Hạ Nhi không nhớ rõ mình đã quay về nhà bằng cách nào, chỉ biết ngay sau khi nghe câu nói đó của Khương Tình, cô liền xoay người bỏ chạy trối chết.
Cô khao khát bình yên đến thế. Khương Tình hứa hẹn, nhưng bây giờ lại thất hứa.
Ngồi trên ghế, cô co rụt người, trong ánh mắt chỉ còn bi thương và đau đớn, cùng sự điên rồ của một con người đã bị ép tới bờ vực thẳm.
Nữ nhân ấy là tia sáng cuối cùng của cô trước khi rơi xuống địa ngục tăm tối.
Không còn nữa rồi.
Sắc màu hoàng hôn đẹp nhất ở ngay trước mắt.
Có tia sáng nào đó ngoài cửa rọi lên mặt cô, ấm áp và không chói, nhẹ bẫng.
Hạ Nhi đờ đẫn nhìn hoàng hôn rợp trời ngoài cửa sổ, nó đã từng là một thời khắc mà cô luôn muốn chạm vào.
Có lẽ hoàng hôn rất đẹp, thế nhưng cái ánh sáng ảm đạm đó hiện giờ chỉ toàn là sự cô đơn, bởi vì nó phải biến mất, nó chỉ là chút ánh sáng còn sót lại sau bao náo nhiệt lùi xa, là một sự cô đơn có thể giết chết người khác.
Hạ Nhi nhìn sắc trời từ từ tối đi, chẳng bao lâu nữa sẽ bị đêm đen thay thế, bỗng nhiên cảm thấy mình dường như chưa bao giờ được ngắm mặt trời lặn bình yên đến thế.
Bình yên đến mức cô tịch và hiu quạnh.
Cô đưa tay ra chạm, hoàng hôn nhảy lên ngón tay, dịu dàng vô cùng, giống như tiếng nói ôn nhuận trầm ấm của nữ nhân ấy bên tai cô vậy.
[Hạ Nhi! Tôi yêu em.]
Từng câu từng chữ đều là mật ngọt, là ấm áp, là nhu tình đến tận xương tuỷ.
Tin tức huỷ hôn giữa hai nhà Khương — Hạ tràn ngập bản tin tức, những bài viết trên mạng không khác gì nấm mọc sau mưa.
Có những lời nói xỏ xiên, có những lời nghi ngờ cô đứng núi này trông núi nọ, thậm chí còn có người nói rằng...
Khương Tình vẫn là yêu thích Giai Mộng Kỳ.
Vô vàn những lời bình luận.
Một câu nói đùa vô tâm đã đủ tạo thành hiệu ứng bươm bướm, dấy lên trăm ngàn những lời đồn đại, lặng lẽ gây tổn thương cho người khác.
Hàn Tịch sau khi giải quyết một đống công việc ở Trầm thị, nghe thông tin lập tức điên cuồng lao tới căn hộ của Hạ Nhi.
Vừa tới đã trông thấy An Tranh và Lương Hạ đi qua đi lại trước cửa nhà Hạ Nhi.
"Cô ấy thế nào?" Hàn Tịch chạy vội tới gấp gáp hỏi, vừa nói vừa đi tới cửa phòng.
"Cút!!!" Bên trong chỉ vang lên đúng một chữ, bén nhọn rét lạnh.
An Tranh khuôn mặt trắng bệch, trông thấy Hàn Tịch lập tức vội vã thúc giục:
"Mau! Mau mở cửa. Nhanh."
Lương Hạ đứng bên cạnh đã gấp đến nước mắt lưng tròng, vành mắt đỏ ửng, giọng nghẹn ngào:
"Hạ Nhi đập đồ, cậu ấy có phải bị điên rồi không? Tớ rất sợ. Nhỡ mà Hạ Nhi..."
An Tranh nghe thấy liền gầm lên:
"Cậu im đi."
Lương Hạ im bặt, khóc thút thít thành tiếng.
Hàn Tịch cắn răng, ấn mật mã, cửa phòng liền bật mở.
Bên trong rất im ắng, không hề có động tĩnh. Một mùi rượu nồng nặc xộc thẳng ra ngoài.
Căn phòng tối om om, chỉ còn nhìn thấy ánh sáng của ánh trăng hắt vào từ bên ngoài cửa sổ, nhưng vẫn đủ để thấy rõ hiện trạng trong phòng.
Hàn Tịch hít sâu một hơi, chân đã giẫm phải mảnh vụn thủy tinh rơi vãi lung tung dưới thảm, từng mảnh sáng lên lấp lánh dưới sự phản chiếu của ánh trắng bạc, lan ra ngoài đến tận cửa chính.
Da đầu Hàn Tịch căng lên, cô không chỉ đơn thuần là người mắc bệnh sạch sẽ, mà còn mắc chứng ám ảnh cưỡng chế vô cùng nghiêm trọng.
Nhìn cảnh tượng hỗn loạn của căn phòng lúc này, Hàn Tịch chỉ hận không thể dọn dẹp sạch sẽ tất cả mọi thứ mới cảm thấy thoải mái hơn.
Mỗi một bước chân lại giẫm phải một mảnh vụn thủy tinh rơi dưới sàn, Hàn Tịch ngăn lại cảm xúc khó chịu, sống lưng khựng lại, cứng đờ tê buốt.
Từ ngoài cửa đã có vô số mảnh vỡ, càng đi vào sâu hơn lại có không ít đồ đạc ngổn ngang, màn hình rộng xem phim treo lơ lửng rơi chạm mặt sàn, cho đến một chiếc ly thủy tinh nhỏ, mảnh giương, mọi thứ đều vỡ nát, vật dụng gia dụng, đồ điện tử, mọi thứ đều tan tành.
Ngay cả cây đàn dương cầm màu đen để cạnh một góc cũng bị đập phá đến không ra hình dạng.
Những bức tranh treo tường, vật trang trí rơi cả xuống mặt sàn bóng loáng. Rèm cửa rách bươm, tan nát không khác gì miếng ghẻ lau, quần áo từng hàng từng hàng ném lung tung khắp sàn nhà, bị dày vò giẫm đạp thê thê thảm thảm, túi xách giày dép toàn đồ phiên bản giới hạn cũng không tránh khỏi thảm trạng kinh hoàng.
Hàn Tịch với tay cố gắng đi bật đèn, nhưng phát hiện ngay cả công tắt cũng bị Hạ Nhi đập nát.
Sức phá hoại này khiến da đầu Hàn Tịch căng lên, căn phòng giống như bị một cơn bão lớn quét qua, hoặc cả trăm con husky cắn phá tanh bành.
An Tranh phía sau liền móc trong túi ra chiếc điện thoại, bật đèn lên soi rọi khắp căn phòng, lại nhìn thấy bên cạnh là chiếc sofa màu trắng, một vệt xước rỗng dài từ đầu tới cuối sofa, gối ôm cũng bị rạch ruột bung lông vũ bay khắp phòng, dấu vết có lẽ được tạo thành bởi con dao sắc bén. Cả cái miệng lớn rách toác báo hiệu chiếc sofa không còn có thể sử dụng được nữa.
An Tranh hít sâu một hơi.
Lương Hạ che chặt miệng lại, không dám hé môi nửa lời.
Hàn Tịch nhìn sofa lại nghĩ đến cảnh tượng lúc Hạ Nhi cầm dao rạch nát chiếc sofa kia ra, có chút hoảng.
Ba người đi tới một góc đầy chai lọ vương vãi, Hàn Tịch lập tức ra hiệu An Tranh tắt đèn đi.
Người gây ra khung cảnh bạo lực và phá hoại cực kỳ khủng khiếp này, lúc này lại yên tĩnh trở thành một người trơ trọi, yếu đuối nhất, đáng thương nhất.
Cả người Hạ Nhi đang dựa bên cạnh khung cửa sổ dài, khuôn mặt nhợt nhạt đờ đẫn dán lên mặt kính, một đầu tóc nâu nhạt bung xoã rối loạn trải khắp người, bên chân và xung quanh đều vung vãi không ít lọ thuỷ tinh vỡ vụn. Đủ loại rượu vang, trong bàn tay đầy vết xước còn cầm một chai rượu màu trắng.
Nhìn tư thế này, chưa uống chết ngất thì cũng đã say mèm.
Hạ Nhi không làm ầm ĩ, có lẽ mọi phẫn nộ của cô đã dùng cả vào việc đập đồ rồi.
"Cút!!!" Giọng nói khàn khàn nhẹ bẫng.
Hàn Tịch lẳng lặng nhìn cô, tỉ mỉ quan sát cô thật kỹ.
An Tranh không dám động, bởi vì nhìn thấy rõ bên tay Hạ Nhi là con dao sắc lẹm tinh xảo đang toả ra ánh sáng bạc lành lạnh.
An Tranh xem như biết Hạ Nhi từ nhỏ, Hạ Nhi có rất nhiều mặt, có thể là lạnh lùng tàn nhẫn nhất, có thể là đanh đá nghĩa khí nhất, có thể vừa giảo hoạt vừa độc ác nhất, vừa thẳng thắn vừa xinh đẹp nhất.
Nhưng lúc này...
Ánh mắt say khướt, mơ màng.
Hạ Nhi bỗng ngẩng đầu lên nhìn ba người, ánh sáng trong đôi đồng tử màu hổ phách rõ ràng thể hiện sự rời rạc, thiếu tập trung.
"Tôi bảo cút hết đi! Nghe không?" Giọng nói trở nên rét lạnh, lạnh còn hơn cả những bông tuyết đang bay đầy trời ngoài kia.
An Tranh không nhịn nổi nữa, lập tức lao qua, nhưng sau đó lại khựng người lại.
Hạ Nhi chĩa thẳng con dao vào An Tranh không chút do dự.
"Tôi bảo! Cút hết ra ngoài." Từng chữ nghiến ra từ kẽ răng, bạo ngược vô cùng.
Hơi thở mang nồng đậm mùi rượu lan toả trong không khí, ánh mắt hổ phách toàn là tuyệt vọng cùng bi thương.
Hàn Tịch đưa tay kéo An Tranh ra, thân thể lướt nhanh tới chụp lấy con dao trên tay Hạ Nhi, chỉ một động tác liền khiến con dao kia rơi xuống mặt sàn.
Hạ Nhi phẫn nộ, nắm lấy cổ tay Hàn Tịch há miệng cắn mạnh xuống.
Hàn Tịch sắc mặt bình thản, yên lặng để cô cắn, không hề phản kháng.
Hạ Nhi cắn rất mạnh, đến khi mùi máu xộc vào trong miệng mới bừng tỉnh, giọng nói ngập tràn uất ức cùng căm phẫn:
"Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Tại sao?"
Cô chất vấn trong tuyệt vọng, làm cho tâm trạng của Hàn Tịch cũng lên lên xuống xuống, quặn thắt đau đớn theo cô.
Hàn Tịch cúi người bế bổng cô lên, đi vào phòng ngủ, nhưng trong đó lại là một khung cảnh bão tố khác.
Cả đệm và ga giường đều bị xé tan nát, ruột lòi cả ra, bông bay khắp phòng, chiếc gối cũng bị con dao lạnh lẽo ghim chặt trên đầu giường.
Rốt cuộc thì căn nhà này có tội lỗi gì với cô vậy?
Hàn Tịch thở dài, liếc nhìn nữ nhân nằm gọn trong lòng mình, đã gục ngủ say đến không biết gì, trên tay còn ôm chai rượu không buông.
An Tranh liếc nhìn phòng ngủ, thở dài thấp giọng:
"Giường này không ngủ được nữa rồi. Hàn quàn gia..."
Dứt lời đã thấy Hàn Tịch ôm Hạ Nhi đi ra hướng cửa chính.
Lương Hạ vội vã chạy theo sau, ánh mắt tràn ngập lo lắng bất an.
Hàn Tịch mở cửa phòng mình, đem Hạ Nhi vào phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
An Tranh và Lương Hạ cũng bước vào, liếc nhìn Hạ Nhi nằm an tĩnh trên giường trắng muốt, An tranh thấp giọng gằn từng tiếng:
"Mẹ kiếp! Cô ta nói rằng sẽ không để bất kì ai cướp Hạ Nhi ra khỏi tay cô ta. Vậy mà..."
Lương Hạ đứng bên cạnh đè nén tiếng khóc, giọng nỉ non yếu ớt:
"Hạ Nhi... cậu ấy sẽ không sao chứ?"
Hàn Tịch liếc nhìn An Tranh, thấp giọng nói:
"Cô và Lương tiểu thư vẫn nên trở về đi. Chăm sóc cô ấy là phận sự của tôi."
An Tranh nghe thấy liền nhíu mày, muốn phản bác nhưng bị Lương Hạ kéo tay lại.
"Cậu ở đây cũng không giúp được gì, về thôi."
Giọng Lương Hạ nhỏ xíu như giọng mũi.
An Tranh liếc nhìn Hàn Tịch, lại nhìn Hạ Nhi đang nằm trên giường, một lúc sau liền xoay người đi ra khỏi phòng.
Lương Hạ cúi đầu với Hàn Tịch, nhẹ giọng:
"Phiền Hàn quản gia chăm sóc cậu ấy. Nếu cậu ấy tỉnh lại, cô báo cho tôi một tiếng."
Hàn Tịch gật nhẹ đầu, xem như đáp ứng.
Lương Hạ nhìn Hạ Nhi một lúc, xoay người đi ra khỏi cửa.
Hàn Tịch liếc nhìn nữ nhân nằm trên giường, trông thấy bên khoé mắt đỏ ửng rơi xuống một giọt nước mắt, ngay cả trong giấc mơ cũng khóc đến thương tâm, Hàn Tịch nghiêng người qua, giơ tay nhẹ nhàng lau nước mắt trên gò má cô, thì thầm:
"Em cứ thế này, tôi sẽ đi giết Khương Tình đấy."
Đôi mắt nâu nhạt của Hàn Tịch nhìn cô, giống như thu lại tất cả những điểm rực rỡ trên thế gian này, vừa thâm trầm vừa dịu dàng, vừa tình cảm vừa nguy hiểm, giống như cảnh sắc dưới trăng đêm gió, tất cả mọi tình cảm bị đè nén đều gói gọn trong đôi mắt.
Một lúc sau, Hạ Nhi mơ mơ hồ hồ hé mở đôi mắt hổ phách, nhìn thấy nữ nhân đang nhìn mình, cô bật cười chống người ngồi dậy, hơi thở nóng bừng thả ra hương rượu thơm ngát, tay đưa lên chạm vào khuôn mặt tuyệt mỹ đẹp như tượng tạc của Hàn Tịch, ngón tay mân mê làn da mịn màng trong suốt, môi mọng đỏ mấp máy không rõ.
Hàn Tịch bị hành động đó của Hạ Nhi làm cho cứng đờ người, xúc cảm từ đầu ngón tay nóng bừng len lỏi vào trái tim, đôi mắt nâu nhạt chằm chằm nhìn cô, hàng mi chớp nhẹ, sống mũi cao thẳng, bờ môi dịu dàng, cơ thể Hàn Tịch như giấu một ngọn lửa, muốn nốt trọn lấy đôi môi cô, cơ thể cô, trái tim cô.
Hàn Tịch khắc chế nhẫn nhịn, run run đưa tay ra chạm vào lọn tóc rơi trước ngực cô, khi những sợi tóc mềm mại luồn khẽ qua kẽ tay, hơi thở của Hàn Tịch càng trở nên nặng nề.
Trong đầu như có một con quỷ dữ quen thuộc bắt đầu vượt ra khỏi tầm kiểm soát. Hàn Tịch cũng không vuốt ve tóc cô nữa, bàn tay run rẩy chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ trên người cũng bắt đầu nóng rực lên.
"Cô là ai?" Môi đỏ mọng mấp máy ra mấy chữ khó hiểu.
Thanh âm ấy cực khẽ, nhưng lại mang một sức mạnh vượt qua mọi âm thanh khác.
Tình cảm bị đè ép dưới đáy biển sâu bỗng dưng bùng nổ trỗi lên dữ dội, dục vọng hóa thành dòng thác lũ không thể kiểm soát, cuốn đi tất cả lý trí của Hàn Tịch.
Cuối cùng Hàn Tịch vẫn không thể kiểm soát nổi bản thân, cúi đầu xuống, môi mỏng áp tới hôn lên môi cô.
Nụ hôn ban đầu chỉ là sự động chạm nhẹ của hai cánh môi, nhưng một lúc sau lại trở nên quấn quýt không rời, Hàn Tịch càng hôn lại càng muốn nhiều hơn, đầu lưỡi vươn ra cạy mở, cánh môi cô hơi lạnh, lưỡi lại ấm nóng, mềm mại đến chết người, khiến Hàn Tịch chỉ hận không thể mút cô vào bụng.
Hàn Tịch dùng đầu lưỡi đùa nghịch, nhẹ nhàng vờn mút trêu đùa cánh môi cô.
Trong lòng như bị thả ra một con quỷ dục vọng điên cuồng, Hàn Tịch càng hôn lại càng sâu, nụ hôn mút mát khắp khoang miệng, từ từ di chuyển xuống cằm cô, lại tới cần cổ thon nhỏ mềm mại, mùi hương trên người cô như hoa, như anh đào nở rộ thơm ngát.
"Không..." Thanh âm mềm nhẹ lại có hương vị say mèm của rượu vang lên.
Hàn Tịch ngay lập tức rụt người lại, thở hổn hển đứng phắt dậy.
Ánh mắt nâu nhạt nhìn chằm chằm Hạ Nhi đang mơ mơ màng màng, sau đó xoay người bước chân loạng choạng hoảng loạn chạy ra khỏi phòng ngủ.