà dì vẫn đẹp như ngày nào.
Kha Mĩ Kì đã xuống phòng khách ngồi đợi sau khi bị Kha Luân đuổi ra khỏi phòng. Trong lúc bà đang chăm chú đọc báo thì bất chợt một giọng nói trẻ trung, khoẻ khoắn đầy vẻ nịn nọt của một chàng trai trẻ vọng lên.
- Ôi chu cha hồi đó con thấp bé nhẹ cân lắm cơ mà giờ đã cao lớn như thế này rồi sao. Nhưng mà miệng mồm vẫn lẻo mép như xưa, chẳng thay đổi chút nào.
Là Mặc Cảnh - con trai bác sĩ Tố Linh ban nãy mang thuốc đến cho bà. Lúc nhỏ cậu nhóc này rất thường xuyên sang nhà bà chơi, mối quan hệ giữa Kha Luân và Mặc Cảnh cũng được gọi là khá thân thiết, nhưng từ bảy năm trước đổ về đây Mặc Cảnh phải tập trung cho việc học nên số lần lui tới cũng giảm đi đáng kể, dần dà mất hút chẳng thấy qua nửa.
- Thuốc mẹ con nhờ mang qua cho dì này. Nhà có ai bị thương sao mà cần phải uống kháng viêm, kháng sinh vậy ạ?
Mặc Cảnh đặt túi thuốc vào tay lòng bà sau đó anh ta chủ động lôi kéo Kha Mĩ Kì đến sô pha ngồi trò chuyện, tự nhiên như ở nhà của mình.
- À...à thằng Luân, đúng rồi là thằng Luân nó chạy bộ tập thể dục bị ngã trầy đầu gối, con biết tính nó hồi kĩ hồi giờ mà. Có vết thương bé tí thôi mà nó phải đòi uống thuốc này cho bằng được.
Kha Mĩ Kì không biết phải giải thích như thế nào nên đã chọn cách đổ hết mọi tội lỗi lên đầu thằng con trai yêu quý của mình. Mà thôi cũng đáng, chuyện này cũng do anh mà ra cả. Không biết có lừa được Mặc Cảnh hay không nhưng bà chỉ nghĩ ra được như vậy thôi, dùng đỡ vậy.
- Cũng sắp đến giờ cơm rồi, con ở lại ăn cơm cùng dì luôn nhé!
[...]
Át xìi.
- Xong rồi, váy rộng nên tạm thời em cứ thả rông phần dưới đi. Thuốc vẫn chưa thấm mặc quần lót vào sẽ dính hết vào đấy.
Bên trong phòng ngủ, sau mười lăm phút mầy mò, xoa bóp thì cuối cùng việc bôi thuốc do Kha Luân đảm nhiệm cũng đã kết thúc. Không biết là có ai nói xấu gì về anh hay không mà mũi anh cứ nhảy liên tục.
- Vâng, vậy giờ em mặc váy vào nha.
Hai má Chu Hạ đã đỏ ửng hết lên vì ngượng ngùng và cảm động. Từ khi bắt đầu có nhận thức đến năm mười tuổi thì việc gì cô cũng phải tự làm, sau khi được Thục Mai nhận nuôi cũng vậy, bà ấy vì muốn Chu Hạ có tính tự lập, tự giác nên chỉ ở bên an ủi, động viên cô mà thôi.
- Nếu em không ngại thì cứ để như vậy xuống nhà dùng bữa.
- Ngại...ngại, em có ngại.
Chu Hạ yếu ớt kéo lấy chiếc váy rơi rớt dưới sàn lên mặc vào người. Váy thiết kế đơn giản nên chỉ cần tròng đầu vào là xong. Nhưng mà không mặc quần chíp nó cứ thiếu thiếu, mát mát kiểu gì.
- Ở đây có áo lót hay miếng dán ấy ấy không?
Không mặc quần lót nhưng có phần chân váy che khuất nên sẽ chẳng bị ai phát hiện. Chứ mà không mặc áo lót mà đi nhong nhong như này xuống dưới nhà đằng nào cũng sẽ bị người ta soi mói cho mà xem.
- Không có, mặc cái này vào.
Kha Luân đã cầm sẵn trên tay một cái áo vest đen từ nãy giờ. Chỉ đợi Chu Hạ hỏi anh đã ngay lập tức phủ nó lên trên đầu cô.
- Cảm ơn.
Xem ra ngươi đàn ông này tuy hơi cục súc ném áo vào người cô nhưng vẫn còn rất tinh tế ấy chứ. Khoác chiếc áo đen này vào sẽ không ai có thể thấy được đầu ti nho nhỏ của cô nữa rồi.
- Được rồi, mau xuống nhà dùng bữa. Anh đói lắm rồi.
Kha Luân bỏ đi ra khỏi phòng một lèo mà không hề màng đến tình trạng hiện tại của Chu Hạ. Nếu như anh đói một thì cô phải đói mười rồi đấy, từ qua đến giờ cô chưa được ăn uống gì hết, đã vậy còn bị hành ra ra như thế này.
- Thôi được rồi, cố lên Chu Hạ, không cần anh ta mày vẫn có thể làm được mà.
Chu Hạ nhìn theo bóng lưng Kha Luân mà bĩu môi. Vì được ủ ấm trong đệm bông thời gian khá lâu nên khi vừa đặt chân xuống sàn nhà lạnh lẽo Chu Hạ liền có chút không quen.
- Aa...ôi cái đầu gối của tôi.
Đôi chân cô như được đeo vào hai cục chì vô cùng nặng nề, bẹn háng đau nhói, nhấc lên không nổi. Mới bước đầu tiên Chu Hạ đã ngã quỵ, đầu gối đập mạnh vào sàn nhà.
- Em thật phiền phức.
Trong lúc Chu Hạ đang chật vật vịn giường ngồi dậy thì Kha Luân từ ngoài cửa đi vào, anh khom người đỡ Chu Hạ đứng lên, ôm eo đỡ cô đi ra bên ngoài.
- Còn không phải là do anh sao...đồ chết bầm.
Những lời nói chửi rủa Kha Luân được Chu Hạ nói nhỏ hết sức. Không biết được là Kha Luân có nghe thấy hay không nhưng cánh tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt.
- Đau...
[...]
- Mặc Cảnh con mau lại bàn ngồi đi, người làm đã dọn xong thức ăn rồi. Không cần phải đợi Kha Luân, nó chắc đang rất bận rộn nên sẽ không ăn đâu.
Mặc Cảnh từ sô pha đến bên bàn ăn kéo ghế ngồi vào. Cũng đã khá lâu chưa được ăn cơm nhà dì nên anh ta không hề do dự mà đồng ý ở lại dùng cơm.
- Anh Luân xuống rồi kìa dì. Nhưng mà...trên lưng anh ấy có thứ gì đu ở trển vậy?
Từ phía xa, Mặc Cảnh đã thấy Kha Luân từ trên cầu thang đang đi xuống nhà. Dáng đi vô cùng thong thả, với hai tay đút vào túi quần.
- Chào cậu Cảnh, đừng quan tâm đến tôi, cứ tự nhiên như mấy năm trước.
Đợi Kha Luân đi đến gần thì Mặc Cảnh mới nhận ra được thứ đang đu trên lưng Kha Luân là thân hình nhỏ nhắn của một cô gái.
Mặc Cảnh giơ ngón tay cái về phía Kha Luân mà thán phục. Không ngờ anh lại khỏe đến như thế, dù đang cõng một người trên lưng nhưng nét mặt anh chẳng hề biến sắc.
- Đến nơi rồi, leo xuống đi con lợn này.
Vì lúc nãy đi một đoạn đường vỏn vẹn có mười mét thôi mà Chu Hạ đã xiểng niểng đến năm lần. Nên khi xuống nhà mới thành ra như thế này.
Vậy mà đi đến tận bàn, anh đã cố tình ngã người về phía sau để Chu Hạ chỉ cần thả tay ra là sẽ ngồi vào ghế thế mà cô vẫn cứ lì lợm không chịu bỏ ra.
Chu Hạ vùi mặt vào tấm lưng vững chãi ấy, he hé đôi mắt ra nhìn mọi vật xung quanh. Đến khi lia đến chỗ ngồi của Mặc Cảnh thì Chu Hạ như gặp phải ma vậy, vội vàng dùng tay che mặt, giọng nói run run cất lên.
- Không xuống. Anh đưa em lên phòng đi, em đột nhiên không muốn ăn nữa.