Hạ Nhi nắm tay Khương Tình đi thẳng về hướng căn tin. Sau khi ổn định chỗ ngồi, Khương Tình liền chống tay lên cằm nhìn Hạ Nhi cười khẽ.
Lương Hạ ngồi đối diện hai người liền gõ bàn nhìn Hạ Nhi và Khương Tình nói.
"Em đi mua phiếu ăn nhé."
Khương Tình quay đầu nhìn Lương Hạ cười dịu dàng gật nhẹ đầu.
"Cảm ơn em, Lương Hạ."
Lương Hạ liền cười cười đứng dậy đi về quầy đồ ăn, Hạ Nhi khẽ thở dài, Khương Tình nghiêng đầu hỏi:
"Có gì muốn nói với tôi không?"
Hạ Nhi khẽ chớp mắt, lát sau ngước mắt nhìn Khương Tình đang ưu nhã tĩnh lặng nhìn mình, nhỏ giọng nói:
"Hồi nhỏ An Tranh từng được đưa tới làm bạn với em một thời gian, vì lý do gì thì em thật sự không nhớ, nhưng An Tranh ngay từ nhỏ đã có cố chấp với em, ông nội biết điều đó, lại khá thưởng thức An Tranh, nên đã giúp đỡ An Tranh một thời gian dài."
Khương Tình khẽ chớp nhẹ rèm mi xinh đẹp, ánh mắt mang ý cười dịu dàng ra hiệu Hạ Nhi tiếp tục nói.
Hạ Nhi nhẹ giọng nói tiếp:
"Năm em 10 tuổi đã nói với ông chuyện em đồng tính. Ông nội lại càng suy xét An Tranh và có ý bồi dưỡng An Tranh thành hôn phu của em, sau này giúp đỡ em quản lý Hạ gia."
"Vậy An Tranh thật sự là hôn phu của em?" Khương Tình giọng ôn nhu hỏi.
"Không! Ông nội nói đó đúng là ý muốn của ông, nhưng chưa từng mở miệng nói điều đó, chỉ là... An Tranh tự ngầm hiểu ý đó. Thế nhưng ông nội có nói rằng, ông giúp An Tranh vì có lòng riêng, nhưng không có nghĩa là ông sẽ quản tới chuyện em có muốn An Tranh hay không. Ông nói nếu An Tranh về nước, sẽ để An Tranh tự tranh thủ, nếu em không muốn An Tranh, ông nhất định không ép buộc em."
Hạ Nhi ôn tồn giải thích.
Khương Tình nhẹ gật đầu, ánh mắt nâu sẫm hiện lên sự bất đắc dĩ.
"Hiện tại An Tranh rõ ràng không muốn buông tha em."
Hạ Nhi nhíu mày, ánh mắt lạnh lùng, giọng nhàn nhạt nói:
"Chỉ là em không ngờ An Tranh lại còn lôi cả mẹ em vào."
Hạ Nhi ngước mắt nhìn Khương Tình, vươn tay sờ lên làn da nhẵn mịn màng trên gò má Khương Tình nói:
"Em lo cho chị!"
Khương Tình khẽ nhíu mày, ánh mắt tỏ vẻ không hiểu liền hỏi:
"Sao vậy? Em có vẻ rất bất an."
Hạ Nhi lâm vào trầm mặc, một lát liền ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt Khương Tình nhẹ giọng nói:
"Khương Tình, mẹ em không đơn giản, em lo bà ta sẽ làm tổn thương chị."
Khương Tình cười khẽ, vươn tay vuốt nhẹ đầu Hạ Nhi, nhẹ giọng trấn an:
"Tôi không biết lý do tại sao em lại dè chừng mẹ em như vậy, nhưng tôi sẽ không sao. Hạ Nhi! Em tin tưởng tôi chứ?"
Hạ Nhi nghe thanh âm ôn nhuận dịu dàng của Khương Tình đang an ủi cô, trong lòng liền có chút nhẹ nhõm, nhưng Hạ Nhi vẫn nói:
"Bà ta không hành động theo lẽ thường, Khương Tình! Khi em nghe thấy bà ta đồng ý chấp nhận An Tranh, em thật sự rất sợ hãi. Bà ta từng mỉm cười mà muốn bóp chết em khi em còn bé. Người phụ nữ đó..."
Khương Tình nghe thấy liền biến sắc, khẽ xoay người Hạ Nhi lại lạnh giọng hỏi:
"Em nói mẹ em muốn giết em?"
Hạ Nhi ánh mắt hổ phách hơi nhạt đi, nhẹ gật đầu, giọng run run nhớ lại rồi kể:
"Mẹ em là một nghệ sĩ nổi tiếng, khoảng thời gian bà và ba em cưới nhau, bà ấy vô cùng dịu dàng. Là người phụ nữ xinh đẹp ôn nhu nhất trên đời. Nhưng bà rất quan tâm đến sự nghiệp diễn viên của mình, bà không muốn có con. Nhưng ba em lại vô cùng muốn có con, vì thế đã trái ý bà mà khiến bà phải mang thai em ngay lúc sự nghiệp bà đang trong thời điểm đỉnh cao nhất. Lúc bà biết đã có thai, muốn phá bỏ không sinh em ra, nhưng ba và ông nội lại vô cùng mong chờ, vì không để bà làm hại đến em, đã không từ thủ đoạn giam giữ bà, phá hỏng sự nghiệp mà bà yêu quý còn hơn tính mạng. Nên lúc bà mang thai và sinh ra em, đã vô cùng căm hận em, không lúc nào không muốn giết chết em, bà cho rằng em là thứ hại bà ra nỗng nỗi đó. "
Khương Tình khẽ vươn tay ôm lấy Hạ Nhi vào lòng, nhẹ giọng ôn nhu nói:
"Hạ Nhi! Không phải lỗi của em. Cho dù mẹ em quan tâm sự nghiệp, cũng không thể vì sự nghiệp mà nhẫn tâm vứt bỏ một sinh linh vô tội được."
Hạ Nhi khẽ cười rồi nhẹ giọng nói:
"Lúc em vừa ra đời, chỉ một chút nữa đã bị bà một tay bóp chết. May mà ông nội đã kịp thời tới cứu em. Khoảng thời gian sau đó, ba em bị bà ta dày vò đến nỗi sống không bằng chết. Bà ta hoàn toàn trở thành một người phụ nữ điên loạn. Khương Tình! Bà ta còn muốn hại chết cả Hạ gia, bà ta dồn ba em vào con đường phải chọn cái chết để tạ lỗi cho những lỗi lầm mà Hạ gia gây ra cho bà ta. Ba em vì bảo vệ em, một phần vì quá yêu thương bà ta, không chấp nhận nổi chuyện người phụ nữ mà mình yêu thương trở nên như vậy. Đã tự sát."
Khương Tình không kìm được liền đau lòng ôm lấy Hạ Nhi. Hạ Nhi cười khẽ nói:
"Chuyện đã qua lâu rồi, em không còn cảm giác đau lòng nữa."
Đúng thế! Cô chúng tinh phủng nguyệt, được nâng niu yêu chiều thì thế nào, tuổi thơ của cô không hề có bóng dáng của mẹ, mẹ cô chỉ là một người phụ nữ tuỳ thời muốn giết chết cô cho hả giận. Còn ba cô lại là người đàn ông nhu nhược yếu đuối, vì một người phụ nữ muốn giết chết đứa con của mình, không thể chấp nhận chuyện người mình yêu hận mình, mà tự kết liễu cuộc đời. Bỏ lại cô một mình trên cõi đời này. Nếu không có ông nội vì cô mà làm tất cả, bảo vệ cô chặt chẽ lại yêu thương cô hết mực, có lẽ trên đời này sẽ không có một người là Hạ Nhi cô.
Khương Tình nắm tay Hạ Nhi, khẽ thở dài nhẹ giọng nghiêm túc nói:
"Em đã có tôi! Tôi sẽ bảo vệ em."
Hạ Nhi cười nhẹ, ánh mắt nhu mì ướt át nhìn Khương Tình.
Lương Hạ bước đến, trên tay cầm lấy ba chai nước liền đưa một chai cho Hạ Nhi, một chai cho Khương Tình.
"Hai người tâm sự xong chưa? Nhìn xung quanh mà xem."
Hạ Nhi khẽ xoay người nhìn xung quanh liền nhíu mày.
Khương Tình cũng khẽ liếc mắt, thấy căn tin bình thường không đông lắm bây giờ lại chật ních người. Nhưng khoảng cách xung quanh bàn cô và Hạ Nhi ngồi trong vòng một mét không hề có ai.
Hạ Nhi nhìn quanh một vòng, phát hiện rất nhiều nữ sinh đang nhìn chằm chằm cô và Khương Tình, cô khẽ quay đầu nhìn Khương Tình nói:
"Bình thường chị có thường xuyên tới căn tin không?"
Khương Tình liền lắc đầu, giọng ôn nhuận dịu dàng nói:
"Không! Tôi thỉnh thoảng mới tới đây. Mỗi lần tới cũng rất đông nữ sinh kéo đến, nhưng hôm nay đặc biệt có chút đông."
Lương Hạ cười khẽ giải thích với Khương Tình:
"Họ tới chứng thực chuyện Khương tỷ đang quen Hạ Nhi đó. Nữ sinh trong trường trước giờ vốn đã hâm mộ chị, nhưng không một ai dám tiến tới, hôm nay chuyện chị và Hạ Nhi lộ ra, rất nhiều nữ sinh liền rục rịch muốn động. Họ cũng muốn có cơ hội tiếp cận chị."
Khương Tình nghe vậy liền nhíu mày, cô chưa từng nghĩ việc bản thân yêu thích con gái sẽ kéo đến một bầy ong bướm như thế. Khẽ liếc mắt về phía Hạ Nhi, thấy ánh mắt cô tĩnh lặng nhưng đáy mắt đang dâng trào một cơn phẫn nộ không rõ. Khương Tình có chút chột dạ nhẹ giọng cẩn thận nói:
"Tuy là tôi đã lộ chuyện mình yêu thích con gái, nhưng... nhưng không phải là quen Hạ Nhi sao? Sao những nữ sinh này lại suy nghĩ như thế được."
Lương Hạ liền cười khúc khích nói:
"Khương tỷ, chị đừng quên em cũng từng tỏ tình với chị đó. Chị không nhận ra sức hút của bản thân với con gái chút nào sao? Chị nhìn xung quanh đi! Toàn bộ nữ nhân của căn tin này đang muốn chôn sống Hạ Nhi đến nơi rồi."
Hạ Nhi liền đập bàn đứng dậy, ánh mắt sắc bén như dao nhìn từng nữ sinh đang lia mắt nhìn về hướng Khương Tình, khiến toàn bộ nữ sinh trong căn tin liền có chút giật mình, ánh mắt cúi sầm không dám nhìn về phía Khương Tình nữa.
Nữ nhân này là của cô!
Hạ Nhi tròng lòng ngập tràn phẫn nộ.
Khương Tình nhìn vẻ mặt ghen tuông phẫn nộ của Hạ Nhi liền cười khẽ. Nụ cười đó lại rước thêm một đống lớn nữ nhân hoa si nhìn đến mê mẩn.
Quả thật Khương Tình từ lúc bắt đầu biết bản thân yêu thích Hạ Nhi, bề ngoài và tính cách có chút thay đổi. Lúc trước Khương Tình vẫn còn một chút nữ tính dịu dàng ôn nhu như nước, phong cách ăn mặc cũng nhẹ nhàng thanh tao, thỉnh thoảng còn mặc những chiếc váy tao nhã đơn giản, trông vô cùng nhu mì quyến rũ, che đi những điểm trung tính đặc biệt của nữ nhân có chiều hướng mạnh mẽ độc lập.
Nhưng từ lúc quen biết Hạ Nhi, giống như bản thân cô mới được khai phá ra một lục địa mới, Khương Tình không tự chủ được liền có chút thay đổi, ngay cả thần thái và cử chỉ cũng toát lên sự mị hoặc câu dẫn nữ nhân, phong cách ăn mặc cũng trở nên mạnh mẽ phóng khoáng hơn. Tuy vẫn dịu dàng nhưng lại xen lẫn vào đó sự phong tình quyến rũ không tả nổi.
Giống như hôm nay, chỉ đơn giản là một chiếc áo sơ mi trắng thanh lịch phối hợp cùng quần dài chất liệu cao cấp màu xám ưu nhã cũng khiến Khương Tình giơ tay nhấc chân liền toát lên vẻ đẹp phi giới tính soái không nói nên lời, mái tóc không hề cầu kì chỉ tuỳ ý xoã lên vai, nhưng sợi tóc ngắn dài đan xen, một vài sợi rơi xuống che đi vầng thái dương cùng ánh mắt ẩn hiện sự quyến rũ, Khương Tình lại rất cao, thân hình lại chuẩn mực không hề tạo cho người đối diện cảm thấy gầy yếu, thay vào đó là cảm giác nữ nhân mạnh mẽ cao lãnh ôn nhu như ngọc.
Hạ Nhi khẽ nheo mắt, cô cũng nhận ra Khương Tình từ lúc quen cô, khí chất trở nên thay đổi rất rõ, có lẽ vì người quen Khương Tình là cô, bản thân cô lại quá mĩ miều nữ tính, cô chính xác mà nói ngoại hình là một mỹ nhân bại hoại, thuộc dạng quyến rũ yêu nghiệt từ trong xương, một chút cũng không có vẻ gì là nữ nhân mạnh mẽ thuộc dạng "cường công soái tỷ" như Khương Tình, lại nghiêng mạnh về hướng "tiểu thụ dụ hoặc" hơn.
Nhìn sơ liền nhận ra, trong chuyện tình nữ nữ. Cô nhất định là một nữ nhân chỉ biết nằm im chờ người ta tới sủng ái mình. Hạ Nhi điên cuồng phỉ nhổ.
Cô rất mạnh mẽ đó có được không?
Khương Tình nhìn Hạ Nhi đang tỏ ra ghét bỏ nhìn mình, có chút dở khóc dở cười. Khương Tình không phải cố ý trở nên như thế này, mà bản thân cô trước giờ vốn dĩ là như vậy, nhưng lúc xưa mỗi khi muốn ăn mặc và hành động tuỳ ý đều luôn chú ý đến cái nhìn của gia tộc, nhưng trước đây cô cũng rất mạnh mẽ rồi, chỉ là vẫn cố gắng dịu dàng nhu mì để làm hài lòng gia đình thôi. Dù gì con gái mà mạnh mẽ cường thế quá cũng không giống nữ nhân.
Hiện tại cô đã thoát khỏi giông xiềng mà tự do hơn, nên ngay lập tức trở về với bản chất của mình, không câu nệ giả tạo dịu dàng nhu mì nữa.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình khẽ cau mày nói:
"Sau này chị mặc váy đi."
Khương Tình nghe thấy liền cúi đầu cười khẽ.
Hạ Nhi không thèm để ý lại cố gắng dụ dỗ nói:
"Chị mặc thế này không đẹp đâu! Mặc váy nhé!"
Lương Hạ quay đầu sang liếc mắt khinh bỉ nói:
"Tớ thấy rất đẹp a, đẹp đến mù mắt luôn đấy. Thẩm mỹ của cậu có vấn đề à Hạ Nhi?"
Hạ Nhi nghe thấy liền liếc Lương Hạ, rồi lại nhìn Khương Tình hết sức dụ dỗ nói tiếp:
"Thế nào? Mặc như mấy ngày đầu chị gặp em ấy."
Khương Tình nhún nhẹ vai, ánh mắt mang theo ý cười nhàn nhạt nói:
"Tôi thấy mặc thế này rất thoải mái! Không muốn đổi lại."
Hạ Nhi liền có chút căm tức, khẽ cau mày tức giận nói:
"Đã bảo là không đẹp cơ mà!"
Lương Hạ nghe thấy liền cúi đầu lầm bầm trong miệng.
"Cậu ích kỉ không muốn cho người khác ngắm Khương Tình thì có."
Hạ Nhi liền quay ngoắc nhìn Lương Hạ, ánh mắt trợn trừng nói:
"Cậu thì biết cái gì!" Rồi khẽ ngồi xuống ôm lấy tay Khương Tình nhẹ giọng nói:
"Khương Tình!!"
Khương Tình cười khẽ nói:
"Em không tự tin về tôi như vậy sao?"
Hạ Nhi liền liếc mắt, hừ nhẹ một tiếng.