Ngón tay thon dài mảnh khảnh lướt như múa trên phím dương cầm màu trắng. Bản nhạc của Mozart chấn động lòng người vang lên.
Ông Hạ trầm ngâm nhắm mắt thường thức đến vô cùng hưởng thụ, Khương Tình một tay dựa lên thành ghế sô pha, một tay lấy điểm tựa mà chống cằm, hai chân vắt chéo vô cùng ưu nhã lười biếng, nhìn về nữ nhân xinh đẹp mảnh mai cao quý, thuần khiết như yêu tinh đang thả hồn theo tiếng đàn dương cầm, giai điệu rung động ngọt ngào như làm ẩm ướt trái tim khô cạn của người khác.
Khương Tình từng nhớ đã nghe một câu nói rất hay.
'Phụ nữ giống như một cây dương cầm, nếu được biểu diễn dưới tay danh gia, sẽ tấu lên được một danh khúc. Gặp phải một người bình thường, ít nhất cũng đàn được một khúc nhạc phổ thông. Còn nếu kết quả lại đụng phải người không biết chơi đàn, e rằng dù là một khúc cũng chẳng hoàn thành được...'
Nữ nhân trước mặt trong tay cô lại nở rộ mê người đến cực hạn, quả thật là một tuyệt tác hoàn mỹ của tạo hoá.
Hạ Nhi vừa dứt tiếng đàn, ông Hạ liền vô cùng tán thưởng tấm tắc khen ngợi:
"Đúng là cháu gái ta! Đàn rất hay."
Hạ Nhi quay đầu cười rộ lên với ông Hạ, xinh đẹp và yêu dị đến nỗi Khương Tình như bị hớp hồn, chăm chăm nhìn Hạ Nhi không chớp mắt.
Ông Hạ thấy Khương Tình chỉ nhìn Hạ Nhi mà im lặng không nói liền cười cười hỏi:
"Con thấy con bé đàn có hay không?"
Khương Tình liền lấy lại tâm tình, cười thập phần ôn nhu dịu dàng:
"Hạ Nhi đàn rất hay!"
Ông Hạ nghe Khương Tình buông lời khen cháu gái mình liền càng sung sướng trong lòng, cười đắc ý nói:
"Hạ Nhi không thích đàn cho ai nghe hết, trước giờ chỉ đàn cho ta nghe thôi, bây giờ và sau này nó sẽ đàn cho con nghe."
Hạ Nhi nghe thấy liền đỏ mặt xấu hổ.
Khương Tình cười khẽ, ánh mắt như có như không liếc về phía Hạ Nhi một cái rồi ôn nhuận nói:
"Vâng ạ! Con rất cảm ơn ông nội đã cho con quyền lợi này."
Ông Hạ cười ha hả vô cùng khoái trá.
"Sau này con bé gả vào Khương gia thì cũng sẽ đàn cho tôi nghe thôi." Khương Thời chắp hai tay ra sau lưng, khuôn mặt nghiêm trang chậm rãi bước đến.
Ông Hạ vừa nhìn thấy bạn già của mình lại tới nữa, tức giận vênh mặt mắng:
"Lão già kia! Ai cho ông vào đây hả?"
Khương Thời hừ nhẹ một tiếng, không thèm chấp mà quay đầu nhìn Hạ Nhi cười như không cười nói:
"Cháu dâu à! Con mau mau thu xếp đồ đạc chuẩn bị dọn qua Khương gia đi, ở đây suốt ngày nghe lão già họm hẹm này cằn nhằn mãi. Con không thấy chán sao?"
Hạ Nhi che miệng cúi đầu cười khẽ, sau đó đứng dậy.
"Con chào ông ạ!" Hạ Nhi cúi đầu lễ phép nói.
"Cháu dâu ngoan! Chả bù cho đứa cháu bỏ nhà đi bụi của ta, một khi bước ra khỏi nhà liền quên luôn gốc rễ, nhìn thấy ông nội đến cũng không mở miệng chào một tiếng." Khương Thời liếc mắt nhìn về phía Khương Tình hừ lạnh.
Khương Tình có chút dở khóc dở cười, liền đứng dậy nhỏ nhẹ ôn nhuận cười nói:
"Ông nội khoẻ! Ông tới tìm ông Hạ chơi cờ sao?"
Ông Hạ nghe thấy liền quay ngoắc đầu, trong ánh mắt già nua không chút che giấu sự chán ghét:
"Ông ta đến chọc ta tức giận thì có."
Hạ Nhi với Khương Tình liền nhìn nhau không biết phải nói gì.
Khương Thời bước nhanh tới ghế sô pha đối diện ông Hạ ngồi xuống, cười có chút đáng kinh nói:
"Lão già kia! Ông tính chuyện hai đứa nó như thế nào? Nói chút tôi nghe xem."
Ông Hạ hừ nhẹ nhìn Khương Thời ra vẻ thản nhiên nói:
"Để Khương Tình cháu ông gả tới Hạ gia đi."
Khương Thời liền đen mặt, vô cùng tức giận đập bàn mắng:
"Lão già chết tiệt! Ở đâu ra có chuyện chồng lại gả tới nhà vợ chứ?"
"Sao ông biết Hạ Nhi cháu tôi nó là vợ?"
Hạ Nhi nghe thấy thái dương liền giần giật.
Khương Tình đưa tay che miệng cúi đầu cười khẽ.
Khương Thời đưa ngón tay chỉ về phía Khương Tình lớn tiếng nói:
"Ông nhìn cháu tôi xem! Nó phong độ mạnh mẽ, mọi thứ đều vô cùng hoàn mỹ, không thua gì đấng nam nhi như vậy, bộ dạng đó lại có thể làm vợ sao?"
Khương Tình: "..."
Ông Hạ hừ lạnh khoanh tay trừng mắt nhìn Khương Thời phản bác:
"Ông hơi xem thường Hạ Nhi nhà tôi đó, con bé từ nhỏ đã được tôi rèn luyện qua, sức lực cũng không tệ đâu. Chỉ tại bề ngoài nhìn nó yếu đuối mảnh mai nên ông nghĩ vậy thôi."
Hạ Nhi: "..."
Con yếu thật! Thưa ông nội!
So với Khương Tình thì con rất yếu!
Khương Tình nghe thấy lời ông Hạ nói liền thấp giọng cố nén cười, thân thể từng trận run rẩy lên.
Hai bạn già ngồi cãi tay đôi với nhau, câu chuyện xoay quanh vấn đề của Hạ Nhi và Khương Tình.
Ông Hạ vô cùng cố chấp muốn Khương Tình gả qua.
Khương Thời cũng không buông tha đòi Hạ Nhi vào cửa.
Hạ Nhi lắc đầu nhíu mày, quay sang Khương Tình nhẹ giọng nói:
"Em nghĩ vẫn là nên ở riêng. Em có chút không chịu nổi sự ồn ào này a."
Khương Tình nghe vậy liền cúi đầu cười, lát sau ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Hạ Nhi một cái, khẽ cúi đầu ghé sát môi vào tai cô trầm giọng nói nhỏ:
"Chị cũng muốn như vậy! Nếu ở riêng thì không gian riêng tư có thể được đảm bảo. Tôi có thể tuỳ thời muốn em bất kì chỗ nào tôi thích."
Luồng hơi nóng thả vào tai mang chút ái muội khiến khuôn mặt Hạ Nhi ửng đỏ, vội lui về sau trừng mắt nhìn Khương Tình mắng:
"Vô liêm sỉ!"
"Chỉ với em!!" Khương Tình cười khẽ bổ sung.
Trong quán cafe xa hoa rực rỡ.
Người phụ nữ với đôi chân thon dài, làn da trắng như tuyết, môi mọng đỏ rực lửa, bộ váy thanh lịch lại gợi cảm bó sát từng đường cong cơ thể vô cùng khiêu gợi, đôi mắt màu nâu nhạt đang hờ hững nhìn về phía nữ nhân đối diện, môi cong lên độ cong yêu dị:
"An Tranh! Ta cứ nghĩ con sẽ lấy được trái tim của con gái ta. Nhưng không ngờ con lại thất bại thảm hại như thế." Giọng điệu cười cợt mang chút quyến rũ khó cưỡng.
An Tranh nhìn người phụ nữ trước mặt \- Dương Tuyết Hy, đang không ngừng cười nhạo châm chọc đả kích cô, trong lòng có chút phẫn nộ liền cười nhạt nhẽo nói:
"Chỉ là vì tôi đến chậm một bước. Bị Khương Tình chiếm mất tiên cơ thôi. Nếu không có Khương Tình, chưa chắc gì Hạ Nhi đã không để ý tới tôi."
Bàn tay thon dài với móng tay đỏ rực chậm rãi khoáy đảo nhẹ ly cà phê trước mặt, Dương Tuyết Hy cười có chút tà ác:
"Khương Tình \- Đại tiểu thư Khương gia sao? Hạ Nhi con gái ta xem ra rất có bản lĩnh đấy chứ. Chỉ là ta không thích Khương gia, mối quan hệ giữa hai nhà Khương \- Hạ khiến ta rất chán ghét. Nếu có Khương gia giúp đỡ ở phía sau, Hạ gia sẽ là một gia tộc hùng mạnh không gì xoay chuyển nổi."
An Tranh nheo đôi mắt đen sâu thẳm đầy nguy hiểm, môi nhếch lên độ cong lạnh lẽo nói:
"Bà vẫn không từ bỏ ý đồ muốn phá hỏng Hạ Gia sao?"
Dương Tuyết Hy liền cười lớn, thanh âm mang chút khinh miệt lại ý hận lan tràn:
"Không sai! Nhưng ta biết một mình ta không thể lật đổ được Hạ Gia, vì thế ta muốn người thừa kế của Hạ gia là Hạ Nhi \- con gái ta phải chịu một chút khổ sở, giống như ta ngày đó ta đã van xin người chồng yếu đuối tàn nhẫn mong cầu cứu vớt sự nghiệp trên đỉnh vinh quang của mình."
An Tranh nhếch môi cười lạnh, người phụ nữ trước mặt cô có điểm rất điên cuồng, khiến cô vô cùng chán ghét và ghê tởm. Cô chưa bao giờ thấy một người mẹ lại hận con gái ruột mình sinh ra như thế. Nhưng hiện tại chỉ có duy nhất người phụ nữ này có thể giúp cô hoàn thành kế hoạch trong đầu.
"Tôi muốn bà giúp một chuyện."
Người phụ nữ cong khoé mắt cười như không cười nhìn An Tranh đầy quyến rũ tà mị nói:
"Ta có lợi lộc gì?"
An Tranh cười khinh khỉnh, bàn tay thon dài tuyệt mỹ nắm lại đặt lên bàn, tư thế cao lãnh tao nhã đầy tự tin, đôi môi mỏng tinh xảo hiện lên ý lạnh âm trầm:
"Bà không phải muốn Hạ Nhi đau khổ sao? Không phải muốn phá vỡ sự liên kết của hai nhà Khương \- Hạ sao? Nếu bà muốn! Bà phải giúp tôi."
Dương Tuyết Hy nghe thấy hai mắt liền toả sáng, có chút gấp gáp, ý điên cuồng trong mắt hiện rõ không chút che giấu.
"Được! Miễn là khiến bọn họ phải khổ sở!"
An Tranh cười nhẹ, đôi mắt lơ đãng liếc ra ngoài cửa, che giấu ánh mắt vừa chán ghét vừa kinh tởm con người trước mặt.
Để có được Hạ Nhi! Cô nhất định phải tìm mọi cách đạt được.
Chỉ cần Hạ Nhi trở thành người phụ nữ của cô, Khương Tình sẽ không là gì cả.
Cô sẽ yêu thương, nâng niu chiều chuộng, dùng cả cuộc đời mình để làm Hạ Nhi hạnh phúc!
Đáy mắt âm u hiện lên sự tính toán cùng thâm trầm.
Người duy nhất được phép ở bên cạnh Hạ Nhi chỉ có thể là cô \- An Tranh.