- Cậu chủ lấy cái gì để chứng minh đây là của mình? Nếu sợi dây này thật sự là của cậu chủ thì em sẽ trả luôn, không lấy thêm một cắc bạc nào.
A Tình quả thật là không muốn bán, cô ấy muốn giữ lại làm kỉ niệm cho riêng mình nên mới làm khó Kha Luân như vậy. Bởi vì theo như cô đã tìm hiểu thì mẫu dây này rất đắc hàng vào mấy năm về trước, cho nên số lượng được bán ra rất là nhiều, vả lại mẫu mã đơn giản, bày bán trôi nổi như thế này thì làm sao mà anh có thể chứng minh được nó là của anh được chứ.
- Đi vào đây.
Kha Luân quắc tay gọi A Tình vào trong phòng của mình, sau đó anh đến hộc tủ của bàn làm việc lấy ra một chiếc kính lúp nhỏ. Rồi anh lại gọi A Tình đến gần, bắt cô nhìn sát vào trong tròng kính.
- Nhìn thấy chữ L kia không? Nhiêu đây đã đủ chứng minh rồi chứ? Ban nãy cô đã hứa rồi nên bây giờ nó thuộc về tôi.
A Tình: "..." Tôi tự đào hố chôn mình rồi.
Cô ấy không còn gì có thể chối cãi được nữa. Ngày nào A Tình cũng mang chiếc vòng này ra ngắm nghía thế mà cô còn không biết đến sự hiện diện của nó. Bởi vì kí tự đó quá nhỏ nên trong lúc quan sát bằng mắt thường rất khó để nhìn thấy.
- Ừm.
[...]
Mùa xuân năm sau.
Mới đó mà đã qua năm mới nữa rồi, Kha Luân vẫn vậy, vẫn đang sống nhưng chưa hề tốt lên dù chỉ là chút.
Mới đó mà đã qua năm mới nữa rồi, Kha Luân vẫn vậy, vẫn đang sống nhưng chưa hề tốt lên dù chỉ là chút.
Mới đó mà đã qua năm mới nữa rồi, Kha Luân vẫn vậy, vẫn đang sống nhưng chưa hề tốt lên dù chỉ là chút.
Mọi người trong nhà lần lượt bỏ anh mà đi, những người làm cũng nghỉ dần nghỉ mòn khiến Kha Luân cảm giác như ông trời đang trả báo cho mình, ngoại trừ Chu Hạ ra thì mẹ cũng đã từ mặt anh vì đã để lỡ mất con dâu quý của bà ấy.
- Huhu...chú ơi, anh ấy dành đồ chơi của con.
Hiện tại Kha Luân chỉ còn một mình, anh làm gì cũng một mình cả. Nếu có người nào đó bên cạnh thì cũng chỉ là anh bạn rượu thường ngày của Kha Luân mà thôi.
Bây giờ đang là mười một giờ trưa và Kha Luân đã có mặt tại một nhà hàng để dùng bữa. Đối với Kha Luân bây giờ ăn và ngủ với anh chỉ là để duy trì sự sống, chứ nó từ lâu đã trở nên vô vị, nhạt nhẽo đối với anh rồi.
Người ta nói thời gian có thể chữa lành mọi vết thương nhưng Kha Luân chỉ đang thấy nó đang bắt anh phải chấp nhận sự thật rằng đã mất coi rồi mà thôi.
Đang đi thẳng thì Kha Luân đột nhiên có cảm giác như có một sinh vật nhỏ bé gì đó động vào chân mình. Khi anh cuối xuống nhìn thì lại thấy một bé gái với hai bím tóc dễ thương, đang oà khóc nức nở, chỉ tay về phía cậu bé đang ôm trong người chiếc ô tô đồ chơi.
- Xin lỗi quý khách, là do tôi trông bé không cẩn thận đã làm phiền đến anh. Bàn của anh đã được sắp xếp ở đằng kia, phiền anh sang đấy để gọi món.
Nhân viên nhà hàng thấy thế liền chạy ra cuối đầu xin lỗi. Nhà hàng này còn có cả dịch vụ trông trẻ giúp khách trong thời gian ăn uống nên được lòng rất nhiều người.
- Không sao...cháu đừng có mà bắt nạt em nữa. Kẻo sau này em dỗi lớn rồi không thèm chơi với con nữa thì lại hối hận không kịp đấy nhóc à.
Kha Luân xua tay thông cảm với nhân viên rồi lại hướng về phía cậu nhóc đang lầm lì đứng phía trước mà khuyên bảo. Những lời nói mà anh vừa cất ra như đang tự trách bản thân mình vậy. Mà cũng đúng thôi, Chu Hạ vì giận anh nên mới bỏ đi lâu đến như vậy.
- Xin lỗi, trả cho em nè...sau này anh sẽ không như vậy nữa đâu.
Xem ra cậu nhóc này cũng nhanh hiểu chuyện đấy, sau khi được Kha Luân giảng đạo thì đã ngay lập tức đến nhường lại chiếc ô tô trên tay của mình cho bé gái ấy.
- Mời anh đi lối này.
Người nhân viên kia đã nắm tay hai nhóc tì đó mà dẫn đi mất rồi. Sau đấy liền có một người nữa sang tiếp đón Kha Luân tận tình.
Nhìn hai bé con khấu khỉnh ấy bỗng dưng anh cũng muốn có em bé, nhưng phải là do Chu Hạ sinh cho anh mới được. Chứ để trọng trách này cho một cô gái nào đó thì anh xin thôi.
Mà nhắc đến em bé anh mới sực nhớ, đứa bé trong bụng của Hương Diên đã chào đời được một tuần rồi thì phải. Hai ba hôm nữa anh phải qua ngoài đấy mang đứa nhỏ ấy vào gởi vào cô nhi viện thôi.
Mấy hôm trước người vú nuôi mà Kha Luân nhờ vả đã gọi điện đến cho anh. Bà ấy bảo rằng Hương Diên bị vấp té đập mạnh bụng bầu của mình xuống sàn, sau đó thì phần bụng của cô ta đau đớn dữ dội, các y bác sĩ mà anh cho ra đấy trực sẵn đã ngay lập tức đưa cô ta lên giường đỡ đẻ.
Kết quả là đứa bé dù là sinh non, thiếu tháng nhưng may mắn là vẫn đến với thế giới này một cách an toàn nhất, còn Uyển Nhan Sắc vì cơ thể thiếu dưỡng chất, dẫn đến khó sinh mà qua đời mất rồi.
[...]
- Chu...Chu Hạ? Nhân viên đợi một chút, cho tôi hỏi người ngồi bàn trước tôi là ai vậy?
Kha Luân vừa ngồi xuống ghế thôi thì ánh mắt của anh đã bắt gặp ở chiếc bàn đối diện với mình có một bóng lưng cực kì quen thuộc, quen đến mức anh chỉ vừa nhìn thôi mà tim đã theo tiếng gọi nhói lên bần bật rồi. Kha Luân ôm ngực, níu lấy người nhân viên mà hỏi.
- Xin lỗi, tôi cũng không biết họ là ai. Dường như là khách hàng mới đến dùng bữa tại nhà hàng chúng tôi lần đầu tiên ạ.
Người nhân viên lịch sử trả lời, nhưng dường như Kha Luân chẳng hề để tâm đến những âm thanh văng vẳng bên cạnh mình, bởi vì ánh mắt, tâm trí của anh đã khoá cứng vào tấm lưng trước mặt rồi. Người nhân viên thấy vậy cũng liền âm thầm rời đi.
- Chu Hạ...có phải là em không?
Kha Luân dù cố hết sức cũng chẳng thể làm chủ được cảm xúc và đôi chân của mình. Anh trong vô thức gọi tên cô rồi đứng lên khỏi ghế tiến về phía trước, những bước chân chập chạm, nhỏ lẻ từng chút đến gần với người con gái đó.
- Xin lỗi phiền anh nhường đường để chúng tôi mang thứ này ra ngoài treo lên ạ.
- Đừng...mấy người mau né ra, đừng cản đường tôi.
Chỉ còn dăm ba bước nữa thôi là Kha Luân có thể chạm vào người con gái trước mặt của mình rồi, nhưng đột nhiên lại có hai người nhân viên khiêng một tấm biển quảng cáo khá to lướt ngang qua chặn mất đường đi của anh. Kha Luân hoảng loạng, tìm đường, né qua, nhón lên để quan sát nhưng không được. Mãi cho đến khi bọn họ đi chỗ khác thì Kha Luân mới tá hỏa khi thấy người ngồi chỗ đó đã đi đâu mất tiêu, chỉ còn mỗi một ông già trung niên ngoài năm mươi tuổi mà thôi.
- Chàng trai trẻ có việc gì sao?
Ông ta nhìn Kha Luân đứng bần thần ngay đấy nên đã lịch sự hỏi thăm.
- Không... không có gì, tôi nhận nhầm người.
Kha Luân mất tự nhiên, anh như một thằng khờ vừa gãi đầu vừa đáp lại người đàn ông ấy. Bộ dạng chột dạ như vừa mới làm chuyện xấu vậy. Anh thở dài bất lực, mang một bầu trời thất vọng trở về bàn của mình.
[...]
- Chán ghê...bẩn hết váy đẹp mất tiêu rồi.
Bên trong nhà vệ sinh của nhà hàng, Chu Hạ đang bận bịu vệ sinh chiếc váy babydoll đắt tiền của mình. Ban nãy nhân viên vô tình làm đổ nước ép cam lên trên váy nên cô mới phải rời đi đột ngột như vậy.
- Thôi kệ đi, lát nữa về nhà rồi mình thay ra cũng được. Cũng may là nước ngọt chứ nhỡ là đồ gì nóng thì nguy hiểm đến bảo bảo của mình rồi.
Chu Hạ xoa xoa chiếc bụng bầu vừa tròn bảy tháng tuổi của mình. Cô đang rất háo hức chờ đợi đến cái này mà bảo bảo của cô chào đời lắm rồi. Nhưng mà lâu như vậy mà em bé vẫn chưa chịu chui ra ngoài này với cô.
- Bảo bảo cùng mẹ ra với ông ngoại thôi nào!
Chu Hạ cẩn thận vòng tay ôm lấy bụng rồi chầm chầm đi ra bên ngoài. Có lẽ mọi người đang khá thắc mắc về hoàn cảnh của cô hiện tại, nhưng nếu cô nói vừa ngủ dậy đã được làm công chúa thì mọi người có tin nổi không?
Không tin cũng phải tin vì đó là sự thật. Vào cái đêm ngủ quên ngoài bụi ngoài bờ ấy, Chu Hạ cũng chẳng rõ phép màu gì đã xảy đến với mình nữa. Nhưng vào sáng hôm sau, sau khi thức giấc thì cô đã được nằm trong một căn phòng màu hồng đầy sang trọng rồi.
Cạch.
- Cha...Cha, là Cha sao?
Lúc ấy gia chủ của ngôi nhà hay tin cô đã thức giấc thì đã ngay lập tức lên thăm hỏi, ông ấy vừa bước vào đã khiến Chu Hạ điếng người, bởi đây là người đàn ông đầu tiên làm cô phải khóc ròng suốt mấy tháng trời, bảo sao không ấn tượng cho được.
- Đúng...là ba.
Tưởng Chu Trình chỉ đứng men mén ngoài cửa chứ không dám đi sâu vào bên trong ôm lấy cô con gái của mình.
- Ba chưa chết sao không quay về tìm con vậy...huhu.
Chu Hạ ngồi trên giường giang hai tay về phía ông ấy. Tưởng Chu Trình biết con gái không có hận cũng chẳng ghét mình thì mới dám chạy tới ôm lấy Chu Hạ vào lòng, nước mắt đầm đìa tuông đầy trên bả vai của cô.
- Cha xin lỗi, vì một số lý do nên cha không thể trở về ngay lúc ấy được... nhưng con an tâm, bây giờ cha đã có đủ điều kiện để chăm lo và mua những món đồ chơi mà con thích rồi này. Lúc nhỏ Chu Hạ của cha thích búp bê bạch tuyết đúng không, cha đã mua cả một tủ cho con rồi đấy.
Tưởng Chu Trình buông con gái ra rồi bước nhanh đến một cái tủ màu trắng mở bung những cánh cửa ấy ra. Bên trong tràn ngập vô số những con búp bê lớn nhỏ, được xếp gọn gàng, ngay ngắn.
- Ngôi nhà này, kể cả chiếc xe ngoài sân kia đều là của cha sao? Rốt cuộc cha đã làm những gì để có được ngày hôm nay vậy ạ?
Gương mặt của Chu Hạ bỗng nhiên biến sắc rõ rệt, cô đang rất rất là thắc mắc tại sao chỉ trong bảy năm mà từ một người đàn ông tay trắng, nợ nần đầy đầu lại có thể gầy dựng được cơ ngơi vững chắc như thế này? Nếu không phải là trúng vé số thì chỉ có buôn bán hàng cấm, chất cấm thì mới nhanh giàu đến như vậy mà thôi.
- Con bình tĩnh ngồi xuống đây đi. Chuyện này nói ra thì khá là dong dài nhưng cha sẽ ráng tóm gọn lại ngắn nhất nhưng đủ để con hiểu được. Thật ra là sau khi rơi xuống dưới nước cha không hề chết mà may mắn trôi dạt qua đầu thượng nguồn của một thành phố khác. Sau đó cha xin được một chân làm phục vụ cho một buổi tiệc mừng thọ được tổ chức trên du thuyền. Kế tiếp thì con tàu đó vô tình đâm phải những mõm đá ngầm khiến tàu bị thủng, dần dần chìm xuống nước.
Tưởng Chu Trình dừng một lát rồi nói tiếp.
- Lúc ấy mọi người ai cũng chỉ lo cho bản thân mình mà bỏ quên mất một ông lão tám mươi tuổi, cũng chính là chân vật chính của bữa tiệc. Cha không đành lòng nên đã đến bế ông ấy nhảy xuống dưới thuyền cứu hộ chung với mình. Sau đó lão gia ấy vì muốn báo đáp ơn tình nên đã cưu mang cha, luôn ở bên cạnh và hỗ trợ cha một ít vốn để khởi nghiệp. Tuy là sự nghiệp của cha cũng không phải quá lớn, nhưng sau bảy năm bương chải thì cha đã nắm trong tay nhiều khu xí nghiệp lớn nhỏ. Khi đã có được địa vị và tiền tài cha liền muốn quay trở về để tìm lại con và Thục Mai.