———-
Cảm nhận được cả người Dung Lạc đang run lên. Trái tim như bị xé rách một mảng lớn, để máu từ đó chảy ra đầm đìa.
Dung Lạc tức giận cúi đầu xuống, lại hôn cô.
Hạ Nhi bị hôn đến ngạt thở, trái tim không cho phép cô bó tay chịu trói, càng không thể né tránh, cũng không thể để nữ nhân này cứ thế làm càn, vì thế cô lại hạ quyết tâm cắn xuống.
Thế nhưng, có lẽ sau bao nhiêu lần bị Hạ Nhi 'cắn', Dung Lạc đã tập thành một phản xạ cực tốt, chiếc lưỡi nhanh chóng rút ra khỏi miệng cô, Hạ Nhi cũng nhân cơ hội mà xoay mặt đi, kèm theo đó là tiếng thở hổn hển nặng nhọc.
"Nhìn tôi, không cho phép em lảng tránh!" Giọng nói yêu nghiệt của Dung Lạc lại vang lên, đồng thời ngón tay thon dài cũng giữ lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngăn cản hành động tránh né đó.
Hạ Nhi vừa bị hôn đến không thở nổi, giờ lại bị ép đến không thể không đối mặt với Dung Lạc, chỉ có thể ngước mắt lên nhìn vào dung nhan tuyệt sắc tinh tế đến từng đường nét kia, nhất là đôi mắt xanh biếc như biển cả bao la, ánh mắt ấy lúc này đang tràn đầy du͙ƈ vọиɠ khiến cho cô đột nhiên cảm thấy hoảng sợ, trái tim cũng không ngừng đập loạn lên.
Dung Lạc lúc này dường như rất thích thú với khuôn mặt hoảng sợ của cô, thậm chí còn có vẻ hài lòng, không nhanh không chậm cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên đôi mắt to tròn long lanh của cô, rồi sau đó bàn tay lại thuận thế trượt xuống dưới, kéo cao đôi chân thon dài của cô vòng qua phần hông của mình.
"Dung Lạc! Dừng lại ngay!!!"
Giọng nói của Hạ Nhi mang theo hơi thở nặng nhọc, thế nhưng chất giọng lại giống như tiếng thụ cầm du dương nơi chân trời lẳng lặng vang lên, vô cùng hoang mang và sợ hãi.
"Tại sao phải dừng lại?" Giọng nói trầm thấp của Dung Lạc tràn ngập sức cuốn hút, chỉ là lúc này lại mang theo một chút tà mị khó cưỡng, như nỉ non lại như khẩn cầu.
Sắc mặt của Hạ Nhi trong phút chốc trở nên nghiêm lạnh, ánh mắt cũng hệt như hàn băng, sáng long lanh nhưng lộ rõ vẻ quyết liệt không thể xâm phạm, giọng nói cũng trở nên âm hàn đến thấu xương:
"Cô thử tiếp tục xem! Nơi đây không phải là nhà cô. Tôi cũng không phải là nữ nhân mà cô có thể tuỳ tiện phát dục lung tung như thế. Nếu cô còn dám tiếp tục, đừng trách tôi 'cá chết lưới rách' với cô."
Từng lời Hạ Nhi nói ra hết sức bình tĩnh, thái độ vô cùng tỉnh táo kiên trì, chậm rãi nhưng không hề thiếu sự tàn nhẫn, một cơ hội thương lượng cũng không có.
Dung Lạc dừng lại động tác càn rỡ, đôi mắt thâm thuý liếc nhìn lông mi dài cong vút rợp bóng trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Nhi, hô hấp của cô vẫn còn khá ổn định, sắc mặt tĩnh lặng tựa vầng trăng.
Hạ Nhi! Cô vẫn tỉnh táo như vậy, bình tĩnh như vậy, lớn mật và tàn nhẫn như vậy.
Cho dù giờ khắc này có vô lực chống đối, dù cả thế giới đang ầm ầm sụp đổ trước mắt cũng có thể bình tĩnh và tàn nhẫn đến tận cùng.
Dung Lạc bừng tỉnh khỏi du͙ƈ vọиɠ điên cuồng.
Vẫn biết rõ khi đối diện với cô, bản thân không thể kiểm soát được.
Nhưng không thể kiểm soát đến mức này....
Dung Lạc bất đắc dĩ cười khổ...
Có phải bản thân điên rồi không? Đúng vậy, ngay cả chính Dung Lạc cũng cảm thấy mình điên rồi!
Điên vì yêu một nữ nhân.
Từ lúc nào, không biết bắt đầu từ lúc nào lại trở nên mất kiểm soát đối với cô như vậy.
Dung Lạc ngẩng đầu lên, bàn tay thon dài vươn ra khẽ vuốt ve mái tóc dài óng ả của cô, ánh mắt xanh biếc lại khôi phục nét tà mị lười biếng như trước, giọng nói trầm thấp hơi khàn khàn, mang theo một chút yếu ớt mà người ngoài không cách nào nhận thấy:
"Em quên Khương Tình đi. Được không?"
Câu nói đó khiến trái tim Hạ Nhi như bị xé nát trong khoảnh khắc, ngay cả ánh mắt cũng tràn ngập nỗi đau xót.
Quên? Cô quên thế nào được đây?
Cánh môi Hạ Nhi khẽ động, muốn nói gì đó lại thôi.
Sự trầm mặc của cô khiến Dung Lạc rơi vào trạng thái bất an, bàn tay vươn ra kéo lấy cả người cô ôm vào trong ngực, chặt đến nỗi cô có thể cảm nhận được từng ngón tay của Dung Lạc đang khẽ run rẩy.
Hạ Nhi lập tức có phản ứng:
"Buông ra..."
"Không! Yên nào." Dung Lạc dường như sợ mất đi bảo vật trân quý nhất trên thế gian, đem cô ôm ghì vào ngực, giọng nói giống như cầu khẩn, lại giống như một mệnh lệnh bắt buộc:
"Tôi thật sự yêu em. Đừng rời khỏi tôi. Em hãy nghe cho kỹ, về sau, nếu không có sự cho phép, em không được rời khỏi tầm mắt của tôi. Bởi vì, tôi sợ tôi sẽ không thể chịu nổi cảm giác đau đớn đó. Tôi sẽ điên lên mất!!"
Nói xong, Dung Lạc cúi đầu xuống, đặt một nụ hôn thật sâu lên đôi môi đỏ mọng của cô, lần nữa đem cô ôm chặt vào trong lòng giống như cả đời này cũng không chịu buông tay vậy.
Trong mắt Hạ Nhi chợt loé lên tia kinh ngạc nhưng rất nhanh liền khôi phục lại sự bình tĩnh, cũng thôi không phản kháng nữa.
Cả người cô đều nằm vào trong ngực Dung Lạc, sự mềm mại phía trước khiến cô có một cảm giác mãnh liệt không ngừng dâng lên trong lòng, không khó nhận ra sự khẩn trương của trái tim đang đập loạn nhịp trong lồng ngực nữ nhân kia.
Dung Lạc ôm cô rất lâu, càng ôm càng siết chặt, làm cô có chút không thở nổi, vội đưa tay đẩy Dung Lạc ra, kháng nghị:
"Cô làm tôi khó thở."
Dung Lạc nới lỏng vòng tay nhưng vẫn không buông cô ra, chỉ chăm chú nhìn ngắm gương mặt của cô hồi lâu, giọng nói trầm trầm vang lên, so với lúc trước đã trở nên dịu dàng hơn rất nhiều:
"Đừng rời khỏi mắt tôi... Tôi sợ mình sẽ phát điên lên mất. Hiện giờ, tôi không miễn cưỡng em nhất định phải yêu tôi. Nhưng cho dù em không yêu tôi, tôi cũng muốn giữ em lại bên mình, cho đến ngày em yêu tôi."
Hạ Nhi ngẩng lên nhìn Dung Lạc:
"Nếu như tôi vĩnh viễn cũng không yêu cô thì sao?"
"Tôi vẫn cứ giữ em bên cạnh, cả đời, cho đến khi chết." Dung Lạc nhẹ nhàng trả lời.
Hạ Nhi bị doạ cho hết hồn, cô tròn xoe đôi mắt, cố gắng nén xuống sự kinh dị:
"Sao trên đời lại có người biếи ŧɦái như cô chứ?"
Dung Lạc cười nhạt:
"Khi tôi còn sống em phải ở bên tôi, đến lúc chết cũng phải ở bên tôi."
Hạ Nhi nhíu mày, đáng lẽ cô phải rất hận nữ nhân này mới đúng, bởi vì cô ta vừa làm một hành động khiến cô khϊếp sợ và không thể chấp nhận.
Nhưng là... giờ khắc này, nghe từng tiếng nhịp tim đập mạnh mẽ, đắm mình trong hơi thở mùi trầm thoang thoảng, trong lòng cô lại nảy sinh một cảm giác trước nay chưa từng có.
Tại sao lại như vậy?
Hơi thở trầm trầm váng vất tưởng chừng như thấm vào tận xương tuỷ khiến đầu ngón tay Hạ Nhi có chút luống cuống, cô cảm thấy vòng tay của Dung Lạc càng lúc càng siết chặt.
Dung Lạc cúi đầu, bàn tay tinh mỹ đẹp đẽ nâng bàn tay ngọc ngà của cô lên, đôi môi mỏng tà mị khẽ lướt trên mu bàn tay của cô, đôi môi khe khẽ đặt lên tay cô một nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng tựa như đang lưu luyến một đoá hoa diễm lệ, lại còn trêu đùa gặm cắn ngón tay cô.
"A..."
Hạ Nhi chỉ cảm thấy trên tay nổi lên một hồi ấm áp. Ngay sau đó một trận tê dại truyền khắp toàn thân, len lỏi vào tận sâu thẳm tâm hồn. Cô vừa muốn rút tay lại bị Dung Lạc giữ càng chặt hơn, giọng nói Dung Lạc vang lên như một u linh yên tĩnh, trầm thấp đầy bá đạo:
"Nếu em muốn rời khỏi tôi, vậy thì hãy để kiếp sau đi. Nhưng nếu có kiếp sau, đừng bao giờ để tôi nhìn thấy em. Bởi vì, nếu em để tôi nhìn thấy em một lần nữa, tôi sẽ lại đem em giữ chặt bên mình, buộc em phải yêu tôi."
Hạ Nhi nghe mà cảm thấy trong lòng từng hồi run rẩy, tiếng nói trầm thấp cùng với tiếng tim đập trầm ổn trong lồng ngực kia cơ hồ chấn động bên tai cô.
Không thể không thừa nhận, lời nói của Dung Lạc khiến tâm tư cô nảy sinh một hồi cuồng loạn xen lẫn sợ hãi.
Dung Lạc thâm tình vạn chủng nhìn cô, cười đến rực rỡ:
"Thế nhưng, bản thân tôi thật sự hy vọng có kiếp sau. Còn hi vọng có thể lại được nhìn thấy em một lần nữa. Bởi vì kiếp này tôi yêu em thật sự chưa thấy đủ."
Hạ Nhi cắn môi, một câu cũng không đáp lại.
Dung Lạc không ép buộc cô, câu nói tiếp theo vừa giống như một mệnh lệnh, vừa giống như một lời yêu cầu vô cùng tự nhiên:
"Giúp tôi thử đồ."
Hạ Nhi vốn đang bình tĩnh lại bị câu nói này làm cho sợ hãi, hoảng loạn đẩy mạnh Dung Lạc ra, sau đó với thái độ như trốn tránh dã thú, muốn mở cửa phòng thử đồ để thoát ra ngoài.
"Hạ Nhi!"
Dung Lạc thấy bộ dạng hoảng loạn muốn bỏ chạy của cô liền có chút bất đắc dĩ lắc đầu. Bàn tay thon dài cực nhanh chặn lại động tác mở cửa của cô, sau đó lách người một cái đã đem thân người chắn lại đường đi của cô.
Hạ Nhi thấy Dung Lạc chắn trước cửa, trong lòng càng thêm hoảng hốt, nhưng nữ nhân trước mặt này quả thật có thân thủ tuyệt đỉnh, chỉ cần một động tác đã chặn đi toàn bộ đường rút lui của cô.
Chưa kể bàn tay Dung Lạc từ lúc nào đã vươn ra, giữ chặt lấy cổ tay cô.
Hạ Nhi vẫn còn chưa hết kinh ngạc đã bị hành động tiếp theo của Dung Lạc dọa cho hết hồn, Dung Lạc dùng một tay để nắm lấy tay cô, bàn tay còn lại từ từ chậm rãi từng chút cởi bỏ nút áo, môi mỏng tà mị đầy yêu nghiệt mỉm cười nhìn cô, nụ cười mang theo sự quyến rũ cùng câu người vô tận.
"Em không muốn nhìn thấy thân thể của tôi sao?"
Tâm tư Hạ Nhi theo lời nói ám muội của Dung Lạc chợt nổi lên một hồi run rẩy, tâm tình cũng càng lúc càng khẩn trương.
Dung Lạc buồn cười nhếch môi, bàn tay xấu xa thành thục nhẹ nhàng cởi bỏ từng hàng nút áo, cố tình khiến cho cổ áo khẽ rộng mở, đường cong đẹp đẽ nơi ngực bất chợt ẩn hiện càng khiến người ta nhìn vào có cảm giác mê người. Từng sợi tóc vàng mềm mại rủ xuống đầu vai càng khiến cho gương mặt đẹp đến kinh diễm, chỉ nhìn qua cũng khiến người ta phải mê mẩn.
Da thịt trên người Dung Lạc không một chút tỳ vết, trắng như ngọc, mịn màng như sáp, xinh đẹp như một loại đồ sứ tinh tế khiến người ta không nhịn được mà muốn hung hăng chà đạp, cả thân hình hoàn mỹ xinh đẹp đứng trước mặt Hạ Nhi, ngón tay di chuyển tới đâu, từng mảng da thịt mê người cũng theo đó mà bại lộ ra ngoài.
Trông Dung Lạc lúc này không khác gì một pho tượng nữ thần kiều mỵ quyến rũ đến tận cùng, kíƈɦ ŧɦíƈɦ mọi giác quan cùng lý trí của bất kì kẻ nào.
Một nữ nhân quyền uy, bá đạo, tà mị lại tràn trề ma lực cùng bí ẩn khiến người ta khó có thể kiềm chế nổi.
Dung Lạc vẫn nhìn cô, từng ngón tay ôn nhu vuốt lên từng tấc trên da thịt của mình, Hạ Nhi có thể cảm nhận được mùi trầm nhè nhẹ, mang theo sự mê đắm quấn lấy khứu giác của cô lúc này.
Hạ Nhi như bị thôi miên, nhìn ngón tay mảnh khảnh của Dung Lạc đang chậm rãi lướt qua bầu ngực săn chắc vừa phải kia, cơ thể của Dung Lạc dường như được luyện tập rất kỹ càng, da thịt rất rắn chắc, vòng eo mảnh khảnh không có lấy một chút mỡ thừa, bầu ngực tròn đầy với hai nụ hồng tươi tắn như đoá hoa đào chớm nở giữa mùa đông, màu hồng ấy đối lập với làn da trắng mịn như bạch ngọc tạo nên một cảm giác mãnh liệt đánh thẳng vào thị giác. Phần cơ bụng in hiện rõ ràng sâu hút từng chi tiết một, không thừa không thiếu, trắng muốt như ngọc, gò ngực đầy đặn lại thêm khe rãnh mê người ẩn hiện lấp ló bên trong chiếc áo sơ mi màu trắng càng thêm phần sinh động, một đường cong hoàn mỹ kéo dài xuống phía dưới kết hợp với phần hông đầy đặn tạo thành hai đường hõm venus vô cùng quyến rũ, chiếc rốn tinh xảo làm nổi lên phần cơ bụng mạnh mẽ quyến rũ khiến người ta phải phun trào máu mũi, đôi chân dài thon dài thẳng tắp, càng làm người ta có một loại cảm giác mê đắm không thể thoát ra.
Thân thể Dung Lạc có thể kích khởi du͙ƈ vọиɠ nguyên thuỷ nhất của người ta, nhưng lại như không hề có chút ý câu dẫn nào, khiến người ta cảm thấy vô cùng quyến rũ, nhìn vào không khỏi mắt hoa đầu váng, đắm chìm trong hoan lạc mà không tự kiềm chế được.
Bên môi Dung Lạc đang nở nụ cười, nhưng là nụ cười rất nhạt, nét cười ấy lan tràn tận đáy mắt, làm cho sắc đẹp kia trở nên vô cùng câu dẫn, giống như mùi hương của cây anh túc toả ra ngào ngạt giữa đêm tối, đối với bất kì kẻ có tà niệm nào cũng đều có sức cám dỗ trí mạng.
Hơi thở của Dung Lạc cũng theo động tác trên tay mà mỗi lúc một trầm trọng, thế nhưng giọng nói trầm thấp vẫn vô cùng bình tĩnh như thường ngày, hệt như một dòng suối an tĩnh chầm chậm chảy:
"Hay là, em thử đến cảm nhận tôi đi."
Dứt lời, ánh mắt chiếm hữu của Dung Lạc chợt loé lên một tia tà mị, bên khoé môi cũng nhếch lên một nụ cười mang theo nét bỡn cợt cùng quyến rũ mị lực không nói nên lời.
Hạ Nhi cứng họng rồi.
Dung Lạc bước đến trước mặt cô, chậm rãi cúi đầu xuống, âm điệu đã pha chút khàn khàn, ánh mắt xanh biếc càng trở nên ám muội:
"Tôi luôn hoan nghênh em đến chà đạp tôi!"
Ngữ khí của Dung Lạc nhàn nhạt tựa gió thoảng nhưng lại khiến người nghe có một cảm giác rất quỷ dị, tựa như nguy hiểm đang rình rập ngay đây.
Hạ Nhi rùng mình, lập tức lùi lại một bước, bực bội nghiến từng chữ:
"Tôi không thèm!!!"
Dung Lạc nghe xong vừa tức giận lại vừa buồn cười..
Bộ dáng của cô thế này là lần đầu tiên Dung Lạc nhìn thấy, vẻ mặt xấu hổ ngượng ngùng kia làm cho lửa giận trong lòng Dung Lạc nhanh chóng bị dập tắt đi vài phần.
"Cô bớt nháo lại đi. Thả tôi ra." Hạ Nhi lo lắng thấp giọng kêu lên.
Đôi môi mỏng của Dung Lạc bật ra tiếng cười nhẹ:
"Em đang sợ cái gì? Không phải em vẫn luôn rất to gan hay sao? Lần đầu tiên gặp tôi em đã mạnh miệng đến mức nào? Hôm nay sao em lại sợ hãi mấy lời nói của tôi đến vậy?"
Tâm tình Hạ Nhi càng lúc càng trở nên hoảng loạn.
Cô thật sự muốn dùng một tát vả chết đồ biếи ŧɦái này!
Dung Lạc xích gần cô hơn.
Cả người cô căng ra.
Dung Lạc nhìn vào gương mặt tức giận của cô, trông qua hàng mi dày cong vút đang chốc chốc rung lên, lướt qua chiếc mũi cao thanh tú cùng bờ môi căng mọng, cười khẽ rồi thấp giọng:
"Một là em mặc chiếc áo này vào cho tôi, hai là chúng ta ở trong này thúc đẩy tình cảm. Em chọn đi."
Hạ Nhi run run bờ môi, chẳng dám nhìn vào người đối diện. Chỉ đưa đôi mắt hổ phách nhìn xa xăm vào một góc, buồn giọng nói:
"Có kẻ điên mới muốn thúc đẩy tình cảm với cô."
"Vậy em đến đây! Mặc cho tôi." Dung Lạc cất giọng, vẫn là thứ âm thanh trầm thấp tà mị đặc trưng nhưng nghe qua như tiếng sóng biển sâu thẳm vừa lắng xuống.