Khương Tình ăn xong bữa sáng liền phải đi tới Khương thị. Hạ Nhi vạn phần không nỡ, nhưng Tô Thịnh nói là cuộc họp quan trọng không thể không đi, nên Khương Tình đành phải an ủi cô.
"Bảo Bối! Em cũng nghỉ học hơn năm ngày rồi, cần phải tới trường. Tôi tới Khương Thị giải quyết xong sẽ tới gặp em. Được không?" Giọng Khương Tình ôn nhu lại mềm mại.
Hạ Nhi bĩu môi, hừ nhẹ một cái rồi xoay người đi lên lầu.
Khương Tình nhìn thấy Hạ Nhi dỗi liền thấp giọng cười.
"Từ nhỏ có bao giờ thấy nó dính người như vậy đâu." Hạ Minh Phát trêu chọc một câu, tay cầm tách trà nóng hổi tao nhã uống.
Khương Tình cảm xúc thâm thúy xáo trộn trong đôi mắt nâu sẫm, cuối cùng mới thấp giọng mở miệng:
"Chắc phải mau chóng thu xếp việc đón Hạ Nhi ra ở cùng con. Cậu thấy thế nào?"
Hạ Minh Phát hơi nhíu mày, sau đó lại trầm ngâm nhẹ giọng hỏi:
"Hai đứa muốn sống chung?"
Khương Tình ưu nhã gật nhẹ đầu, thản nhiên nhìn Hạ Minh Phát rồi cười khẽ nói:
"Việc này để bàn sau đi. Con xin phép đi trước."
Nói xong liền xoay người chậm rãi bước ra cửa.
Hạ Minh Phát nhìn theo bóng lưng Khương Tình rời đi, thấp giọng nói một câu.
"Cảm giác như con gái mình sắp bị người ta cướp mất vậy. Thật là..."
Hạ Nhi nằm trên phòng không có chút ý tứ nào muốn đến trường, cô ngủ một giấc đến trưa liền tỉnh dậy, tay vươn ra lấy điện thoại liền thấy tin nhắn của Khương Tình, là một tin nhắn ảnh kèm theo một tin nhắn thoại.
\[Tôi nhớ em!\] Giọng trong tin nhắn ôn nhuận lại ấm áp.
Bức ảnh Khương Tình gởi tới là một cái hộp nhỏ màu sắc rất thanh nhã tinh xảo.
Hạ Nhi có chút không hiểu nó là cái gì, cô tò mò phóng to tấm hình lên, càng nhìn càng hiếu kì.
Hạ Nhi liền vén chăn bước xuống giường, đi tới tủ quần áo lấy một bộ váy đơn giản, lưu loát mặc vào đi nhanh ra ngoài.
Hạ Nhi bước xuống nhà liền gọi Trần quản gia cho người đem xe tới, cô bước lên xe liền nhẹ giọng phân phó:
"Tới Khương Thị."
Giờ này là giờ ăn trưa, hẳn là Khương Tình sẽ được nghỉ ngơi, cô cũng có chút nhớ Khương Tình, không biết khi nữ nhân đó trông thấy cô ở Khương Thị sẽ có biểu hiện như thế nào. Hạ Nhi thấp giọng cười khẽ.
Ba mươi phút sau Hạ Nhi đã được đưa đến trước cổng Khương Thị.
Tòa nhà trụ sở Khương Gia ở thành phố S nổi tiếng là một "tòa nhà trong suốt" với tất cả các thang máy, cầu thang bộ và văn phòng đều được thiết kế để có thể quan sát rất rõ ràng, tập đoàn Khương thị lớn nhất nước nên trang hoàng vô cùng xa hoa lộng lẫy, những người làm việc ở đây nhìn sơ qua liền biết là nhân tài tuyển chọn số một.
Hạ Nhi bước vào trong, ngước mắt lên liền trông thấy nhân viên và các đoàn người tấp nập làm việc, sự chỉnh chu cùng nghiêm túc khiến Hạ Nhi có chút đắn đo.
Hạ Nhi đi tới bàn lễ tân, nhìn một hàng dài nữ nhân viên xinh đẹp đang nghiêm chỉnh làm việc, liền chọn người ở giữa, bước tới gần nhỏ giọng hỏi:
"Tôi muốn gặp Khương Tình. À! Là Khương Tổng!"
Nữ nhân mặc đồng phục vô cùng thanh lịch tao nhã xinh đẹp, ngước mắt kinh ngạc nhìn Hạ Nhi, trông thấy Hạ Nhi nhan sắc kinh người, không tự chủ liền thổn thức một trận, sau đó lại như không rõ mà hỏi lại:
"Vị tiểu thư này muốn gặp Khương Tổng?"
Hạ Nhi vô cùng khẳng định gật nhẹ đầu.
Xung quanh nữ nữ lễ tân khác đều nhìn về phía Hạ Nhi, ánh mắt mang chút nghiền ngẫm.
"Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không ạ?" Nữ lễ tân vô cùng khách khí hỏi lại.
Hạ Nhi hơi nhíu mày, cô không nói với Khương Tình việc cô đến tìm, nên không hề thông báo trước.
"Không có! Phải có hẹn trước mới gặp được sao?" Hạ Nhi giọng thiểu não, hơi thất vọng nhìn cô gái.
Nữ lễ tân cười cười, giọng nói mang chút kiên nhẫn cùng dễ gần:
"Nếu không có hẹn trước thì tôi phải hỏi ý kiến vài bộ phận, khi thông qua từng bộ phận mới đến thư kí kiêm trợ lý của Khương Tổng duyệt qua, nếu Khương Tổng chấp thuận mới có thể gặp nha."
Cô gái lễ tân cười nói nhìn Hạ Nhi.
Khương Tổng từ khi tiếp quản Khương thị đặc biệt có nhiều người đến tìm, cũng không trách được vì nhân viên ở Khương thị hiện tại đa phần đều đang bị vẻ soái khí và tao nhã của Khương Tình làm cho say mê đến điên rồi, thời gian gần đây có rất nhiều tiểu thư, thiếu gia của gia tộc khác viện cớ công việc mà đến tìm Khương Tổng không có mười thì cũng chín người, mà chức vụ của Khương Tổng tại tập đoàn Khương thị quá đặc thù, việc gặp gỡ đối tác đa phần đều để trợ lý đi làm, một phần để tránh mặt những người có lòng riêng đó, một phần vì những chuyện nhỏ nhặt Khương Tổng sẽ không quản tới, trừ khi là gặp những đối tác công ty lớn mới tự mình ra mặt.
Nhưng đây là lần đầu tiên cô nàng lễ tân này nhìn thấy một nữ nhân khí chất xuất chúng, xinh đẹp tuyệt diễm như Hạ Nhi đến đây, trên người cô lại không hề phô trương hay lộ liễu chiêu cáo bản thân là tiểu thư gia tộc nào, còn đặc biệt ưu nhã bình thản. Vì thế cô nàng lễ tân liền hoà ái dễ gần, nhiều lời hơn một câu với Hạ Nhi.
"Khó như vậy?" Hạ Nhi ảo não.
"Hạ... Hạ tiểu thư?" Giọng nam nhân hơi kinh hãi vang lên.
Hạ Nhi nghe thấy liền quay đầu lại nhìn, Tô Thịnh thấy rõ là Hạ Nhi liền lập tức bước nhanh tới, tay đang cầm tài liệu cũng vứt qua một bên đưa cho nhân viên phía sau cầm.
"Hạ tiểu thư? Cô tới tìm tiểu thư sao?" Tô Thịnh cuốn quýt hỏi.
Hạ Nhi nhíu mày, vô cùng buồn bực hỏi lại:
"Bổn tiểu thư không tới tìm Khương Tình thì tìm ai?"
Tô Thịnh liền nịnh nọt ra vẻ lấy lòng cười hì hì nói:
"Hạ tiểu thư tất nhiên là tìm tiểu thư rồi. Vậy... vậy để tôi đưa Hạ tiểu thư lên nhé."
Hạ Nhi liền cúi đầu, hơi lo lắng nói:
"Không cần thông qua bộ phận nào sao?"
Tô Thịnh hơi nhíu mày, như chợt nghĩ ra điều gì, liền bước nhanh tới quầy lễ tân, nhỏ giọng nói với cô gái lễ tân vừa tiếp đón Hạ Nhi:
"Tiểu Huệ! Dặn dò mọi người phải chú ý vị tiểu thư này, nhìn thấy phải cung kính vào, không cần thông qua hay hỏi lại gì hết, cứ trực tiếp để cô ấy đi lên, cọ rớt chút da nào là chết cả lũ đó." Tô Thịnh vẻ mặt nghiêm trọng nói với cô lễ tân \- Tiểu Huệ.
Tiểu Huệ sắc mặt kinh hãi, mắt liếc tới Hạ Nhi đang đứng sau nghiêng đầu tỏ vẻ khó hiểu, Tiểu Huệ hơi sợ sệt muốn hỏi lý do, lại không dám mở miệng nói. Vì thế chỉ có thể gật đầu thấp giọng nói:
"Tô trợ lý! Tôi đã biết rồi." Sau đó lại vô cùng cẩn trọng cung kính cúi đầu chào Tô Thịnh.
Tô Thịnh ừ nhẹ một tiếng rồi xoay người cười chân chó nói:
"Hạ tiểu thư! Mời a."
Quầy lễ tân phía sau nhìn vị đại nhân vật tai to mặt lớn thường ngày vạn phần uy nghiêm, khắc nghiệt lại lạnh lùng, tính tình cầu toàn hoàn mỹ trong công việc giờ phút này không chút nào để tâm tới hình tượng nghiêm túc mà cười tươi rạng rỡ như được mùa với nữ nhân bên cạnh. Còn ân cần không khác gì đối đãi với tổ tông dẫn đường cho vị tiểu thư nào đó.
Cả một đám nhân lúc Tô Thịnh vừa đi khỏi liền xúm lại hỏi Tiểu Huệ.
"Cô gái ấy là ai vậy?"
"Sao Tô trợ lý lại đối xử kì lạ với cô ấy thế?"
"Có ai thấy Tô trợ lý cung kính với cô gái kia còn hơn với Khương Tổng không?"
Tiểu Huệ hơi nhíu mày, trong đầu cũng vô cùng tò mò thở dài nói:
"Tô trợ lý chỉ nói với em, sau này thấy cô gái ấy thì trực tiếp để cô ấy lên tầng của Khương Tổng. Còn đặc biệt dặn dò phải cung kính. Em cũng rất tò mò không biết đại nhân vật đó là ai đây."
Cả đám yên lặng không biết nói gì, bị những lời của Tiểu Huệ nói làm cho đơ mặt ra một lúc lâu.
Hạ Nhi nhìn Tô Thịnh ấn tầng cao nhất liền cười khẽ hỏi:
"Khương Tình đang làm gì trên đó vậy? Có bận không?"
Tô Thịnh hơi cúi người nghiêm trang đáp:
"Tiểu thư đang họp với cổ đông, chắc giờ này Hạ tiểu thư lên cần đợi một lúc."
Hạ Nhi hơi cau mày, liếc nhìn đồng hồ số trong thang máy rồi nói:
"Tình chưa ăn gì sao? Giờ trưa rồi mà?" Thanh âm mang chút bất mãn.
Tô Thịnh cười khẽ nói:
"Hạ tiểu thư yên tâm. Tiểu thư đã ăn trước một ít rồi. Tôi có gọi người mang đồ ăn đến, chỉ đợi tiểu thư xong việc là mang vào thôi."
Hạ Nhi gật nhẹ đầu tỏ vẻ đã biết.
Một lúc sau cửa thang máy liền mở ra, Hạ Nhi theo Tô Thịnh một đường bước tới liền trông thấy phòng làm việc của Khương Tình, Tô Thịnh cung kính mở cửa cho Hạ Nhi bước vào, sau đó liền đóng cửa lại đi ra ngoài.
Hạ Nhi nhìn phong cách bài trí gọn gàng ngăn nắp đến quá phận trước mắt, trang trí đơn giản lại tao nhã, căn phòng rộng rãi sáng trưng, đối diện là một mặt kiếng đang được cửa kéo che lại. Hạ Nhi bước tới liền mở ra, trước mặt cô là những toà nhà cao ốc chọc trời, phía dưới là vật thể nhỏ đủ màu sắc, mọi thứ trên độ cao này nhìn xuống liền trở nên vô cùng nhỏ bé.
Hạ Nhi có chút không thích ứng với độ cao này, cô mắc chứng sợ độ cao nhẹ. Tuy không làm cô sợ hãi nhưng nó khiến cô choáng. Hạ Nhi kéo rèm lại, xoay người bước tới sofa tròn gần đó, ngồi xuống một lát liền có chút buồn ngủ. Hạ Nhi gật gù nằm xuống sofa rồi lơ đãng ngủ mất.