Hạ Nhi chạy xuống chung cư, toàn thân hư nhược, máu dính khắp lên người, doạ Hàn Tịch trông thấy ngập tràn khiếp sợ.
Hàn Tịch phóng nhanh tới giữ lấy cô, ngước mắt nhìn đôi mắt hổ phách đang thất thần, bị dáng vẻ muốn chết không được, muốn sống cũng chẳng xong của Hạ Nhi doạ cho sắc mặt trắng bệch, vội vã gáp gáp lớn giọng quát:
"Cô làm sao vậy? Có chuyện gì?"
Hạ Nhi vẫn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, một giây sau đã bị Hàn Tịch kéo thẳng dậy. Sức mạnh không hề nhỏ, cũng đồng thời khiến cô có chút tri giác. Cô ngước lên, đối mặt với khuôn mặt của Hàn Tịch.
Hàn Tịch trông thấy sắc mặt của cô trắng nhợt đến kinh người, cố đè nén mọi sự hung hăng trong người xuống, tay đưa lên cưỡng ép Hạ Nhi buông hàm răng đang cắn chặt ra, cố gắng dùng ngữ điệu nhẹ nhàng, hạ thấp giọng:
"Nói tôi nghe! Chuyện gì?"
Hạ Nhi có phản ứng, cô dùng sức giật cánh tay lại.
Sau đó liền bước nhanh tới chiếc Ferrari đằng trước, mở cửa tay lái chui vào.
Hàn Tịch còn chưa kịp tiến tới, chiếc xe đã lao vụt đi.
Tốc độ bạt mạng kinh người.
Sắc mặt Hàn Tịch trở nên tái nhợt, lập tức lấy điện thoại gọi người tới.
Hạ Nhi không biết đã lái xe bao lâu, chỉ biết mọi ngõ ngách trong thành phố cô đều lướt qua.
Bên ngoài cửa kính, bầu trời đỏ rực như lửa thiêu bị trôi đi, từng tầng mây đang lan ra tận đường chân trời, lại giống như trốn cả vào màn đêm đang bao trùm cả thành phố hoa lệ rực rỡ.
Ánh đèn của thành phố quá sáng, sáng đến mức thay thế cả ánh sao. Sắc trời nửa sáng nửa tối ấy, như sắp lụi tàn khiến cô bị đè nặng đến tức thở nghẹn ngào.
Những hạnh phúc mà cô nghĩ mình đang nắm giữ trong tay, giống như một giấc mộng có vô số hoa tuyết nhẹ nhàng bay, rồi lặng lẽ biến mất trên mặt biển.
Tất cả chẳng qua là một giấc mộng của cô.
Cổ họng xộc lên vị tanh ngọt, Hạ Nhi ho khan vài tiếng, lại mở miệng, giữa môi răng toàn là máu tươi, cô nhấc chân đạp mạnh phanh xe, đẩy cửa xông ra ngoài.
Trái tim – chưa từng giá lạnh như lúc này. Lạnh sắp kết thành băng.
Cả người cô nhẹ tênh như bay, gót chân mỏi nhừ ngồi thụp xuống vệ đường, tay đưa lên nắm chặt cổ họng.
"Không sao chứ?"
Một giọng nói trầm thấp vang lên.
Hàn Tịch thở hổn hển bất ngờ xuất hiện sau lưng cô, cái bóng cao lớn che kín toàn bộ ánh sáng trên đèn đường, theo sau là Tiêu Tự cùng vẻ mặt sợ sệt.
Hạ Nhi không ngẩng đầu lên, từ từ buông một câu:
"Để tôi yên."
Hàn Tịch sắc mặt cứng đờ, nhưng chỉ là trong giây lát, đôi mắt hẹp dài nâu nhạt hơi nheo lại lập tức trở thành sắc lẹm và bén nhọn.
"Cô và Khương Tình xảy ra chuyện gì? Cô..."
Hàn Tịch vừa nói vừa vươn tay ra cố gắng chạm tay lên khuôn mặt cô, nước mắt cô men theo đầu ngón tay Hàn Tịch chảy xuống.
Hàn Tịch khiếp sợ, khẽ giật giật khóe môi:
"Tại sao cô khóc? Chuyện gì?"
Hạ Nhi không đáp, chỉ cúi đầu xuống giữa hai chân đang co lại, cánh tay vòng qua ôm lấy đầu gối.
Hàn Tịch cúi người xuống đưa tay nâng mặt cô lên.
Cô khóc không một âm thanh, từng giọt lệ lã chã rơi xuống, đáy lòng Hàn Tịch giống như có trăm ngàn mũi nhọn đâm mạnh vào, một lúc lâu sau mới khẽ nói:
"Tôi đưa cô về. Được không?"
Tiêu Tự đứng phía sau hơi sững người, sau đó vội vàng rút khăn tay đưa cho Hàn Tịch.
Hàn Tịch không nhận, bàn tay thon dài quẹt lên mặt Hạ Nhi, nhẹ nhàng ma sát lau nước mắt cho cô. Khuôn mặt Hạ Nhi vốn đã cắt không còn giọt máu giờ lại càng trở nên nhợt nhạt hơn. Nhất là khi đứng trong quầng sáng tối tăm, khuôn mặt cô càng trở nên trắng nhợt như tờ giấy.
Hàn Tịch tự thấy bản thân mình trước giờ mọi chuyện đều có thể dễ dàng giải quyết. Dù là khó nhằn, dù là nguy hiểm tới tính mạng, nhưng chỉ là chưa bao giờ phải làm một việc mà bản thân thấy đau lòng đến như vậy.
Cả người Hạ Nhi đổ về phía sau, Hàn Tịch đưa tay ra đón lấy cô.
____
_______
Hàn Tịch đưa Hạ Nhi về căn hộ, trời đã tối, cô lại mê man không tỉnh.
Hàn Tịch ngồi bên cạnh giường chăm sóc cô.
Hạ Nhi ngủ không chút an ổn, chân mày nhíu chặt, thỉnh thoảng lại nức nở thành tiếng, Hàn Tịch không biết phải làm thế nào, chỉ có thể siết chặt nắm tay, dùng khăn liên tục lau mồ hôi rịn ra trên trán cô.
Hàn Tịch trông chừng đến nửa đêm, trông thấy Hạ Nhi đã an ổn hơn liền đứng dậy rời đi.
Thế nhưng ngay sau đó, Hạ Nhi choàng tỉnh giấc, thở từng hơi dồn dập.
Những cảnh tượng trong mơ đan xen vào nhau, bên tai dường như vẫn còn vang vọng tiếng cào xé, phẫn nộ và gào thét.
Những hình ảnh không hoàn chỉnh trong mơ giống như những mảnh vụn còn sót lại trong đầu.
Cô lại mơ thấy Dương Tuyết Hy, mơ thấy lúc xưa mẹ cô giết chết ba mình, giết chết cô, mơ thấy những cơn ác mộng đáng sợ mà hơn ba năm qua cô chưa từng mơ thấy nữa, trong giấc mơ ấy Dương Tuyết Hy tàn nhẫn siết chặt cổ họng cô, từng tiếng gào thét thảm thiết, nhưng không một ai xuất hiện cứu lấy cô.
Hạ Nhi ngồi dậy khỏi giường, ôm lấy đầu.
Cô không muốn trở nên giống Dương Tuyết Hy, cô sắp phát điên. Cô rất sợ hãi.
Cô muốn giết người! Cô muốn giết Bối Lạc, tàn nhẫn giết chết cô ta.
Cơn đau khó nhẫn nhịn ấy điên cuồng dẫn dụ cô vào địa ngục, kéo dài từ đầu tới tận nơi sâu nhất của trái tim, như một lưỡi dao găm mạnh, không ngừng xả thịt lọc gân.
Những giọt mồ hôi to như hạt đậu chảy dài từ trán xuống.
Những tổn thương về tâm lý mà cô phải chịu đựng từ nhỏ, kể từ khi Khương Tình xuất hiện đã dần dần lui đi, thế nhưng nó vẫn luôn ẩn sâu bên trong trái tim cô, là sự cô đơn mục rỗng trong tâm trí, nó gặm nhấm từ ngày này sang ngày khác, nó vẫn luôn ẩn giấu trong người cô chỉ chờ dịp bùng phát lên, giết chết cô.
Sau ba năm trôi qua, cô lại bắt đầu sợ hãi đối mặt với những cơn ác mộng và những đêm dài tỉnh lại sau giấc mơ.
Khi đó, Khương Tình từng hứa sẽ không rời khỏi cô.
Bây giờ, lời hứa cô vẫn nhớ kỹ, mà nỗi cô quạnh của cô cũng lại chẳng biết tỏ cùng ai.
Hạ Nhi bật cười, loạng choạng lảo đảo bước xuống giường, bước ra khỏi phòng ngủ.
___
______
Hạ Nhi nhốt mình trong nhà.
Từng giây từng phút cầm ly rượu trên tay không rời, ánh mắt vượt qua lớp kính cửa sổ, nhảy qua những cơn gió tê buốt đang rít gào, xuyên qua tầng tầng lớp lớp lá để yên lặng ngắm nhìn cả thành phố.
Cô vẫn ngồi đờ người trước cửa sổ, không nhúc nhích.
Khương Tình không tìm cô.
Hạ Nhi biết rõ, ngày ấy ánh mắt kia của Khương Tình tràn ngập thống khổ.
Khương Tình muốn buông tay cô rồi.
Cho dù cô có hét lên rằng không sao cả. Cô chịu đựng được, chỉ cần nữ nhân đó đừng rời khỏi cô, cái gì cô cũng chịu đựng được.
Nhưng Khương Tình rõ ràng vẫn muốn buông tha cô, nữ nhân ấy buông tha cô rồi.
Hạ Nhi bật cười.
Hóa ra cái 'có được' mà cô nghĩ, chỉ là hư ảo, hoàn toàn vô nghĩa, ngay cả lời hứa cũng vậy.
Đó là một thứ tình cảm có thể tùy tiện vứt bỏ.
Hạ Nhi đứng bật dậy, đặt mạnh ly rượu xuống mặt bàn, xoay người đi ra cửa.
______
__________
Hạ Nhi tới căn hộ của Khương Tình lần nữa, nhưng đưa tay lên ấn mật mã lại không thể vào được.
Khương Tình thay đổi rồi — Khương Tình không muốn gặp cô.
Hạ Nhi vung tay lên gõ mạnh cửa, vẫn không có hồi âm, cô tức giận nhấc chân lên đạp liên hồi lên cánh cửa lạnh như băng đó, gào thét điên cuồng:
"Khốn kiếp! Chị mở cửa cho tôi. Nghe không?"
Hạ Nhi đạp cửa đến rã rời tay chân, bên trong vẫn không có tiếng động.
Từng ngụm thở hổn hển, Hạ Nhi xoay người chạy ra khỏi chung cư.
Hạ Nhi phóng như bay đến Khương thị, bản tính cô không muốn buông tha, rất cố chấp, nếu không phải chính miệng Khương Tình nói rằng muốn buông tha cô, nhất định có chết cô cũng không buông tay.
Chiếc xe dừng ngay trước cổng Khương thị, Hạ Nhi hùng hổ bước nhanh vào, tiến tới thang máy lên thẳng tầng làm việc của Khương Tình.
Buổi trưa nhưng trời âm u hơn hẳn.
Những vầng mây đen nặng nề chơi vơi phía đường chân trời xa xôi, che đi toàn bộ ánh sáng.
Trời bỗng nhiên đổ tuyết, trắng xóa một màu.
Mùa đông năm nay nhiều hơn một ngày tuyết. Khí hậu biến đổi kèm theo tuyết rơi, từng tảng tuyết trắng xóa rơi xuống lất phất bay bay lên mặt kính.
Ánh đèn nơi hành lang âm u, tối tăm, nơi tận cùng đối diện lại càng giống như chìm vào bóng đêm. Hình bóng của cô bị dãy hàng lang dài miên man nuốt chửng, ảm đạm thất sắc.
Hạ Nhi đứng trước phòng làm việc của Khương Tình, nhấc chân đạp mạnh cửa bật tung ra.
Chỉ nghe 'rầm' một tiếng.
Hạ Nhi bước nhanh vào.
Đối diện ánh mắt cô là Khương Tình đang ngồi trên sofa, bên cạnh là Lam Tinh và Lam Thất.
Lam Thất nhìn thấy cô, ngay lập tức sắc mặt biến đổi, tựa hồ có chút vui mừng, nhưng chỉ trong chốc lát lại tắt lịm đi.
Lam Tinh nhìn cô trầm mặc không nói.
Hạ Nhi bước nhanh tới trước mặt Khương Tình, tay đưa ra nắm lấy cổ áo Khương Tình xách lên.
Khương Tình bình thản nhìn cô, mặc cho cô đang trong sự điên cuồng, đôi mắt nâu sẫm giống như một cái cây đã khô cằn, trầm mặc, bi thương và lạnh lẽo.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình chằm chằm, dần dần đôi mắt nhuốm lạnh, cắn môi gằn giọng:
"Nói! Cô nói đi. Cô muốn buông tay tôi đúng không?"
Giọng nói lạnh tanh cùng bả vai không ngừng run lên.
Ở khoảng cách gần như vậy, Khương Tình có thể nghe rõ tiếng răng cô va vào nhau lập cập.
Khương Tình thở dài, ngữ khí rất từ tốn nhưng mỗi một chữ nhả ra đều mạnh mẽ và có khí phách, ánh mắt cho dù nhạt nhòa vẫn đầy quyền uy:
"Ừ! Chuyện kết hôn tôi sẽ huỷ bỏ."
Nghe xong câu này bả vai Hạ Nhi càng run lên lợi hại. Cô ngước mắt nhìn Khương Tình, trong ánh mắt hổ phách có thêm rất nhiều sự sửng sốt.
"Chị đang đùa em có phải không?"
Hạ Nhi kìm nén rất lâu mới cất được những lời tràn ngập bi thương đó.
Khương Tình trầm mặc không nói.
Hạ Nhi nhìn thẳng vào mắt Khương Tình rất lâu, lâu đến nỗi sự căm hận và đau đớn đè nén trong lòng phút chốc như một miệng giếng phun trào.
Hạ Nhi điên cuồng xô đẩy, nắm cổ áo Khương Tình giật mạnh gào thét:
"Khốn kiếp! Chị nói lại một lần nữa! Chị nói! Nói!!!"
Khuôn cằm Khương Tình căng ra, để mặc cho Hạ Nhi gào thét trong giận dữ và phẫn nộ.
Hạ Nhi trở thành một kẻ điên hoàn toàn triệt để, đấm thùm thụp lên người Khương Tình. Chiếc sơ mi trên người Khương Tình thường ngày không một nếp gấp lúc này đã nhàu nhĩ không ra hình dạng.
Thế nhưng Khương Tình vẫn đứng sững không chút suy suyển, để mặc cô thét gào.
Cho tới khi cổ Khương Tình bị móng tay sắc của Hạ Nhi cào xước, rướm máu. Khương Tình mới đưa tay túm chặt lấy cổ tay cô, khuôn mặt tuyệt mỹ gần như áp sát vào cô, giọng nói trầm thấp có lực:
"Em quên tôi đi. Chúng ta..."
"Câm mồm!!"
Thanh âm bén nhọn vang lên, sau đó là một cái tát mạnh bạo vang trời.
Chát!!!
Hạ Nhi thở hổn hển, nhìn bên sườn mặt Khương Tình trắng nõn hiện lên năm dấu tay, khoé môi tinh xảo bật máu tươi.
Đây là lần thứ hai cô tát Khương Tình.
Hạ Nhi cảm thấy trong lòng tràn ngập bi thương, sững sờ nhìn, chẳng mấy chốc, nước mắt tụ lại thành dòng, chảy xuống.
Nội tâm của Hạ Nhi cuối cùng cũng sụp đổ.
Bên ngoài ô cửa sổ, tuyết vẫn đang rơi, trắng xóa một màu như cánh hoa anh đào tháng tư, trải dài xa tít tắp, lấp đầy cuộc đời cô đơn, hiu quạnh.
"Khương Tình! Chị dựa vào cái gì mà tự tiện quyết định cuộc đời của tôi chứ? Muốn kết hôn thì kết hôn, huỷ hôn thì huỷ hôn sao?"
Đôi mắt hổ phách như bị phủ một lớp sương mù, thoảng qua, mờ nhạt, ánh sáng lạnh lẽo lại tràn ngập bi thương tuyệt vọng.
Khương Tình buông bàn tay đang giữ chặt tay cô ra, ngón tay gầy đặt lên gò má cô, lau nước mắt cho cô. Nhưng nước mắt vẫn lã chã tuôn rơi, không thể kiềm chề được.
Khương Tình vẫn lau cho cô từng chút, từng chút một, vô cùng kiên nhẫn.
"Đừng khóc! Chúng ta chia tay đi."