Hạ Nhi cùng Lương Hạ ngồi dõi mắt về phía dưới sân, Lương Hạ vô cùng kích động:
“An Tranh kìa, cậu ấy cao thật đấy.” nói xong tự bóp bóp hai má mình, nói: “Mỹ nhân như vậy, vừa soái lại vừa ôn nhu, không hiểu sao...” nói xong ánh mắt khẽ liếc về Hạ Nhi đang quay đầu nhìn khắp sân tìm kiếm gì đó, nói “... lại đi mê mẩn cái con nhóc vô tâm vô phế này.” Lương Hạ thở dài.
Hạ Nhi nghe Lương Hạ oán hận liền quay đầu nhìn Lương Hạ khó hiểu:
“Cậu vừa nói gì?”
Lương Hạ chu môi, ánh mắt ghét bỏ nói:
“Đi mà tìm Khương Tình của cậu đi.”
Hạ Nhi liền gật gật đầu:
“Đang tìm a.”
Lương Hạ nghe vậy có cảm giác dồn ép tim, tức giận nói:
“Cậu bây giờ đầu óc chỉ có mỗi Khương Tình thôi, lúc trước còn trốn tránh ghét bỏ người ta. Giờ lại bị vả mặt.” Lương Hạ không chút lưu tình thẳng thắn nói.
Hạ Nhi trừng mắt, ánh mắt hiện lên tức giận:
“Bổn cô nương bị vả mặt thì thế nào?”
Lương Hạ im lặng, trong đầu chợt nhớ đến lúc nãy cô mang cuốn thoại bản tới cho Khương Tình, không biết Khương Tình đã xem chưa. Lương Hạ nghĩ tới liền cười vô cùng bỉ ổi, cô tưởng tượng đến lúc Khương Tình xem xong sẽ hành chết Hạ Nhi như thế nào. Trong lòng một trận vui vẻ.
Hạ Nhi thấy Lương Hạ cười nhìn mình như thế, không tự chủ được xoa xoa hai cánh tay vì rét lạnh.
Lương Hạ thấy ánh mắt lo sợ của Hạ Nhi nhìn mình, liền khẽ giả vờ ho “khụ” một tiếng, quay đầu nhìn xuống sân bóng, hai mắt toả sáng lấp lánh reo lên:
“A.. Khương Tình, Khương Tình kìa!!” Nói xong liền đứng lên, bộ mặt hoa si không hề che giấu.
Hạ Nhi quay đầu nhìn về phía sân bóng, ánh mắt liền hiện lên kinh diễm.
Khương Tình bình thường chỉ mặc sơ mi hoặc áo thun kiểu dáng đơn giản, hôm nay lại mặc một bộ đồ thể thao không tay, lộ ra cánh tay trắng không tì vết vô cùng săn chắc, tóc bới cao một nửa, phần còn lại xoã xuống bờ vai, tóc hình như đã được cắt ngắn đi một chút, ánh mắt mang theo sự tự tin, cả người vô cùng khí chất, soái đến nỗi Hạ Nhi có chút líu lưỡi.
Một nữ nhân a, đẹp đến như vậy có cho người ta sống không?
Hạ Nhi vẻ mặt thèm thuồng không chút chê giấu.
Lương Hạ quay đầu nhìn thấy Hạ Nhi lộ ra vẻ mặt đó liền mắt kề sát mặt Hạ Nhi. Ánh mắt mở to nhìn chằm chằm.
Hạ Nhi bị Lương Hạ đột nhiên nhìn như vậy liền lui về một bước, ánh mắt mang theo chút tức giận nói.
“Con nhóc kia, nhà người nhìn sát mặt ta như vậy làm gì?”
Lương Hạ giọng vô cùng nghiêm túc:
“Tớ phải khắc sâu vào tâm khảm bộ mặt hoa si này của cậu a, vẻ mặt của cậu như muốn ăn tươi nuốt sống người ta vậy. Cảnh tượng trăm năm có một, tớ không nhìn kĩ một tí thì thật sự rất đáng tiếc.”
Hạ Nhi liếc trắng mắt, giọng điệu vô cùng đương nhiên:
“Hoa si thì thế nào, tớ không dễ dàng mới có cảm giác thích một thứ gì đó, tất nhiên phải tận lực biến nó thành của tớ.”
Nói xong liền quay đầu nhìn về phía Khương Tình, đầu óc liên tục xoay chuyển tính toán vị học trưởng hoàn mỹ dưới sân bóng.
Lương Hạ có chút cứng họng.
Làm bạn với Hạ Nhi bao năm nay giờ cô mới biết Hạ Nhi còn có một mặt như vậy, trước đây tuy rằng Hạ Nhi thừa nhận với cô chuyện Hạ Nhi yêu thích nữ nhân, nhưng cũng chưa từng đặc biệt thể hiện ra sự yêu thích một cách trắng trợn như thế, cô luôn nghĩ hẳn là Hạ Nhi hơi lãnh đạm, là bản chất sinh ra vốn dĩ đã cao lãnh lạnh lùng như thế rồi. Không ngờ... chỉ là vì chưa tìm được đối tượng kích thích sự ham muốn của Hạ Nhi. Ngay vừa lúc tìm được, đã thể hiện bộ dạng như muốn leo lên giường đòi người ta sủng hạnh thế kia. Lương Hạ không choáng váng mới là lạ. Cô đã từng cảm thấy Hạ Nhi hẳn là rất bảo thủ, một nữ nhân lại không cho phép bất kì ai chạm vào mình kể cả cô. Ai da. Là do nhân sinh cô không tốt, không được người ta đối đãi một cách đặc biệt quan tâm a. Thật đau lòng. Lương Hạ hết thở dài rồi lại thở dài, nhìn Hạ Nhi liền có chút không vừa mắt, cô căm hận thì thầm nói:
“Cái bộ dạng này của cậu mà Khương Tình thấy được, chắc hẳn sẽ vô cùng ghét bỏ.”
Hạ Nhi thính tai liền nghe thấy, quay đầu lại nói:
“Chị ta vốn dĩ là đang ghét bỏ tớ, tớ đã nói với cậu rồi.”
Lương Hạ liền im bặt, có chút không biết phải làm sao.
Dưới Hạ Nhi và Lương Hạ ba hàng ghế có một nhóm nữ nhân liên tục hò hét, bọn họ là fan của An Tranh, ngay lúc Khương Tình vừa xuất hiện lại hò hét gọi tên Khương Tình, Lương Hạ nghe thấy liền bĩu môi, cô nói:
“Cậu xem xem, vừa rồi con gọi tên An Tranh đến khàn cả họng, vừa thấy Khương Tình đã trở mặt, kêu cái gì mà kêu chứ, người ta cũng chả buồn mà nghe.”
Hạ Nhi nhìn về phía dưới khán phòng, khẽ nhíu mày, có lẽ là tại cô không thường xuyên ra ngoài, chỉ nghe qua lời Lương Hạ kể về độ thu hút của Khương Tình, nhưng lúc này tận mắt nhìn thấy, Hạ Nhi có chút không tin nổi a, người rõ ràng là nữ nhân, nhưng fan hâm mộ gần như chỉ có 1/3 là nam nhân.
An Tranh thì ít hơn nhiều, nhưng fan đa số lại là nữ nhân.
Hạ Nhi ánh mắt nhìn về phía Khương Tình và An Tranh, cô nhận thấy Khương Tình tuy khí chất soái tỷ rất mạnh, ngũ quan cũng nghiêng về anh khí, nhưng phong thái cử nhỉ lại nho nhã lễ độ, mọi động tác giơ tay nhấc chân đều vô cùng ưu nhã lạnh nhạt, phong thái của nữ thần cao lãnh xa cách, tuy nụ cười trên môi Khương Tình luôn ôn hoà mềm mại, nhưng lại làm người khác có cảm giác không dám tới gần khinh nhường dù chỉ một chút. Có lẽ vì sự dịu dàng và mạnh mẽ kết hợp lại quá mức hoàn mỹ, nên cả nam và nữ đều bị thu hút và yêu mến, sự yêu thích đó là theo kiểu tôn sùng và hâm mộ, cao không thể với nên chỉ có thể nhìn lên mà kính ngưỡng.
Còn An Tranh lại khác, một nữ nhân mạnh mẽ đến có chút quá phận, thể hiện vô cùng rõ ràng từ bề ngoài cho đến tính cách, tuy lời khi nói ra đôi khi cố gắng mềm nhẹ ôn hoà, lại không che giấu được sự cường thế mạnh bạo. Giống như một nữ vương lạnh lùng kiêu ngạo không chịu khuất phục ai, phong thái và cách nói chuyện vì quá mạnh mẽ, nên có lẽ nam nhân có chút không nhìn được một nữ nhân còn cường thế hơn so với mình. Nên An Tranh đa phần lại thu hút rất nhiều nữ nhân.
Dưới sân bóng, tiếng huýt còi vang lên, ngay lập tức sáu người trên sân liền di chuyển, trái bóng được chuyền qua chuyền lại, rơi vào tay An Tranh, An Tranh một tay để phía sau, một tay đập bóng xuống sân, lách người vượt qua Tinh Thần đang muốn cản bóng, làm một loạt động tác giả với Khanh Long đang cản đường rồi nhảy lên ném về phía rổ. Ngay lập tức ghi được 2 điểm.
Bên trên khán giả reo hò cổ vũ, tiếng đập gậy cùng tiếng huýt sáo vang lên vô cùng lớn.
Hạ Nhi nghe thấy chân mày liền nhíu lại.
Thật ồn ào.
Chỉ là cổ vũ thôi. Có cần phải la hét đến thế không?
An Tranh khoé môi cong lên ý cười, khẽ nhìn về phía Khương Tình, thấy Khương Tình cũng đang ôn hoà nhìn cô, khẽ nở một nụ cười dịu dàng mang ý vị không rõ.
Sau cú ném bóng ghi điểm của An Tranh, trận đấu lại tiếp tục, Tinh Thần nhận được bóng, làm động tác xoay người để tránh thoát Cao Vỹ Quang, sau đó chuyền bóng về phía Khanh Long đang đứng gần đó, Khanh Long liền đập bóng, di chuyển theo hình zic zac, nhưng liền bị An Tranh chặn lại, Khanh Long liền vươn tay ném bóng về phía rổ, nhưng khoảng cách quá xa, ngay lập tức một bóng trắng lao lên, bắt được bóng ngay vị trí cách rổ gần 2m, Khương Tình liền nhảy lên làm một pha ném bóng vô cùng đẹp mắt, ghi 2 điểm trong sự vỡ oà lên la hét của khán phòng.
Lương Hạ quay sang vỗ vai Hạ Nhi, phấn khích nói:
“Cậu thấy không?? Khương Tình thật ngầu a, trời ơi! Sao trên đời lại có một người hoàn mỹ đến như vậy, cậu thấy khi cậu ấy nhảy lên bắt bóng không? Cả tư thế ném bóng kia nữa, đẹp đến nỗi bà cô tớ đây chảy nước miếng a, thật là muốn nhào vào lòng mà...” Lương Hạ vừa nói vừa quay sang nhìn Hạ Nhi liền im bặt.
Hạ Nhi ánh mắt như con dao sắc nhọn trừng trừng nhìn Lương Hạ. Cô không có mù a, cô thấy hết từng chi tiết trên sân bóng a. Hạ Nhi gằn giọng nói:
“Lương Hạ! Nếu cậu muốn tỷ muội tương tàn thì cứ việc thèm thuồng cái “người đó” của tớ đi ha. Tớ nói cho cậu biết! Cái “người đó” là của tớ. Của! Tớ!” Nói xong còn khoa trương chỉ ngón tay về phía Khương Tình, còn chỉ những hai lần.
Lương Hạ ngậm họng. Thật dữ! Dữ phát sợ.
Không ngờ Hạ Nhi cũng có tính trẻ con ghen tuông vô tội vạ như thế. Lương Hạ liền trấn tĩnh ngồi yên lặng, môi phụng phịu nói nhỏ:
“Thì tớ chỉ nói vậy thôi, cũng không có ăn mất của cậu.”
Hạ Nhi vẫn nhìn Lương Hạ chằm chằm, ánh mắt vô cùng phẫn nộ.
Khương Tình là của cô. Của cô. Của cô.
Trong lòng Hạ Nhi gào thét liên tục.
Từ nhỏ đến lớn Hạ Nhi không đặc biệt yêu thích bất kì thứ gì, những thứ tốt đẹp nhất trên thế gian ông nội luôn tìm kiếm và đem đến cho cô, cô từ nhỏ đã không có ham muốn hay dục vọng với những thứ xung quanh mình. Vì cô là trân bảo, là bảo bối của nhà họ Hạ. Cô không cần mở miệng cũng sẽ có tất cả. Nó khiến cô dần dần đánh mất mọi dục vọng sở hữu. Hiện tại bản thân cô đã 18 tuổi, tới tuổi này cô mới phát hiện ra bản thân cô lại có nhu cầu mãnh liệt muốn có một người. Đây là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất trong 18 năm, khoảng khắc đó, cô mới biết mình cũng có ham muốn và nhu cầu đòi hỏi. Thế nên người mà cô muốn có, cô nhất định phải làm mọi cách để có được.
Khương Tình đang dưới sân bóng chợt thấy sởn gai óc, cô nhìn về phía Hạ Nhi, thấy Hạ Nhi đang nhìn mình chằm chằm, ánh mắt có cảm xúc vô cùng lạ lẫm, thân thể Khương Tình hơi run, không hiểu lý do tại sao Hạ Nhi lại có biểu cảm trên giương mặt đặc sắc như thế.
“Khương tỷ, ném hay lắm.” Tinh Thần giơ ngón tay cái lên với cô.
Khương Tình quay đầu lại cười cười.
Trận đấu lại tiếp diễn, khán phòng nóng dần lên, đội Khương Tình liên tiếp dẫn trước, Khương Tình thi triển những kĩ thuật lên rổ, nhảy lên ném bóng, cướp bóng cùng ghi điểm hết sức nhanh nhẹn và mạnh mẽ. Những cú chuyền đập đất, chuyền bóng với động tác giả và động tác tay trên đầu vô cùng khéo léo, Tinh Thần cùng Khanh Long phối hợp ăn ý cũng ghi được điểm rất nhiều lần.
Trận đấu kết thúc với kết quả đội Khương Tình dẫn trước 5 điểm.
Bối Lạc cầm chiếc khăn chạy về phía Khương Tình, khẽ đưa tay muốn lau những giọt mồ hôi trên trán cô, nhưng Khương Tình liền né tránh, cô chỉ đưa tay nhận khăn, rồi tự mình lau lấy, cô nhỏ giọng khách sáo:
“Cảm ơn Bối Lạc.”
Bối Lạc thấy hành động xa cách của Khương Tình với mình thì có chút uỷ khuất cùng đau lòng, bàn tay không tự chủ được nắm chặt lại.
Tinh Thần bước tới thấy liền nói:
“Bối Lạc, cậu không khoẻ sao?”
Hương Vũ đi chầm chậm tới, kéo tay Bối Lạc hỏi:
“Cậu sao vậy?”
Bối Lạc cúi đầu nhẹ giọng:
“Tớ không sao cả.”
Khương Tình không lên tiếng.
An Tranh cầm chai nước bước tới chỗ Khương Tình, giọng nói có chút không phục nhưng vẫn cười dịu dàng, nói:
“Hôm nay được xem như mở rộng tầm mắt, Khương Tình cậu đúng thật là vô cùng tài giỏi, tớ nghe nói mọi lĩnh vực cậu đều đứng đầu còn có chút không tin tưởng, nhưng quả thật tai nghe không bằng một thấy.”
Hương Vũ đứng kế bên cười cười nói:
“Tớ và mọi người đều biết từ trước rồi. Nếu mang Khương Tình ra để so sánh người với người, mình chỉ có tức giận đến chết thôi. Mọi người đều nói cậu ấy là thiên tài. Thật sự không có sai đâu a.”
Khanh Long cùng Tiến Minh và Cao Vỹ Quang cùng đi tới nghe thấy liền cười lớn, Tiến Minh chen lời nói:
“Lúc xưa tớ cảm thấy mình là đấng nam nhi tại sao lại thua một nữ nhân thật là vô cùng mất mặt, nhưng một thời gian dài như vậy, mặt của tớ chả còn gì để mất nữa.” Nói xong liền cười haha vô cùng vui vẻ.
Khanh Long ánh mắt liếc về phía Khương Tình mang chút ôn nhu, cũng nở nụ cười nhẹ.
Cao Vỹ Quang còn vừa cười vừa kể:
“Cậu nhớ đợt bốn đứa con trai tụi mình thi chạy điền kinh với cậu ấy không? Đợt đó Tiến Minh vì chạy thua Khương Tình mà gần nửa năm khổ luyện để thắng được cậu ấy, thế mà nửa năm sau thi đấu trở lại, tốc độ chạy của Khương Tình còn nhanh hơn hồi xưa, bỏ xa Tiến Minh đến nỗi từ đó cậu ấy quyết tâm không bao giờ chạy điền kinh nữa.”
Tiến Minh liền giả vờ thở dài nói.
“Rất đả kích người a.”
Bốn người nhớ lại liền cùng nhau cười lớn.
Khương Tình nghe bốn người nam nhân thi nhau kể về chiến tích của bản thân, ánh mắt ôn hoà nói:
“Các cậu cũng rất giỏi mà, thử hỏi trong trường có ai thắng các cậu về các khoản đó đâu. Tớ chỉ là vì từ nhỏ đã phải rèn luyện, không nên tính tớ vào mới đúng.”
Tinh Thần liền cười nói:
“Cậu quá khiêm tốn rồi, đại nam nhân như bọn tớ, nếu đã thua thì sẽ nhận thua. Dù sao thua Đại tiểu thư Khương gia cũng không mất mặt lắm.”
“Đúng đó.” Tiến Minh cười phụ hoạ.
Trong lúc mọi người đang đùa giỡn, ánh mắt Vỹ Quang quay đầu nhìn về phía khán phòng, thấy Hạ Nhi đang đứng dậy kéo tay áo Lương Hạ bỏ đi, liền vô thức gọi ra tiếng:
“Hạ Nhi...”
Khương Tình liền ngẩng đầu, nhìn thấy Hạ Nhi đang kéo Lương Hạ đi về phía cổng, cô đưa khăn trả cho Bối Lạc, rồi đi thẳng về hướng Hạ Nhi, đầu cũng không quay lại chỉ nhẹ giọng nói:
“Tớ có việc. Đi trước.” xong liền đẩy nhanh cước bộ thành chạy, bước lên từng bậc thang khán phòng, lao nhanh về phía cửa.
Bối Lạc ngẩn ngơ nhìn thấy liền không dấu vết mà nắm chặt khăn Khương Tình vừa đưa, Hương Vũ vươn tay lên vỗ nhẹ vai Bối Lạc an ủi.
An Tranh nhìn thấy, biết Khương Tình đuổi theo Hạ Nhi, liền cũng có ý muốn đuổi theo, Tinh Thần ngăn lại, nói:
“An Tranh, hay là bây giờ mình đi căn tin đi, bọn tớ có chút đói.”
An Tranh khẽ nhíu mày, cô nghiêng người muốn vượt qua Tinh Thần, thanh âm có chút mất kiên nhẫn:
“Tớ không đói lắm, các cậu đi đi.”
Tinh Thần quyết không buông tha, ánh mắt khẽ liếc về phía cửa nơi Khương Tình vừa rời đi, quay đầu nhìn An Tranh nói:
“Làm sao có thể a, nãy giờ vận động cũng nhiều, sao mà không đói được, chúng ta đi ăn món súp nấm hải sản đi, mọi người thấy thế nào?”
Tiến Minh liền gật đầu đồng ý.
“Đúng đó! Nhắc tới làm bụng tớ cồn cào quá. Đi thôi đi thôi.”
Nói xong Tiến Minh liền kéo tay Cao Vỹ Quang và Khanh Long đi thẳng về căn tin.
Tinh Thần liếc mắt về phía An Tranh nói:
“Đi thôi, cậu đứng đó nhìn cánh cửa đó nó cũng không thể nở hoa cho cậu xem được.”
Tay Tinh Thần liền vươn ra kéo An Tranh đi về hướng căn tin.
Hương Vũ cũng nắm tay Bối Lạc chạy tới, cả một khán phòng ngay lập tức chìm trong sự yên ắng.
Khương Tình đuổi theo Hạ Nhi cùng Lương Hạ, ra tới hành lang thì thấy rất nhiều học sinh đang đứng tụ tập nói chuyện về trận bóng rổ vừa rồi, một đám nữ sinh thấy Khương Tình vội vàng chạy từ sân bóng rổ ra đều sửng sốt, ánh mắt hiện lên sự hâm mộ.
“Là Khương Tình.” Nữ sinh A ôm khuôn mặt đỏ bừng hét lên.
“Thật ngầu quá, siêu cấp siêu cấp ngầu a.” Nữ sinh B nào đó cũng không la hét không ngừng.
“Xem cánh tay chị ấy kìa, ôi, tớ muốn cong luôn rồi a.” Nữ sinh C vươn tay đỡ trán, choáng váng muốn xỉu.
“Dù ai có nói thế nào, tớ vẫn muốn khẳng định là Khương Tỷ đẹp trai nhất!”
Nữ sinh B nói lớn.
Cả một dãy hành lang trở nên nhộn nhịp ồn ào không áp chế được.
Hạ Nhi đang lôi Lương Hạ một đường trở về lớp thì nghe thanh âm la hét sau lưng mình, còn khoa trương gọi tên Khương Tình liên tục vô cùng lớn. Ánh mắt liền lộ rõ vẻ không vui, cô vừa đi vừa nói với Lương Hạ, giọng điệu vô cùng phẫn nộ:
“Cái đám con gái khốn kiếp đó, không lo học hành đàng hoàng, suốt ngày chỉ biết ham mê sắc đẹp của người khác, hiệu trưởng trường này quản không nổi đám học sinh hư hỏng này sao?”
Lương Hạ phía sau đang bị lôi đi nghe thế liền bĩu môi, khẽ thì thầm nói trong miệng:
“Cậu chướng mắt người ta ham mê sắc đẹp của Khương Tình thì có.”
Hạ Nhi không nghe thấy còn tiếp tục thể hiện sự tức giận, giọng điệu không những nhỏ đi, còn vô cùng lớn tiếng:
“Tớ nhất định phải đi nói chuyện với ông nội, phải đặc biệt khiển trách hiệu trưởng trường này làm ăn thiếu trách nhiệm. Không thể để cho những mầm non của quốc gia trở nên lụi bại như thế.”
Lương Hạ liền trợn trắng mắt.
Cô cảm thấy đáng thương cho thầy hiệu trưởng a, nằm không cũng trúng đạn thành cái sàng rồi.
Chợt một bóng trắng lướt qua, Lương Hạ chưa kịp nhìn rõ đã thấy Khương Tình nắm lấy tay kia Hạ Nhi giữ lại, ánh mắt đen tối mang theo nhàn nhạt sự kiềm chế.
Tay Hạ Nhi bị kéo, chưa kịp hất ra tránh thoát thì thấy đứng trước mặt mình là Khương Tình.
Hạ Nhi dừng ngay động tác lại, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Khương Tình, khẽ chớp chớp hàng mi cong vút nói:
“Ah.. là chị sao? Sao chị lại chạy tới đây?”
Khương Tình không đáp, bàn tay thon dài siết nhẹ tay Hạ Nhi rồi lạnh giọng nói:
“Em buông Lương Hạ ra đi.”
Hạ Nhi hơi sửng sốt, ánh mắt nhìn về phía tay cô đang nắm tay áo Lương Hạ, khẽ gật đầu, vô cùng ngoan ngoãn buông tay ra.
Sau đó cô chưa kịp nói lời nào liền bị Khương Tình kéo đi, Hạ Nhi đáy mắt liền có chút hoảng hốt, vô cùng khó hiểu.
Lương Hạ bỗng nhiên bị bỏ lại có chút ngơ ngơ ngác ngác, cô nhìn về phía Hạ Nhi đang bị lôi đi rất nhanh, hướng đi rõ ràng là về hướng hội trưởng, trong lòng liền nghĩ ra cái gì đó, hai bàn tay liền giơ lên che miệng lại “a” một tiếng. Thân thể không ngừng run rẩy, nói:
“Không phải... không phải Khương tỷ tính “làm thịt” Hạ Nhi chứ?”
Nói xong liền vô cùng phấn khích. Trong đầu lại hiện lên dáng vẻ cực lực ẩn nhẫn của Khương Tình lúc nãy, rồi lại nhớ đến thân thể mỏng manh yếu đuối của Hạ Nhi.
Lương Hạ khẽ thở dài, thì thầm nói:
“Không biết có bị Khương Tình “làm” đến mức đi không nổi luôn không nữa? Vừa nhìn liền biết Khương Tình nhất định sẽ không nương tay rồi.”
Lương Hạ ngẩng đầu, tự nhủ chắc là Hạ Nhi sẽ chịu đựng được thôi, cô quay đầu tủm tỉm đi về lớp.