Chiếc xe màu đỏ thẫm của An Tranh đến khu trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố S thì dừng lại.
Ở giữa quảng trường, một toà nhà to lớn sừng sững đứng đó.
Trung tâm thương mại S.
An Tranh phóng khoáng đẩy cửa bước xuống, mở cửa xe cho Hạ Nhi và Lương Hạ, sau đó hai tay đút túi quần cẩn trọng hộ tống hai người.
Lương Hạ có chút phấn khích, nắm lấy tay Hạ Nhi vui vẻ nói không ngừng:
"Ở đây hình như có hội triển lãm trang sức, là của tập đoàn Nam Cung gia. Hạ Nhi - tớ nghe nói cậu thu mua lại tập đoàn Trương thị, nó cũng là tập đoàn chuyên về trang sức. Họ có mời cậu không?"
Hạ Nhi bĩu môi.
Ngày mở hội triển lãm trang sức lớn như vậy, tất nhiên sẽ mời rất nhiều các công ty trang sức lớn nhỏ và những người nổi tiếng đến tham gia. Cô đường đường là cổ đông lớn nhất hiện tại của Trương thị. Tuy nhiên cô quá bận rộn quản lý Trầm thị, nên đã giao việc quản lý Trương thị cho Hàn Tịch và cấp dưới, những việc liên quan đến Trương thị cô không cần phải đích thân tới quản nữa.
Hạ Nhi nhìn hội triển lãm xa hoa trước mặt, mười mấy đoàn chuyên gia trong nghành và hơn trăm khách quý giàu có yêu thích trang sức đá quý đi tới đi lui, còn có không ít phóng viên nghe tin cũng đến tham gia.
Tầng dưới tòa nhà trung tâm thương mại đông nghịt người, cực kì náo nhiệt.
An Tranh bước nhanh tới cạnh cô, lạnh nhạt mở miệng:
"Về trang sức Nam Cung gia quả thật rất mạnh, hội triển lãm này An gia cũng được mời tới đấy."
Hạ Nhi nghe thấy liền nhíu mày, nếu nói như vậy hội triển lãm này quy mô thật không nhỏ chút nào.
Nam Cung gia quyền thế to lớn, là gia tộc quyền lực tên tuổi lẫy lừng, vô số người luồn cúi cũng muốn được có chút quan hệ với Nam Cung gia, để một kẻ làm quan cả họ được nhờ.
Nam Cung gia tuỳ tiện ra mắt một buổi triển lãm trang sức nho nhỏ cũng có thể bao nguyên cả năm tầng đại sảnh của Trung tâm thương mại lớn nhất nước. Quả thật có chút xa xỉ.
Hạ Nhi liếc nhìn khu vực đại sảnh rộng lớn phía dưới, trang trí cũng cực kì xa hoa lộng lẫy, mặt đất được trải thảm đỏ, đèn chùm kiểu tây chiếu sáng rực rỡ.
Xung quanh là các kệ tủ được sắp xếp ngay ngắn, rất nhiều bảo vệ cùng người mẫu đồng loạt đem các vật phẩm xa xỉ trưng bày lên tủ kính.
Trong từng tủ đặt các trang sức đá quý tạo hình khác nhau, chất liệu trang sức có vàng, bạc, ngọc bích, mã não, kim cương, pha lê, ngọc quý.
Cảnh tượng vô cùng choáng ngợp.
Trong đại sảnh người tới người đi, ăn mặc sang trọng, trang điểm đẹp đẽ.
"Hạ tiểu thư! Cô cũng ở đây sao?"
Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh mềm nhẹ lại dịu dàng như nước.
Hạ Nhi quay đầu lại, Giai Mộng Kỳ mặc một bộ lễ phục quý giá từ từ đi đến, khí chất toàn thân tao nhã thanh lệ, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm vô cùng tỉ mỉ, trên người còn đang đeo phục sức kim cương lấp lánh, phía sau có quản lý cùng nhiều vệ sĩ đi theo bảo vệ sát sao.
Hạ Nhi hít sâu một hơi.
Lương Hạ ghé sát tai Hạ Nhi thấp giọng nói:
"Hình như cô ta cũng được mời tới, cậu thấy bộ trang sức trên cổ cô ta không? Là thành phẩm mới nhất hôm nay của Nam Cung gia đó."
Hạ Nhi liếc mắt nhìn trên cần cổ Giai Mộng Kỳ, nơi đó đang đeo sợi dây chuyền kim cương màu trắng tinh khiết, đường cắt tinh xảo đẹp đẽ, quả thật trân quý vô cùng.
"Hạ tiểu thư! Khương tổng không đến cùng cô sao?"
Giai Mộng Kỳ đưa tay lên xương quai xanh, nhẹ nhàng chạm vào sợi dây chuyền lấp lánh, vẻ mặt có chút đắc ý.
Hạ Nhi bật cười một tiếng, khoanh tay lại nghiêng đầu hỏi một câu:
"Giai tiểu thư còn vấn vương hôn phu của tôi à?"
Giai Mộng Kỳ hơi biến sắc, ánh mắt có chút bối rối, sau đó lập tức ngẩng đầu lên.
"Tôi không có."
Hạ Nhi gật đầu, ra vẻ hài lòng.
"Mộng Kỳ!"
Giọng nói nam nhân lơ lớ có chút trầm trầm vang lên phía sau Giai Mộng Kỳ.
Hạ Nhi nghe thấy, chân mày càng nhíu chặt hơn.
"Nam Cung thiếu gia, anh đến rồi." Giai Mộng Kỳ đột ngột ỏng ẹo bước nhanh tới gần Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên lộ ra nụ cười xán lạn, bình tĩnh thong dong, giống như vì nhìn thấy Hạ Nhi mà tràn đầy bất ngờ:
"Hạ tiểu thư! Cô cũng đến dự sao?"
Hạ Nhi ngay lập tức quay sang níu lấy tay Lương Hạ kéo đi, không chút khách khí.
An Tranh cũng xoay người theo sau.
Nam Cung Thiên bước nhanh tới chặn đường Hạ Nhi lại, cười như có như không thấp giọng:
"Hạ tiểu thư! Cô vội đi đâu vậy?"
Hạ Nhi mất kiên nhẫn lùi về sau giữ khoảng cánh, sau đó nhếch môi cười lạnh:
"Bổn tiểu thư muốn đi đâu thì liên quan gì đến Nam Cung thiếu gia nhỉ?"
Nam Cung Thiên mặc âu phục vest màu đen, vạt áo thẳng băng, mái tóc vàng được chải vuốt kỹ lưỡng, đôi mắt bắn ra ánh nhìn lạnh lùng, bên trong cất giấu thứ sát ý lạnh thấu xương khiến người ta khiếp đảm, vẻ mặt bên ngoài lại cười nho nhã, giọng điệu thân sĩ ôn hoà:
"Nếu Hạ tiểu thư đã đến, không bằng tham gia một chút buổi triển lãm đi. Nghe nói Trầm gia cũng thu mua một tập đoàn trang sức — là Trương thị, hôm nay vị đại diện bên đó vừa tới, nhưng đã có việc phải rời đi sớm."
Hạ Nhi thần sắc không đổi, lạnh lùng mở miệng:
"Không cần! Tôi cũng có việc."
Dứt lời liền muốn kéo Lương Hạ vòng qua Nam Cung Thiên.
Nam Cung Thiên lại không buông tha, nhanh chân di chuyển tới chặn đường Hạ Nhi lại, liếc nhìn qua Lương Hạ, trầm giọng nói:
"Vị tiểu thư nhỏ nhắn đáng yêu này thì sao? Có hứng thú với buổi triển lãm của chúng tôi không? Tiểu cô nương thật khả ái xinh xắn, có thể giới thiệu cho tôi biết tên của cô chứ?"
Tay Nam Cung Thiên đưa tới trước, muốn thân sĩ chào hỏi Lương Hạ.
Hạ Nhi nhíu mày, vẫn biết tên thiếu gia Nam Cung này vô sỉ, nhưng hết đánh chủ ý tới cô, bây giờ còn lôi cả Lương Hạ vào.
Hạ Nhi vung tay hất mạnh tay Nam Cung Thiên ra, môi nhếch lên độ cong lãnh khốc, tàn bạo mở miệng:
"Tính khí bạn tôi rất tốt, nhưng tính khí bổn tiểu thư thì thật sự không tốt chút nào đâu. Nam Cung Thiên! Ngươi cứ liên tục cản đường bổn tiểu thư là có ý gì?"
Nam Cung Thiên rụt tay về, thẳng người nhìn Hạ Nhi ôn hoà cười một tiếng.
"Hạ tiểu thư thật sự quá đa nghi. Nam thiếu tôi chỉ muốn làm quen với vị tiểu thư này, không có ý gì cả. Nếu Hạ tiểu thư đã không có hứng thú tham gia, tôi cũng không ép buộc thêm nữa."
Hạ Nhi chỉ cười âm trầm, kéo tay Lương Hạ rời đi.
An Tranh ở phía sau đột ngột dừng lại trước mặt Nam Cung Thiên, ánh mắt đen láy u ám, giọng nói lạnh lẽo khiến người ta nghe mà rét run:
"Nam Cung Thiên! Tránh xa Hạ Nhi ra."
Nam Cung Thiên nhẹ giọng cười khẽ, nghiêng đầu nhìn An Tranh thấp giọng hỏi:
"An tiểu thư! Bảo vệ nữ nhân ấy cho thật tốt nhé. Thời gian tới sẽ không yên bình nữa đâu."
Dứt lời liền xoay người đi tới cạnh Giai Mộng Kỳ.
Giai Mộng Kỳ liếc nhẹ về hướng Hạ Nhi rời đi, như có điều suy nghĩ, khoác lấy cánh tay Nam Cung Thiên, cũng tươi cười rạng rỡ đi vào hội triển lãm.
An Tranh vừa muốn xoay người đi liền bị một giọng nói nữ nhân gọi trở lại.
"An Tranh! Sao con lại ở đây?"
Một nữ nhân xinh đẹp mặc váy dài màu xanh nhạt, thân hình hoạt bát mà tinh tế, đang chớp chớp mắt, nhìn An Tranh với vẻ mặt vô cảm.
An Tranh thở dài một tiếng, chậm rãi bước tới.
"Mẹ..."
Hạ Nhi đi tới một khoảng khá xa liền dừng lại.
Quay đầu liền không thấy An Tranh.
"Hạ Nhi! Tớ muốn tới đó." Lương Hạ nắm lấy tay áo Hạ Nhi kéo tới, tay nhỏ duỗi ra chỉ về phía trước.
Hạ Nhi liếc nhìn cửa hiệu thời trang đối diện, nhìn vẻ mặt háo hức của Lương Hạ, lập tức nhỏ giọng nói:
"Cậu vào đó trước, tớ đi tìm An Tranh rồi trở lại tìm cậu."
Lương Hạ lúc này mới chú ý phía sau không thấy An Tranh nữa, gật nhẹ đầu đồng ý.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ bước vào cửa hàng, xoay người đi về phía hội triển lãm.
Tiếng ồn ào của khách mời bàn tán và thanh âm trong trẻo vang lên từ loa phát thanh, xung quanh động thái có chút náo nhiệt.
Một quý cô xinh đẹp mặc lễ phục màu đỏ sẫm, tay cầm micro đi lên bục sân khấu, sắc mặt tươi cười đối diện với khách quý dưới đài.
"Tôi là người chủ trì buổi triển lãm lần này, Tưởng Lam."
Cô gái MC giơ tay lên ra hiệu, một hàng các cô gái xinh đẹp từ phía sau sân khấu đi ra, đứng thẳng mặt hướng về phía người xem.
Bọn họ đều mặc lễ phục tinh tế quý phái, trong tay mỗi người bưng một chiếc hộp tinh xảo, bên trong là từng món trang sức đá quý.
Các phóng viên cũng giơ máy ảnh lên chụp liên tục tách tách tách.
Nữ MC trên bục lại tiếp tục lanh lảnh nói:
"Chắc hẳn các vị khách quý đã xem qua một loạt các tác phẩm mà tập đoàn chúng tôi trưng bày, tiếp theo, chúng tôi mang đến trang sức đá quý trọng điểm, ý tưởng sáng tạo độc nhất của tập đoàn Nam Cung thị."
Hạ Nhi nhíu mày, đảo mắt khắp nơi tìm An Tranh, lúc này phía sau đột ngột vang lên tiếng hét thất thanh của nữ nhân.
Trong đám đông phóng viên, một nam nhân mặc áo jacket nâu, thân hình cao lớn, ánh mắt vô cùng hiểm độc dưới mái tóc rối bù xù, trên tay cầm dao điên cuồng lao tới chỗ Hạ Nhi.
Hạ Nhi vừa nhìn thấy lập tức biến sắc, nhưng nam nhân này thân thủ rất nhanh, con dao sắc bén dưới ánh đèn rực rỡ phát ra ánh sáng lạnh lẽo kinh người.
Một đám phóng viên sợ hãi đến mức tháo chạy khỏi hội trường.
"A..."
Hạ Nhi còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, nam nhân cầm đao hăng máu đâm về phía cô.
Hạ Nhi lập tức nghiêng người né tránh, ánh sáng từ con dao chớp nhoáng lòe lòe, nam nhân cầm dao dường như phát điên, chiêu nào đâm tới cũng là chiêu trí mạng, toàn nhắm vào chỗ yếu hại của cô, chỉ nhìn thôi cũng thấy sợ mất hồn mất vía.
"Hạ Nhi! Cô chết đi!!" Thanh âm rét lạnh căm hận đến cực điểm.
Thân thủ Hạ Nhi nhanh, nhưng không thể khống chế nổi một kẻ to lớn lực lưỡng đang phát điên như vậy, nam nhân này đúng là muốn giết cô.
Một đám đông trong hội triển lãm sợ hãi đến lặng ngắt như tờ, lập tức la hét kêu gọi bảo an, cũng có người lập tức lôi điện thoại ra gọi cảnh sát.
Lại hầu như không một ai dám tiến lên giúp đỡ.
Nhìn nam nhân điên cuồng không chút lưu tình đâm chém về phía nữ nhân tưởng như yếu ớt hư nhược kia, bọn họ dù có muốn giúp cũng không dám tiến tới, sợ dao kiếm không có mắt, tuỳ tiện hành động sẽ không còn cả mạng.
Hạ Nhi cắn răng né tránh, nhưng nam nhân đầu tóc bù xù xốc xếch này sức lực quá lớn, con dao sắc bén không ngừng đâm về các chỗ trí mạng trên người cô.
Trong lòng cô vô cùng hoảng hốt, cố gắng tránh né đến mức toàn thân chật vật.
"Hạ Nhi!"
Phía xa liền vang lên tiếng hét của An Tranh.
An Tranh cách Hạ Nhi rất xa, lấy hết tốc lực chạy nhanh tới, nhìn con dao đang hạ xuống người Hạ Nhi, trong lòng dâng lên cuồng nộ cùng khiếp sợ, bất chấp tất cả phóng người nhảy qua lan can cầu thang cuốn, toàn thân căng cứng, cả khuôn mặt trắng bệch không còn chút máu.
Hạ Nhi tay không tất sắc, nam nhân này võ lực lại không tầm thường, còn điên loạn mất hết lý trí, mắt thấy con dao đang hạ xuống trước mặt, cô chỉ có thể nhắm chặt hai mắt, hi vọng con dao sẽ không đâm trúng phải chỗ nguy hiểm.
"Ahhhh..." Tiếng la hét thất thanh hoảng loạn của đám người phía sau.
Trong chớp mắt, Hạ Nhi hé mở đôi mắt hổ phách, cô trông thấy một bóng người cao gầy thoáng một cái đã ngăn trở trước mặt mình, nhanh đến nỗi cô không kịp hình thấy rõ khuôn mặt người đó là ai, bàn tay trắng nõn của người đó ngay lập tức nhanh gọn đưa ra nắm lấy lưỡi dao sắc bén sắp đâm xuống ngực cô, Hạ Nhi nhìn thấy máu tươi từ lòng bàn tay đang giữ lưỡi dao nhỏ giọt xuống chân mình, lưỡi dao nhuốm đầy máu chảy dài xuống sàn nhà trắng tinh.
Từng giọt từng giọt tí tách rơi tung toé, giống như từng đoá hoa anh túc nở rộ.
Diễm lệ kinh người, cũng là đáng sợ đến kinh hồn bạt vía.
Hội trường lặng ngắt như tờ, không một tiếng động.
Hạ Nhi ngẩn người, ánh mắt hổ phách mở to tràn đầy kinh hãi.
Tiếng nói trầm ấm bạo ngược như xuyên thấu lớp mây mờ, chậm rãi lờn vờn trong không trung, phá tan sự im lặng đến chết người kia:
"Nữ nhân của tao — tới chạm vào tao còn không nỡ. Mày là cái thá gì mà dám?"
Hạ Nhi sửng sốt, giọng nói này quen thuộc, quen đến mức cô dường như trong mơ cũng có thể bị thanh âm đó doạ cho sợ hãi mà tỉnh lại, có điều cảm xúc trong giọng nói đó lúc này lại bộc lộ sự xa lạ khó hiểu, khiến cô hoảng hốt.
Dung Lạc — là Dung Lạc.
Nữ nhân cao hơn cô cả một cái đầu, toàn thân khí thế bức người, trên người mặc một cái áo khoác màu trắng có mũ rộng che phủ kín toàn bộ dáng người và mái tóc. Chỉ lộ ra vài sợi tóc vàng nhạt dài mảnh hơi nhu nhu hỗn loạn, một bóng lưng thôi đã lộ ra phong tình vạn chủng, diễm lệ chói mắt.
Hạ Nhi bị doạ đến kinh hãi lùi mạnh về sau, thân thể theo phản xạ tự nhiên run lên.
Chỉ thấy con dao trên tay người nam nhân kia đột ngột bị Dung Lạc dùng tay không nắm chặt lưỡi dao, dùng sức lập tức bẻ gãy thành hai mảnh, rơi xuống sàn phát ra âm thanh leng keng.
Tất cả mọi người trong hội trường đều toát mồ hôi lạnh, không thể tin vào mắt mình.
Một đám người nhìn thấy không kiềm được kinh hoảng hét toáng lên.
Dùng tay không bẻ gãy lưỡi dao là khái niệm kinh hãi đến mức nào kia chứ? Có còn là con người không?
Cả đám đông nhìn chằm chằm vào tay nữ nhân kia, trên bàn tay trắng nõn như bạch ngọc, từng giọt từng giọt máu chảy dài xuống đầu ngón tay, màu đỏ diễm lệ chói mắt ấy không ngừng rơi thành từng đoá hoa rực rỡ dưới mặt sàn trắng tinh, giống như từng đoá hoa nở rộ trên nền tuyết.
Ngay lúc đám người đang thất thần hỗn loạn, Dung Lạc bình thản nhấc chân lên, một cước đạp bay nam nhân nặng nề văng ra xa, khiến hắn ọc ra một búng máu tươi, ôm ngực ho khan không dứt.
Nam nhân ngẩng đầu lên, nhìn nữ nhân cường thế hung tàn trước mặt, hét to:
"Mày là ai?"
Dung Lạc nhếch môi cười lạnh, giọng nói âm u tàn bạo đến cực điểm:
"Mày xuống mà hỏi diêm vương đi."
Dứt lời liền cho tay vào trong áo, muốn dùng súng kết liễu nam nhân kia.
"Cô chủ! Không được."
Phía sau Vương Luân lập tức chạy tới, giữ lại hành động có chút điên cuồng của Dung Lạc.
Hạ Nhi nghe thấy tiếng Vương Luân, lập tức bừng tỉnh, liếc nhìn nam nhân vừa muốn giết mình, vừa trông thấy khuôn mặt quen thuộc, Hạ Nhi hoảng hốt:
"Khanh... Khanh Long?" Hạ Nhi không tin vào mắt mình, hét lên.
Khanh Long siết chặt nắm đấm, hai mắt như muốn nứt ra, giận dữ đảo mắt quanh những người có mặt ở đây, lại nhìn Hạ Nhi nhếch khoé môi âm tàn gầm lên:
"Tao muốn mày chết!!! Hạ Nhi!"