Trong lúc Hạ Nhi bước vào phòng khách, cô nhìn thấy một dáng người nhỏ nhắn khẽ chuyển động trước mắt. Bóng dáng đó rất quen thuộc, xinh đẹp và thanh tao như thiếu nữ trong truyện tranh vậy.
"Lương Hạ!!!" Hạ Nhi cất tiếng gọi.
Lương Hạ xoay người, trông thấy Hạ Nhi liền lập tức để lộ nụ cười vô cùng tươi tắn, hệt như cành hoa lê nở rộ vào mùa xuân. Hôm nay Lương Hạ mặc một thân váy trắng mềm mại, mái tóc được cột gọn ở phía sau, linh động trong sáng như một thiên thần không dính chút bụi, trên khuôn mặt nhỏ chỉ tràn đầy hưng phấn.
"Hạ Nhi! Chân cậu đã đỡ chưa?"
Đôi mắt hổ phách trong veo của Hạ Nhi thoáng hiện chút vui vẻ, nhìn về phía Lương Hạ thấp giọng trả lời:
"Có thể đi lại được rồi. Cậu mới thức dậy đấy à?"
Lương Hạ gật đầu, bờ môi nở nụ cười với má lúm đồng tiền hết sức xinh đẹp.
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ cười với mình, trong lòng đột nhiên lại cảm thấy tâm tình trở nên thoải mái hơn.
Cô vốn thích kết giao với người đơn giản.
Lương Hạ chính là một người rất đơn giản, không giỏi che đậy cảm xúc, không giấu giếm, tính cách sảng khoái, nói chuyện dứt khoát, muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười, đôi khi ở trước mặt cô cứ liên tục nói liên tha liên thiên nhưng có gì thì nói nấy, tính tình bộc trực lại thẳng thắn đáng yêu.
Dung Lạc cùng Cố Mị Yên lúc này cũng bước ra khỏi phòng ăn hỗn loạn, hai người hướng đến đại sảnh phòng khách, ngay lập tức trông thấy hai cô gái nhỏ đang cười nói vui vẻ.
"Cô bé kia là ai?" Cố Mị Yên lên tiếng hỏi, ánh mắt dừng trên người Lương Hạ.
Dung Lạc không trả lời, chỉ vô thức chau mày, ánh mắt xanh biếc lạnh băng giống như thanh kiếm sắc bén quét về phía hai người đứng cách đó không xa.
Một cảm giác tức mắt đến cực điểm, nhìn thấy cô gái mình yêu thân thiết với một người khác khiến đáy lòng Dung Lạc bùng lên một ngọn lửa giận dữ khó kìm nén.
Loại cảm giác này vừa có chút thống khổ, vừa xen lẫn chút mất mát, rất không thoải mái.
Tuy biết rằng Hạ Nhi chỉ xem Lương Hạ là bạn, nhưng Dung Lạc vẫn không thích cảm giác này một chút nào!
Dung Lạc thậm chí còn có một loại mong muốn mãnh liệt là đem nha đầu tên Lương Hạ kia ném phăng qua cửa sổ!!!!
Lương Hạ hồn nhiên không hề biết đã vừa đắc tội với ác ma, liên tục kéo lấy tay Hạ Nhi hỏi han đủ điều, rồi lại như nghĩ ra điều gì, Lương Hạ ghé sát môi vào tai Hạ Nhi thì thầm to nhỏ.
Mặt Dung Lạc vốn dĩ đã đen lại càng lúc càng đen hơn bội phần. Nhưng cũng không nói gì, chỉ chậm rãi bước đến, khoé môi tinh mỹ nhếch lên một đường cong quyến rũ mị hoặc, dáng vẻ vô cùng tao nhã, từng bước tiến về phía hai người, khí chất toàn thân toát lên vẻ yêu nghiệt không cách nào có thể khống chế được.
Hạ Nhi sau khi nghe Lương Hạ thì thầm, khoé môi cong nhẹ nhàng cười lên một tiếng, quay đầu nhìn về phía Dung Lạc đang đến gần, bình thản trình bày:
"Lương Hạ muốn mua vài bộ quần áo. Cô ấy muốn tôi đi cùng..."
Hạ Nhi còn chưa nói hết câu, Dung Lạc đã dừng bước chân, mở miệng chen ngang, giọng nói lộ rõ sự không vui:
"Muốn y phục thế nào thì báo cho JK một tiếng không phải là được rồi sao? Tôi không hề bạc đãi cô bạn thân nhỏ này của em."
Hạ Nhi nhướng mày, nhìn về phía Dung Lạc.
Trong khoảnh khắc va chạm vào ánh mắt xanh biếc âm trầm đó, Hạ Nhi tưởng như vừa nhìn vào một vực sâu không đáy.
Ánh mắt của Dung Lạc lúc này khiến tâm tình người ta trở nên bất an, đôi mắt đó dừng lại trên gương mặt cô, cảm giác như có hai luồng điện xẹt qua toàn thân.
Khoảng thời gian qua ở tại Dinh thự cô cũng biết, về trang phục sẽ có một nhà thiết kế riêng phụ trách, người đó tên là JK, là một nhà thiết kế thiên tài, tính tình có chút quái dị, còn sở hữu một thương hiệu thời trang vô cùng nổi tiếng, những y phục do JK thiết kế ra đều thuộc hàng xa xỉ phẩm độc nhất vô nhị, cầu mà không được.
Lương Hạ nhìn Dung Lạc và Hạ Nhi đang đối chọi nhau gay gắt bằng ánh mắt, rõ ràng là một bộ dạng e ngại, nhưng vẫn cố nài nỉ:
"Phong cách của JK không phải là kiểu tôi thích, mặc lên không hề thoải mái tí nào cả. Quá phô trương rồi."
Hàng lông mày của Dung Lạc khẽ chau lại.
Hạ Nhi nhếch môi cười lạnh.
Vương Luân đứng bên cạnh ngay lập tức hiểu ý, lễ độ cung kính tiến lên:
"Lương Hạ tiểu thư, tiểu thư có thể đem phong cách mà tiểu thư muốn nói với tôi, để tôi sắp xếp người chuẩn bị. Chút việc nhỏ này thật sự không cần phải kinh động đến phu nhân."
Lương Hạ nghe xong liền bước tới, hai tay chống lên hông, tỏ thái độ vô cùng kiên quyết:
"Cũng đã hơn hai tháng tôi cùng Hạ Nhi bị nhốt tại Dinh Thự này, xem như vì chân cậu ấy chưa khỏi thì cũng thôi đi, nhưng hiện tại chân cậu ấy đã khỏi, các người cũng không cần độc đoán giữ khư khư cậu ấy tại Dinh thự như vậy có được không? Tôi biết các người có tiền có quyền, chỉ cần vung tay thì vô số nhãn hiệu lớn sẽ sẵn sàng đem hết mọi thứ bày ra trước mắt chúng tôi. Nhưng vấn đề ở đây là tôi và Hạ Nhi muốn được ra ngoài, ít nhất là không còn cái tình trạng bí bách vì bị giam cầm như thế này."
Lương Hạ nói chuyện rất hợp tình hợp lý, sau đó bàn tay kéo tay Hạ Nhi càng chặt hơn, chớp chớp đôi mắt to tròn rồi hỏi:
"Cậu có muốn ra ngoài đi dạo cho tâm tình thoải mái không?"
Hạ Nhi nhướng mày, vô thức nhìn về phía Dung Lạc, thấy rõ sự không vui thoáng hiện trên gương mặt xinh đẹp tuyệt mỹ kia. Vẻ mặt đó khiến đáy lòng cô nổi lên một cảm giác khó tả, lại có chút khoái trá của việc trả thù.
Sắc mặt Dung Lạc lại càng lúc càng khó coi hơn, đôi mắt xanh như có như không liếc nhìn bàn tay Lương Hạ đang kéo tay Hạ Nhi, dung nhan vẫn lạnh lùng như trước, trong đáy mắt còn lộ ra lãnh ý rét lạnh.
Dung Lạc nhìn về phía Lương Hạ, ánh nhìn giống như một áng mây nhẹ lướt bay qua bầu trời, ngữ khí mười phần tao nhã:
"Tình hình chân của Hạ Nhi còn chưa được phép ra ngoài, nếu Lương tiểu thư muốn ra ngoài, Lạc sẽ cho người đưa Lương tiểu thư đi."
Lương Hạ bị cái nhìn của Dung Lạc làm cho toàn thân phát run, đáy mắt hiện lên một tia sợ hãi không cách nào che giấu:
"Nhưng mà..."
"Hoặc là Lương tiểu thư không muốn ra ngoài nữa, vậy thì cứ báo cho Vương Luân loại trang phục mà Lương tiểu thư thích. Lạc sẽ đáp ứng mọi yêu cầu của Lương tiểu thư." Giọng nói trầm thấp đầy ấm áp của Dung Lạc nhẹ nhàng vang lên cực kỳ cuốn hút, đủ để mê hoặc bất kỳ nữ nhân nào.
Lương Hạ ngây người ra.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc cưỡng chế cắt ngang lời thỉnh cầu của Lương Hạ, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ, cô cười nhẹ một tiếng, đưa mắt nhìn vào sắc mặt xanh mét của Lương Hạ, bình thản nói:
"Nếu cậu muốn ra ngoài đi dạo, tớ với cậu đi. Tại sao lại phải hỏi ý kiến của cô ta kia chứ?"
Giọng nói lạnh lùng của Hạ Nhi khiến Dung Lạc hơi sững người lại, nét không vui trên gương mặt nhanh chóng lan tràn tận đáy mắt, tâm vốn bình tĩnh bỗng trào dâng một trận phong ba, Dung Lạc nhàn nhạt mở miệng:
"Tôi không cho phép!"
Hạ Nhi nở nụ cười lạnh băng, quay sang nhìn Dung Lạc rồi nói tiếp:
"Tôi biết bản thân đang bị cô giam giữ, nhưng tôi cảm thấy yêu cầu ra ngoài đi dạo này cũng không có gì là quá đáng, chỉ là tới các cửa hàng mua sắm y phục mà thôi, việc đó thì có gì không được chứ? Nếu cô sợ tôi nhân cơ hội bỏ trốn thì cho người theo sau giám sát là được. Đây là địa bàn của cô, tôi hiện tại ngoài Lương Hạ thì cũng chẳng hề quen biết hay có mối liên hệ với bất kì ai ở đây, cô không cần phải đề phòng cảnh giác đến vậy."
Hạ Nhi không đợi Dung Lạc lên tiếng, lại tiếp lời:
"Hơn nữa, chân của tôi hiện giờ không có vấn đề gì nghiêm trọng, có thể đi cùng cậu ấy."
"Không được!" Dung Lạc sắc mặt thoáng chút trở nên lạnh ngắt: "Không có sự cho phép của tôi, em đừng mong rời khỏi Dinh thự nửa bước."
Lời của Dung Lạc vừa thốt ra, chỉ thấy Hạ Nhi kéo lấy tay Lương Hạ, vẻ mặt lạnh cứng nhìn Dung Lạc, giọng nói đầy kiên quyết:
"Hôm nay bổn tiểu thư nhất định phải ra ngoài, có bản lĩnh thì cô đánh gãy chân tôi đi."
Dung Lạc tức giận tới mức toàn thân phát run, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng, đem lửa giận trong lòng nuốt xuống, lạnh giọng:
"Em ngoan một chút đi. Được không?"
Hạ Nhi cười rộ lên.
Nụ cười ấy dịu dàng như mặt hồ phẳng lặng, không hề có một chút khác thường nào trong đó, dịu dàng tới mê hoặc lòng người, từ hàng lông mày thanh tú cho tới ánh mắt đều toát lên vẻ yêu kiều.
Dung Lạc nhất thời bị hoá đá ngay tại chỗ.
Hạ Nhi vừa cười vừa nhìn thẳng vào mắt Dung Lạc, mang theo vẻ đẹp thánh thiện của thiên sứ cùng vẻ cám dỗ của ma quỷ, giọng nói vang lên làm người ta khó có thể cưỡng lại:
"Ngoan? Tại sao tôi phải ngoan với cô?"
Chuyện đùa à?
Nữ nhân này thật sự cho rằng hung dữ ngang ngược là có thể dọa cô sợ chết khϊếp sao?
Không biết từ nhỏ đến lớn cô đã miễn dịch đủ với những người ngang ngược rồi hả?
Muốn ngang ngược chứ gì?
Bà cô đây ngang ngược cho ngươi xem!!!!
Hạ Nhi dứt lời cũng không buồn để ý tới Dung Lạc đang hoá đá, đối mặt với khuôn mặt tuyệt diễm kia cô ngược lại dáng vẻ rất thờ ơ, còn quay sang nhìn Lương Hạ rồi nói:
"Chúng ta đi."
Lương Hạ liếc nhìn sang Dung Lạc một cái, trông thấy khuôn mặt tuyệt sắc kia đang cực độ xám xịt u tối thì khẽ rùng mình một cái rồi nhắm tịt mắt lại.
Hạ Nhi một đường kéo Lương Hạ hướng về phía cổng Dinh Thự.
Cho đến khi bóng dáng hai người vừa ra khỏi đại sảnh, Cố Mị Yên lúc này mới bật cười khúc khích, nhìn Dung Lạc một bộ dạng tức giận mà không dám phát tác, giọng nói lộ rõ sự cười nhạo:
"Xem ra con gái của ta cũng có lúc bất lực như thế nha."
Dung Lạc lạnh mặt, ánh mắt lạnh lùng tựa một tảng băng không cách nào tan chảy, khiến người ta có một cảm giác ớn lạnh mơ hồ, giọng nói không hề có chút nhiệt độ nào:
"Thất Thúc! Gọi người tiễn công nương trở về đi."
Cố Mị Yên chớp nhẹ mí mắt, giọng nói có thể nghe ra một chút hàm ý trách cứ nhưng lại có nhiều hơn sự trêu tức nồng đậm:
"Này, con cũng đừng có tuyệt tình như thế chứ. Giận cá chém thớt cũng không như con lúc này đâu."
Dung Lạc xoay người, cũng không nhìn đến Cố Mị Yên, chỉ bỏ lại một câu:
"Đây đều là học hỏi từ mẹ đấy!."
Cố Mị Yên lắc đầu, thấp giọng cảm thán:
"Đúng là con gái lớn rồi không quản được."
________
Suốt năm tiếng đồng hồ, tất cả các nhãn hiệu thời trang nổi tiếng đều được Hạ Nhi và Lương Hạ ghé qua một lần, hai cô gái mặc kệ những ánh mắt tò mò dõi theo, bình thản đi chọn trang phục.
Thật ra ánh mắt tò mò của mọi người đặt vào hai cô gái nhỏ không phải bởi ngoại hình xuất sắc, mà bởi vì phía sau hai người còn xuất hiện một đám vệ sĩ đang tay xách nách mang cả đống túi hộp lớn nhỏ, mà người dẫn đầu đám vệ sĩ đó lại là một nữ nhân vô cùng xinh đẹp, từ khí chất đến trang phục cũng như phong thái đều cho thấy đó là một nữ nhân không tầm thường.
Toàn thân Dung Lạc toát lên một vẻ uy quyền, đôi chân thon dài rắn chắc vô cùng vững vàng, mang theo khí thế khϊếp người, tư thái như thể là một nữ vương bề thế, khiến những người xung quanh dù không đến gần cũng cảm giác được có một áp lực vô hình đè nén.
Ông trời quả thật quá ưu ái Dung Lạc, một khuôn mặt xinh đẹp tinh tế đầy quyến rũ khiến tất cả phụ nữ và nam nhân nhìn thấy đều phải lưu luyến mà quay đầu lại nhìn.
Dung Lạc cứ như vậy đi theo hai cô gái nhỏ, không hề lên tiếng nhưng ánh mắt thì vẫn luôn nhìn chằm chằm vào họ.
Đối với ánh mắt tò mò của người đi đường, Hạ Nhi không mấy quan tâm, thậm chí cô còn vô cùng thoải mái xem đám vệ sĩ của Dung Lạc là người xách đồ, cô và Lương Hạ liên tục vào các cửa hàng thời trang, thử tất cả các loại trang phục với phong cách khác nhau.
Những trang phục được thử đều là hàng cao cấp, nhãn hiệu nổi tiếng thế giới, Hạ Nhi càng không quan tâm là mình đã mua và lấy bao nhiêu món đồ, chỉ việc đưa tay chọn, sau đó liền vứt tất cả cho đám thuộc hạ của Dung Lạc một cách khoái trá.
Thất Thúc ở phía sau vô cùng nghiêm cẩn theo chân hai cô gái nhỏ đi thanh toán toàn bộ chi phí như một lẽ đương nhiên.
Tại một cửa hiệu thời trang cao cấp, Lương Hạ từ phòng thử đồ bước ra, chiếc váy xoè màu xanh ngọc xoay tròn một vòng trước mặt Hạ Nhi, giọng điệu vui vẻ:
"Cậu thấy chiếc đầm này thế nào?"
Hạ Nhi nhìn Lương Hạ từ đầu tới chân, trong mắt có ý tán thưởng, còn chưa kịp mở lời, mấy cô nhân viên trong cửa hàng liền lập tức xán lại, vô cùng nhiệt tình:
"Quý khách mặc bộ này rất hợp, vô cùng xinh đẹp ạ."
Hạ Nhi liếc nhìn cô nhân viên trong cửa hàng, thấy ánh mắt cô ta khen một đằng lại nhìn một nẻo, ánh mắt kia rõ ràng đang chăm chăm để ý đến Dung Lạc đang ngồi phía sau.
Lương Hạ tất nhiên cũng nhận ra, cô nàng lịch sự nở nụ cười rồi quay sang nhìn Hạ Nhi, dùng ánh mắt dò hỏi ý kiến.
Hạ Nhi hướng Lương Hạ gật đầu:
"Rất đẹp!"
Lương Hạ nghe thấy lập tức nở nụ cười ngọt ngào hơn cả mật, nhanh nhảu nói:
"Còn một cái váy nữa, cậu đợi tớ thử nốt nó cho cậu xem."
Hạ Nhi nhìn nụ cười tươi tắn của Lương Hạ, chậm rãi gật đầu, ý nuông chiều sủng nịnh hiện rõ trên khuôn mặt.
Ngay lúc Lương Hạ vừa xoay người bước vào phòng thử đồ, phòng thử đồ bên cạnh lại có một nữ nhân bước ra ngoài.
Là một đại mỹ nhân vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, chiếc mũi cao thanh tú, lúm đồng tiền xinh xắn khẽ ẩn hiện, làn da trắng nõn trơn mịn, từng đường nét trên khuôn mặt vô cùng tinh tế, rõ ràng là một tuyệt đại mỹ nhân. Bộ y phục trên người cô ta vô cùng hoàn mỹ, ôm sát vóc dáng xinh đẹp lại càng tôn lên những đường cong mê người, vẻ quyến rũ đó còn toát lên khí chất cao quý cùng mị lực.
Hạ Nhi nhìn thấy cũng bị vẻ đẹp của cô ta làm cho sững sờ.
Thế nhưng, chỉ trong ba giây sau, sự kinh ngạc lập tức biến thành buồn cười, bởi nữ nhân kia sau khi bước ra, đôi mắt đẹp đẽ nhìn thấy Dung Lạc đang ngồi nhàn nhã ở phía sau cô, lập tức lâm vào trạng thái kích động đến không thể kiểm soát.
Cô ta lướt qua cô, bước nhanh đến bên cạnh Dung Lạc, giọng nói ngọt ngào như một dòng suối róc rách chầm chậm chảy, bảy phần mừng rỡ, ba phần kinh ngạc:
"Lạc... là Lạc ư?"
Dung Lạc nghe thấy, chậm rãi ngẩng đầu lên, khẽ nhíu mày.