Hạ Nhi bị vác trên vai, tay Khương Tình không chút khách khí giữ chặt đùi Hạ Nhi không cho cô vùng vẫy, Hạ Nhi đầu óc quay cuồng, tức giận đến đầu váng mắt hoa hét ầm lên:
"Buông em ra! Chị làm cái quái gì vậy?"
Tay Hạ Nhi chống lên vai Khương Tình, mái tóc rối tung nên khi ngẩng đầu lên nhìn Hạ Nhi cả đầu bù xù vô cùng chật vật.
Khương Tình không trả lời Hạ Nhi, vừa ưu nhã chậm rãi mang Hạ Nhi đi vừa lạnh lùng nói cho Tinh Thần và Tiến Minh phía sau nghe:
"Giữ An Tranh lại! Chỉ cần cậu ấy bước tới một bước. Tôi sẽ không khống chế được tâm tình lúc này đâu."
An Tranh lúc này vô cùng phẫn nộ, khoé môi bị đánh rách một đường máu, muốn đẩy Tinh Thần và Tiến Minh lao đến Khương Tình tính sổ.
Tinh Thần nghe Khương Tình nói thì sợ hãi vội giữ chặt An Tranh lại, hết lời khuyên nhủ:
"An Tranh! Bình tĩnh!"
An Tranh lạnh lùng nhìn Tinh Thần lớn tiếng nói:
"Bỏ ra!!" Nói xong liền dùng lực hất mạnh Tinh Thần ngã lăn ra sàn.
Tiến Minh kinh hãi, giữ lấy tay An Tranh thấp giọng nói:
"Cậu không cản được Khương Tình đâu! Bỏ đi!"
An Tranh nghe xong càng điên tiết hơn, khoé môi cong lên nụ cười lạnh lẽo, vung tay đấm mạnh vào bụng Tiến Minh.
Tiến Minh bị đau liền ngã quỵ xuống, khuôn mặt nhăn nhó khổ sở.
An Tranh bất chấp lao lên đuổi theo Khương Tình, ngay lập tức hai vệ sĩ mặc bộ vest đen từ cửa lớn lạnh lùng đi tới, không nói không rằng chặn đường An Tranh lại.
An Tranh cười lạnh. Bộ dạng tức giận không nhẹ, giận đến nở nụ cười, An Tranh không nói gì mà trực tiếp nhấc chân đá mạnh lên xương bánh chè của đối phương trong cự ly ngắn, tay vung lên một đấm là dùng mười phần lực đạo, một chút lưu tình cũng không có.
Tiếng chén bát rơi vỡ, tiếng ly thuỷ tinh chói tai, tiếng hét nữ nhân hoảng hốt, bàn ghế bị đập vỡ vụn, một bầy loạn đến gà bay chó sủa.
Hai vệ sĩ thực lực cũng không tệ, một phần không muốn làm tổn thương An Tranh, theo lệnh Khương Tình chỉ là muốn giữ An Tranh lại, nên dù An Tranh dùng lực mạnh mẽ cùng tàn nhẫn cũng chỉ cố gắng né tránh các đòn tấn công của An Tranh mà không đánh trả.
Khương Tình sau khi ra lệnh cho vệ sĩ, vác Hạ Nhi bước xuống cầu thang ngoài cửa, trước ánh mắt trợn tròn sợ hãi của phục vụ và quản lý nhà hàng, nhẹ giọng nói:
"Tổn thất tính cho tôi!"
Quản lý khách sạn cúi đầu cung kính đáp:
"Vâng! Thưa tiểu thư!"
Hạ Nhi tức giận ngẩng đầu thở hổn hển mắng:
"Buông em ra! Khốn kiếp! Em bảo chị buông em ra!!"
Khương Tình nhíu mày, coi như không nghe thấy vẫn giữ chặt Hạ Nhi từng bước chậm rãi xuống cầu thang hướng về chiếc xe đỗ trước cửa.
Phục vụ và quản lý khách sạn cúi đầu rút khăn tay lau mồ hôi vã ra trên trán, nghe thanh âm đổ vỡ và tiếng la hét ở bên trong, một chút cũng không dám ngẩng đầu lên, vô cùng sợ sệt lo lắng.
Khương Tình vươn tay ra hiệu cho người mở cửa xe trước, cúi người ném Hạ Nhi vào trong, Hạ Nhi trợn mắt chưa kịp phản ứng thì Khương Tình đã đóng sập cửa lại, Hạ Nhi bụng đầy ấm ức:
"Này! Chị thả em ra!!" Hạ Nhi liên tục lấy tay đẩy cửa nhưng vô dụng, cửa xe đã khoá rất chắc chắn.
Hạ Nhi tái mặt, cô vô cùng xác định, khẳng định cộng thêm chắc chắn. Khương Tình sẽ không tha cho cô.
Hạ Nhi sợ hãi nhìn Khương Tình cử chỉ ung dung tao nhã vươn tay xoã mái tóc phía sau ra, chầm chậm vòng qua đầu xe, ánh mắt không hề liếc nhìn cô lấy một cái, vươn tay mở cánh cửa, lách người đi vào.
Hạ Nhi nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ lạnh tanh bên cạnh, đôi mắt lơ đãng lướt qua đôi mắt sâu không đáy của Khương Tình, lại thoáng qua cái mũi thẳng tắp, sau đó ngừng trên khóe môi mỏng hơi mím lại, cẩn thận dè dặt nói:
"Chị... muốn làm gì?"
Khương Tình im lặng, ánh mắt hiện lên ý cười, cả người và trên mặt mày tối tăm tỏa ra hơi thở yêu dị cực kỳ có tính xâm lực, gợi cảm đến mức làm cho Hạ Nhi lập tức đỏ mặt, lắp bắp nói:
"Khương Tình... chị..."
Tay Khương Tình lập tức khởi động xe lao nhanh trên đường, dùng một tốc độ khiến Hạ Nhi vô cùng sợ hãi hét ầm lên.
Sau khi Tinh Thần và Tiến Minh lao lên giữ An Tranh lại, sợ hãi nhìn hai vệ sĩ dù mặt mày bị đánh đến bầm dập vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh đứng thẳng như hai tượng phật. Bên tai có tín hiệu thông báo liền không nói một lời quay đầu đi ra cửa.
An Tranh tức giận ngập trời lao ra ngoài.
Bên ngoài vắng lặng, An Tranh biết Khương Tình ra lệnh để người giữ cô lại, mục đích là dẫn Hạ Nhi đi trước mắt cô. Tức giận vung tay đấm mạnh lên khung cửa.
"Mẹ kiếp!!!"
Tinh Thần phía sau im lặng trầm mặc.
Tiến Minh xoa xoa nhẹ eo, thấp giọng nói:
"Tớ đã nói rồi! Không cản được đâu!"
An Tranh tức giận trừng Tiến Minh, ánh mắt lạnh lẽo cực điểm.
Tiến Minh liền im bặt cúi đầu.
Bối Vy mặt mày tái mét cũng lủi thủi từ phía sau bước tới, nhỏ giọng nói:
"Khương Tình sẽ mang Hạ Nhi đi đâu?"
Khanh Long từ phía sau nghe thấy, ánh mắt tối lại.
Cao Vỹ Quang bước tới giọng trào phúng nói:
"Chị muốn biết thì gọi hỏi Khương Tình đi."
Bối Vy liếc mắt nhìn Cao Vỹ Quang, im lặng không mở miệng hỏi nữa.
Bối Lạc lẳng lặng ngồi trên bàn tiệc, một bàn thức ăn thịnh soạn lại rất ít được động đũa, xung quanh phục vụ và người dọn dẹp đang tới lui thu dọn đống đổ nát mà An Tranh gây ra. Xung quanh thực khách bàn tán lại sợ hãi than thở vì lần đầu nhìn thấy nhà hàng năm sao nổi tiếng cả nước ẩu đả đánh nhau mà quản lý không hề tới can thiệp, còn để yên cho phát sinh ẩu đả, khiến xung quanh thực khách sợ hãi một phen, rồi sau khi nghe nói thức ăn hôm nay toàn bộ được miễn phí, ánh mắt mọi người liền hiện lên chút kinh ngạc. Nhà hàng này rất đắc a, nói đắt đỏ nhất thành phố S cũng không phải nói đùa.
Hương Vũ nhìn sắc mặt Bối Lạc tái nhợt liền buông tầm mắt, thản nhiên nói:
"Khương Tình chắc chắn đã thu xếp hết đống lộn xộn này."
Bối Lạc nhếch môi cười khẩy nói:
"Vì nữ nhân đó, cậu ta sẵn sàng phá tan cả bữa tiệc của Bối Vy, một chút cũng không quan tâm Bối Vy có khó chịu hay không. Trong mắt cậu ấy bây giờ, ngoài Hạ Nhi ra chả còn có ai nữa rồi."
Hương Vũ nghe thấy liền cúi đầu, trái tim vì những lời như ai như oán của Bối Lạc mà đau nhức.
Bối Lạc không hề thấy biểu cảm của Hương Vũ, thấp giọng cười nói:
"Cô ta lại biết đàn, còn đàn đến xuất thần như vậy. Một kẻ như cô ta tại sao lại được ông trời ưu ái như thế. Từ bề ngoài cho đến bản lĩnh. Hương Vũ! Tớ thua rồi!"
Nước mắt Bối Lạc rơi xuống gò má, đau lòng cùng phẫn nộ, không cam lòng đan xen khiến Bối Lạc khóc không ngừng được.
Hương Vũ vươn tay ra muốn lau đi giọt nước mắt trên khuôn mặt nhỏ của Bối Lạc, tay vươn ra lại rút về, thở dài nói:
"Bây giờ cậu biết rồi. Kể cả Bối Vy có ở đây, Khương Tình cũng không hề để ý tới chị ta. Cậu không cần phải khổ sở như vậy. Rồi mọi chuyện sẽ ổn cả thôi."
Bối Lạc quay đầu nhìn Hương Vũ, nước mắt lã chã rơi không ngừng.
"Nhưng tớ rất yêu Khương Tình! Tớ không buông bỏ được a."
Hương Vũ lại thở dài.
Bối Lạc vừa khóc vừa căm phẫn nói:
"Tớ đặt tình cảm cho Khương Tình nhiều hơn cô ta gấp bội lần. Khương Tình là không hiểu tâm ý của tớ. Tớ không thể chấp nhận được."
Hương Vũ ngước mắt thấy Bối Vy đang từ từ bước về phía mình, vội vàng đưa cho Bối Lạc khăn tay trong túi, nhỏ giọng nói:
"Bối Vy kìa! Đừng khóc nữa. Cậu muốn cô ta nhìn thấy bộ dạng này của cậu sao?"
Bối Lạc vội vàng lấy khăn lau mắt, quay đầu đi chỗ khác giả vờ không nhìn Bối Vy.
Bối Vy đi tới liền kéo ghế ngồi đối diện Bối Lạc nói:
"Tại sao Khương Tình lại xem trọng cô gái đó như vậy? Từ lúc nào?"
Bối Lạc điều chỉnh tâm tình liền quay đầu nhìn Bối Vy cười khẽ, lạnh giọng khinh thường nói:
"Vậy chị nghĩ Khương Tình yêu thích chị sao? Tôi nói cho chị biết! Đó chỉ là áy náy. Khương Tình đang bù đắp cho việc chị là người phải thay cô ấy chịu thương tổn bàn tay đến nỗi không thể đánh đàn được nữa. Nhưng giờ đây sự áy náy đó hết rồi! Không phải thời gian qua Khương Tình vì chị mà làm mọi thứ đó sao? Hiện tại chị vẫn muốn dùng sự áy náy đó để chiếm giữ Khương Tình à?"
Bối Vy cau mày, ánh mắt mang theo phẫn nộ cùng oán hận:
"Thì sao? Những gì mà chị có được hiện tại là Khương Tình cho, nhưng chị xứng đáng có được nó! Em không phải là người bị đánh đứt gân tay, bàn tay vẫn hoàn hảo, sự nghiệp sau này một đường vinh hoa phú quý, không phải sao? Là ai giúp em có được ngày hôm nay? Không phải là chị à? Chị dùng đôi tay không thể đánh đàn được nữa này mà trải đường cho em đấy! Bối Lạc! Chị chỉ còn Khương Tình thôi. Ngoài Khương Tình ra thì những gì chị có đều đã cho em cả rồi. Kể cả Bối Gia!!!"
Bối Lạc nghe thấy liền thấp giọng cười mỉa mai:
"Bối Vy! Chị chỉ là kẻ dối trá! Chị rõ ràng đâu có năng khiếu đánh đàn dương cầm! Chị trước giờ chỉ là một kẻ nói dối! Chị diễn quá lâu nên nghĩ mình đáng thương đến vậy sao? Còn về Bối Gia. Đúng là vì chị mà Khương Tình giúp đỡ Bối Gia, nhưng những gì Khương Tình làm, nó đã vượt qua cái mức trả ơn từ lâu rồi."
"Bối Vy! Chị thích Khương Tình thật sao?" Khanh Long đứng phía sau trầm mặc nói.
Bối Vy vội vàng quay đầu, nhìn Khanh Long đang dùng ánh mắt không thể tin nhìn mình.
Bối Lạc thấp giọng cười, nhìn Khanh Long nói:
"Sao vậy? Người chị mà cậu coi trọng lại chỉ hư tình giả ý nói muốn giúp đỡ cậu tiến xa hơn với Khương Tình. Bây giờ phát hiện ra chị ta cũng yêu thích người cậu yêu. Cảm giác thế nào?"
Bối Vy quay đầu trừng Bối Lạc.
Khanh Long nhếch môi cười lạnh. Quay đầu bỏ đi.
Cao Vỹ Quang nhìn bóng lưng Khanh Long liền thì thầm nói nhỏ:
"Ngu ngốc!!"