Ánh mắt của Bối Vy lúc này giống như lưỡi dao sốt sắng muốn dùng máu của Hạ Nhi để bái tế thần linh, bất kỳ lúc nào cũng muốn sẵn sàng nhào tới đâm cho cô một nhát.
Đối mặt với sự căm hận đó, Hạ Nhi lại rất bình thản.
Ánh mắt hổ phách liếc nhìn một chiếc vòng cổ trưng bày trong tủ kính, ngón tay thon dài trắng nõn biếng nhác gõ lên mặt kính, cô ra hiệu cho nhân viên đem chiếc vòng cổ tới.
Chiếc váy trên người cô có độ lớn nhỏ rộng chật vừa khít, khi Hạ Nhi hơi khom lưng, vòng eo thon gọn càng khiến người ta kích động, chỉ muốn tiến lên nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
"Em và tiểu Hạ khiến tôi phải chạy khắp nơi để tìm đấy." Phía sau bỗng từ tốn vang lên một câu.
Vốn dĩ sau câu nói bá đạo ngang ngược của cô, không gian yên tĩnh tới nỗi một cây kim rơi xuống đất cũng nghe được tiếng.
Ở đâu đột ngột bất thình lình xuất hiện một giọng nói quả thực làm người ta giật nảy mình.
Tay Hạ Nhi bất chợt run lên một cái, chiếc vòng cổ từ ngón tay trượt xuống.
Đúng vào lúc nó sắp trở về với những mảnh vụn thì một bàn tay đã nhanh gọn đỡ kịp.
Lúc này Hạ Nhi mới phản ứng lại, lúc lên tiếng giọng nói cũng trở nên chói tai:
"An Tranh à! Cậu làm vậy sẽ dọa chết người đó!"
Bàn tay trắng nõn của An Tranh đưa chiếc vòng cổ đến trước mặt cô, sau đó thả chiếc vòng xuống tay cô một cách cực kỳ thận trọng.
An Tranh cười khẽ, nhìn thấy Bối Vy và Du Tử Miên vẻ mặt ngơ ngơ ngác ngác cũng chẳng hề khách khí, ngồi thẳng xuống chiếc ghế gỗ bên cạnh Hạ Nhi, cất lời:
"Xin lỗi em."
Lương Hạ nghe thấy tiếng An Tranh cũng quay người lại, nhìn chằm chằm một lúc rất lâu, cực kỳ chân thành hỏi:
"Cậu tìm chúng tớ rất lâu à?"
"Ừ!" An Tranh cũng đáp thẳng thừng.
Du Tử Miên không nhịn được bước lên một bước, hỏi:
"Đây không phải là An tổng sao?"
Cô ta hỏi xong một lúc nhưng vẫn thấy An Tranh tỏ vẻ thờ ơ, dĩ nhiên là rất giận, nhưng vẫn kìm nén:
"An tổng! Tôi là Du Tử Miên."
An Tranh vẫn yên lặng, làm như không nghe thấy.
Hạ Nhi nhìn vẻ mặt sượng đến phát ngượng của Du Tử Miên khi bị An Tranh làm lơ, cô bật cười, ra hiệu Lương Hạ đi tới, đeo chiếc vòng vào cổ Lương Hạ.
Lương Hạ được Hạ Nhi đeo cho, mắt to tròn long lanh chớp động nhìn khuôn mặt của cô, tim bỗng nhiên như đập nhanh hơn.
Hạ Nhi đẹp thật đấy...
"Đừng làm rơi."
Ngón tay Hạ Nhi lướt qua chiếc dây chuyển trên cổ Lương Hạ, rồi đặt mặt dây chuyển vào trong lớp áo.
Hạ Nhi giơ tay theo đà kéo Lương Hạ sang bên cạnh mình, sau đó ôm chặt eo Lương Hạ, nụ cười hơi vô lại:
"Mỹ nhân! Người ta mua tặng cậu đấy, mau mau hôn một cái cảm tạ đi."
Lương Hạ mỉm cười tiến tới, đặt tay lên vai Hạ Nhi, giọng cũng pha chút trêu đùa:
"Ây da... phải cảm tạ gia như nào đây?"
Hạ Nhi bật cười khanh khách.
Vô số khách hàng nữ nhìn thoáng qua về phía cô, ánh mắt có chút phức tạp.
Hạ Nhi không chút khách khí trừng lại, nhìn cái gì mà nhìn!
Chưa từng thấy người đẹp trời sinh như bản cô nương sao?
Hạ Nhi nhân lúc Tô Thịnh đang bận rộn liền bước đến quầy thu ngân, dự định sẽ tính tiền món trang sức vừa chọn cho Lương Hạ.
Thế nhưng An Tranh đã nhanh chân bước đến, kịp thời cản cô lại.
Nhân viên thu ngân nhìn chằm chằm An Tranh không chớp mắt, làm ở cửa hàng này lâu như thế rồi, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy một nữ nhân nào lại có thể 'đẹp trai' đến như vậy, chính là một bộ dạng thu hút nữ nhân đến điên cuồng.
Trời ơi, đẹp trai quá!
Cô gái thu ngân thần sắc ngơ ngác.
Tim cô ta tan chảy rồi.
Hạ Nhi hết nhìn nhân viên thu ngân lại quay sang nhìn An Tranh, rồi lại nhìn cô gái đang thất thần kia, có chút cảm thán:
"Cô gái, đừng say mê như vậy được không?"
Hạ Nhi vừa nói vừa gõ tay vào quầy thu ngân, chuyển mắt sang nhìn An Tranh đang đứng đợi, thấp giọng mỉa mai:
"Hồng nhan họa thủy."
Cô nhân viên thu ngân lúc này liền bừng tỉnh, ngại ngùng cúi mặt, lúc quẹt thẻ thì lại quẹt rất rất chậm, rồi cứ liếc nhìn trộm An Tranh không thể rời mắt nổi.
Hạ Nhi: "..."
Nghiệp vụ chuyên nghiệp một tí đi có được không?
Thật không dễ dàng gì, cuối cùng cũng thanh toán xong thì lại bị một đám nữ nhân vây kín xung quanh, dáng vẻ nhiệt tình và trông đợi làm Hạ Nhi khiếp đảm đến mức phải lẩn sang một bên.
"Cậu tránh xa tớ ra đi An Tranh."
Bổn tiểu thư còn chưa muốn bị đè chết.
Nữ nhân bây giờ đều trở lên điên cuồng vậy sao?
Dọa chết bổn tiểu thư rồi.
An Tranh nghe thấy liền bật cười thành tiếng, ngữ khí thân mật vô cùng:
"Sao lại xa cách thế?"
Hạ Nhi mở lớn mắt.
Quẻ?
Ớ đậu.
Cái quần gì thế?
Hạ Nhi ngay lập tức làm mặt lạnh vô tình quay người bỏ đi.
Trước khi đi còn ném lại một câu:
"Bổn tiểu thư không quen nữ nhân này."
Sau đó gần như chạy trối chết để cách xa An Tranh.
Vì cô gần như là chạy trốn, một đám nhân viên liền không nể nang gì lao tới, quần áo trên người An Tranh lập tức bị lôi kéo xộc xệch, Hạ Nhi còn nghe thấy âm thanh la oai oái của An Tranh ở phía sau.
Một lát sau An Tranh mới thoát khỏi một đám nữ nhân đó, may là khuôn mặt vẫn còn sạch sẽ, không bị phi lễ mấy.
Thế nhưng vừa trông thấy cô, An Tranh liền tỏ vẻ tức giận.
Hạ Nhi nhìn sắc mặt của An Tranh liền nhướng mày, mở miệng châm chọc:
"Ai bảo cứ nhằng nhẵng đi theo, giờ bị người ta vây lại còn trách ai? Đáng đời."
"Ít ra em cũng phải giải cứu tôi chứ, bỏ đi một hơi như thế, tôi sắp bị bọn họ nuốt sống đấy."
An Tranh vừa cười vừa nói, dùng chất giọng trong suốt như nước suối trong núi, là cái loại khiến người ta nghe thôi cũng muốn mang thai rồi.
Khóe miệng Hạ Nhi nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo:
"Ai mà nuốt sống được cậu hả An Tranh? Bình thường cậu hoành tráng bá đạo lắm cơ mà? Tại sao có mấy nữ nhân yếu đuối lại không xử lý nổi, cậu đang troll bổn tiểu thư đấy à?"
"Tôi hoành hành bá đạo bao giờ?" An Tranh bắt đầu trợn mắt nói dối.
Ngay lúc này, biểu tình trên khuôn mặt của Hạ Nhi bỗng nghiêm túc, cô nhìn thẳng vào An Tranh, gằn giọng bật ra từng chữ:
"Tôi không cần biết cậu làm cái gì, nhưng nên nhớ. Tôi sẽ không cho cậu cơ hội nào đâu."
An Tranh nghe thấy, làm mặt lạnh đi, nhìn trân trân khuôn mặt cô một lúc rất lâu, cuối cùng hỏi một câu:
"Lương tâm của em bị chó gặm rồi à?"
Hạ Nhi không lên tiếng, chỉ cắn chặt môi hừ lạnh.
Du Tử Miên nghe cuộc đối thoại của hai người, bỗng nhiên bước tới, giọng điệu thân thiết vô cùng:
"Gặp ở đây xem như cũng có duyên. Chúng ta đi cùng có được không?"
Hạ Nhi nhướng mày:
"Tôi không muốn đi chung với cô."
Du Tử Miên sắc mặt có phần khó coi, nhẹ nhàng nói:
"Chỉ là đi cùng thôi, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến nhã hứng của cô và Lương Hạ tiểu thư."
Hạ Nhi dự định phản bác, nhưng nghĩ đến cái gì đó, cô đột ngột yên lặng.
Du Tử Miên trông thấy Hạ Nhi không phản đối nữa, cũng mặc kệ cô có đồng ý hay không, tay lôi kéo Bối Vy theo sau ba người.