Khương Tình trở lại với việc học, còn từ từ học tiếp quản cả chuyện của Hạ gia và Khương gia, bận rộn đến nỗi thời gian đến trường vô cùng ít.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình suốt ngày vùi mình vào tài liệu cùng sổ sách, điện thoại lúc nào cũng có cuộc gọi tới, một lần nói chuyện là cả tiếng đồng hồ.
Hạ Nhi sâu sắc cảm thán được gánh nặng trên vai Khương Tình, có chút đau xót không nhịn được liền nhìn Khương Tình đang làm việc trên bàn.
"Cũng không phải ngưng làm việc sẽ chết đói, tại sao lại ép chị học quản lý cả hai gia tộc như thế chứ?"
Khương Tình ngẩng đầu lên cười khẽ, thỉnh thoảng thời gian này Hạ Nhi sẽ qua căn hộ ở với cô, tình cảm hai người trở nên tốt vô cùng, ngọt ngào như mật, Khương Tình vô cùng thoả mãn.
Khương Tình nhìn nữ nhân đang vươn tay cột tóc hờ hững ngồi trên sô pha nhìn cô đầy bất mãn, liền cười khẽ ôn nhuận nói:
"Bảo Bối! Tôi đã giải quyết xong chuyện của Hạ thị rồi, bây giờ chỉ còn chút chuyện nhỏ nhặt của Khương thị. Khoảng tầm một tuần nữa thì tôi sẽ rảnh rỗi, không bận bịu như bây giờ nữa."
Hạ Nhi buông tầm mắt, cô biết lý do tại sao hiện tại Khương Tình lại bận rộn như vậy, cô không có năng khiếu về thương trường, không biết cách quản lý gia nghiệp khổng lồ mà ông nội đã khổ công gầy dựng, ông nội muốn cô học, nhưng mỗi lần cô học đều gật gà gật gù, một chút kiến thức thị trường cũng không thể chui vào đầu nổi.
Khương Tình biết cô không thích học, lại theo quan hệ của cả hai hiện tại, ông nội cô liền quay sang dồn hết mọi tâm huyết quản lý Hạ gia cho Khương Tình, cô biết thế nào ông cô cũng bắt Khương Tình làm một cái đảm bảo gì đó, mới yên tâm mà giao hết mọi thứ của Hạ thị vào tay Khương Tình như thế.
Hạ Nhi nhìn Khương Tình, bỗng cảm thấy sống mũi cay cay, nhỏ giọng mềm mại nói:
"Xin lỗi chị!"
Nữ nhân này a, vì cô mà gánh trên vai trách nhiệm vô cùng nặng nề, chỉ muốn cô một đời an yên vui vẻ.
Khương Tình hơi nhíu mày, vội vàng đứng dậy bước tới trước mặt Hạ Nhi, giọng lo lắng bất an hỏi:
"Bảo Bối! Em làm sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?"
Hạ Nhi cụp mí mắt, thì thào nói nhỏ:
"Em biết chị vì em mà tiếp quản Hạ gia, em biết chị hẳn là rất mệt mỏi, em đã từng thử qua việc học quản lý phức tạp này. Rất mệt."
Khương Tình nghe vậy liền cúi đầu cười, hoá ra Hạ Nhi là đang lo cho cô, trong lòng Khương Tình đột nhiên dâng lên cảm giác vui vẻ, bao nhiêu mệt mỏi những ngày qua đều tan biến, cười ôn nhuận dịu dàng nói:
"Bảo Bối! Đối với em việc quản lý một gia nghiệp nó rất khó, rất phức tạp, nhưng em phải tin tưởng tôi. Việc đó với tôi không là vấn đề gì lớn lao cả. Tôi yêu em! Nhìn em vui vẻ hạnh phúc chính là điều mà tôi đang hướng đến. Thế nên em phải thật vui vẻ. Hiểu không?"
Hạ Nhi ngẩng đầu lên nhìn Khương Tình, khuôn mặt người đối diện đang chăm chú nhìn cô rất nghiêm túc, Hạ Nhi khẽ thở dài, cảm thấy một chỗ nào đó trong đáy lòng bị đâm mạnh, vươn tay về phía Khương Tình.
Khương Tình nắm lấy tay Hạ Nhi, động tác trên tay Hạ Nhi không khỏi mạnh mẽ hơn, cố gắng kéo Khương Tình càng tới gần mình, Khương Tình cười khẽ, nhẹ nhàng ngồi xuống sô pha bên cạnh cô.
Hạ Nhi thuận thế liền xoay người nằm lên đùi Khương Tình, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên sự dịu dàng như nước mùa xuân, chỉ khi ở bên Khương Tình, cô mới toát lên sự yếu đuối của nữ nhân, cho dù như vậy vẫn mỹ lệ kinh tâm động phách, nằm trên đùi mềm mại, vô cùng ngoan ngoãn để Khương Tình vuốt ve mái tóc mình, giống như con mèo nhỏ nằm ngang trên đầu gối, mặc người yêu thương.
Khương Tình dịu dàng ôn nhu như nước nhìn nữ nhân xinh đẹp diễm lệ đang dần dần khép mắt lại chìm vào giấc ngủ, khẽ thì thào nói nhỏ:
"Tôi sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu em! Bảo Bối."
Hạ Nhi chống cằm nhìn khuôn mặt Lương Hạ đang thẩn thờ, thản nhiên hỏi:
"Mấy nay hình như Lương Hạ cô nương có tâm sự?"
Lương Hạ ngẩng đầu nhìn Hạ Nhi, thở dài một tiếng rồi nói:
"Mấy nay tớ không dám tới phòng y tế."
Hạ Nhi hơi buồn ngủ, tao nhã ngáp một cái, đôi mắt hẹp dài xinh đẹp phủ một tầng hơi nước, ánh mắt híp lại lười biếng nói:
"Có quỷ ở đó à?"
Lương Hạ liếc xéo mắt nhìn Hạ Nhi, sau đó hơi cúi đầu nhỏ giọng nói:
"Cậu biết chị Khương Ngọc chứ?"
Hạ Nhi bất ngờ, má đặt lên tay, tay chống lên bàn lãnh đạm hỏi:
"Cái cô nữ nhân phong tao bại hoại?"
Lương Hạ nghe thấy liền hơi sửng sốt, ngay lập tức phản bác:
"Cậu mới bại hoại, chị Khương Ngọc rất đứng đắn, vô cùng dịu dàng nữa, còn... còn là một mỹ nhân. Tư thái thanh cao ưu nhã, vừa chính chắn trưởng thành vừa hoà ái dễ gần."
Hạ Nhi chớp chớp mắt, liền cố gắng liên tưởng tới hình tượng mấy hôm trước cô vừa thấy khi Khương Ngọc mới ngủ dậy, mặc đồ ngủ diêm dúa đi khắp nhà, bộ dạng vô cùng bất nhã khi ăn, quần áo mặc hở hang thiếu chỗ này rách chỗ kia, mở miệng ra một câu là nữ nhân này nữ nhân nọ, còn quang minh chính đại trước mặt cô xin xỏ Khương Tình cho dẫn nữ nhân về nhà giải quyết sinh lý, tư thái phong tình bại hoại đến cực điểm.
Hạ Nhi lắc lắc đầu, không thể nào gộp chung nữ nhân Lương Hạ đang nói và nữ nhân mình đang nghĩ là một được. Sẽ làm cô kinh hãi đến hộc máu mà chết a.
"Cô ấy cũng... cũng thích nữ nhân a." Lương Hạ đỏ mặt ấp úng nói.
Hạ Nhi chớp chớp mắt, có chút không xác định nhìn Lương Hạ nói:
"Này! Đừng nói với tớ là cậu thích cô ta!"
Lương Hạ liền đỏ mặt vô cùng ngượng ngùng, sự e thẹn và xấu hổ hiện rõ lên trên giương mặt.
Hạ Nhi vừa nhìn thấy liền đập mạnh tay xuống bàn.
Lương Hạ hoảng hồn ngẩng đầu lên, Hạ Nhi khuôn mặt nhỏ đen thui, cúi người ghé sát mặt vào Lương Hạ gằn từng chữ vô cùng lạnh lùng:
"Cậu không được lại gần cô ta! Biết chưa? Bỏ ý định thích cô ta đi."
Lương Hạ trợn tròn mắt, có chút lắp bắp hỏi:
"Sao cậu lại nói vậy?"
"Cô ta không hợp với cậu đâu!" Hạ Nhi lạnh giọng nói.
Lương Hạ liền uỷ khuất, cô đã rất khó khăn mới nhận ra mình thời gian gần đây để ý tới Khương Ngọc, tình cảm vừa chớm nở liền bị bạn thân ngăn cấm chỉ với lý do là không hợp, Lương Hạ không cam tâm hừ lạnh nói:
"Sao cậu biết tớ và cô ấy không hợp! Tớ thấy hợp! Rất hợp a!"
Hạ Nhi vô cùng tức giận, lớn tiếng:
"Cô ta là một nữ nhân bại hoại đấy!"
Còn là một con sói già phong tao đến cực điểm.
Thay nữ nhân như thay áo nữa!!
Hạ Nhi nghĩ nhưng lại không nói ra.
Lương Hạ gân cổ cãi lại, khuôn mặt nhỏ đầy phẫn nộ:
"Cậu biết gì mà nói chứ, cậu cũng có tiếp xúc nhiều với cô ấy đâu."
Bà đây hằng ngày còn thấy con sói xám đó mở phim xxx nữ nữ trong phòng khách xem đến quên trời quên đất nữa đấy!!!
Tiếp xúc như vậy ai mà thèm!!!
Hạ Nhi giận đến mức câm nín luôn.
Cô đôi khi còn ngờ vực cái trình lão luyện trên giường của Khương Tình nhà cô là do một tay con sói xám đó bày cho.
Khẽ hừ nhẹ một tiếng, như chợt nghĩ ra gì đó, Hạ Nhi nhìn Lương Hạ nói:
"Một lát nữa cậu đi theo tớ tới một nơi."
Lương Hạ mở to mắt, hơi khó hiểu ngờ vực hỏi:
"Cậu muốn đi đâu?"
"Cứ theo tớ sẽ biết!" Hạ Nhi nhàn nhạt nói.
Không thể chứng minh bằng lời nói được, vậy thì cô sẽ để Lương Hạ tận mắt nhìn rõ một lần.
Cô phải cho Lương Hạ sáng mắt ra!