Dưới sắc trời dần trở chiều, cuối cùng Hạ Nhi cũng tìm được biển hiệu quán bar NUST ở cuối phố sau trường.
Hạ Nhi liếc mắt nhìn biển hiệu, dưới ánh sáng sặc sỡ đó trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp của cô, con ngươi hổ phách dần dần trầm xuống.
"Mẹ Kiếp! Con nhóc Lương Hạ này!!!" Giọng Hạ Nhi gần như rít trong kẽ răng.
Mặc dù mắng Lương Hạ, nhưng Hạ Nhi vẫn buông tiếng thở dài bước vào, tiếng thở dài rất nhanh đã bị tiếng ồn ào náo động nhấn chìm không thể nghe thấy. Chân mày Hạ Nhi càng lúc càng nhíu chặt.
Hạ Nhi liếc mắt tìm kiếm, nhìn thấy bóng dáng Lương Hạ đang ngồi trên quầy bar, tay cầm ly rượu đưa đưa đẩy đẩy, tư thế nằm bò dài ra trên bàn, bên cạnh không xa có một nam sinh đang bước tới, bộ dạng cợt nhã vô lại, một bụng ý xấu không chút che giấu. Hạ Nhi trầm mặt xuống, liếc nhìn trên bàn rượu đối diện, Hạ Nhi khom người, trên một đống chai rượu phong phú tiện tay cầm một chai thủy tinh dày, lười biếng ước lượng nó.
Sau đó nhấc chân đi về hướng quầy bar nơi Lương Hạ đang ngồi. Khuôn mặt lãnh cảm lại tàn nhẫn.
Quả nhiên nam sinh đó mang tới một ly rượu muốn mời Lương Hạ uống, còn muốn đụng chạm sàm sỡ cô gái đang say đến mức mơ màng kia.
Hạ Nhi âm trầm bước nhanh tới, cầm lấy chai rượu đập mạnh lên bàn phát ra âm thanh chói tai, chai rượu bị vỡ vụn, từng miểng chai sắc bén rơi xuống.
Nam sinh kia bị tiếng động lớn làm cho giật mình liền quay đầu nhìn lại, thấy một nữ nhân nhan sắc tuyệt diễm nhưng vô hùng hung tàn hướng về phía hắn lao tới, trong tay còn cầm vỏ chai sắc bén, phát ra ánh sáng lấp loé đầy nguy hiểm. Trong phút chốc, nam sinh đó giật thót liền lùi ngay về phía sau.
Hạ Nhi lao đến đứng chắn giữa Lương Hạ và nam sinh đó, lạnh lẽo tàn khốc nói:
"Cút!!!" Vừa nói vừa chỉa vỏ chai sắc nhọn hướng về phía nam sinh kia, ánh mắt băng lãnh hung bạo đến cực điểm.
Nam sinh kia trông thấy liền hốt hoảng quay đầu bỏ chạy, còn vấp phải cạnh bàn mà té một cái chổng vó, rước lấy một đám lớn tiếng cười nhạo không dứt.
Hạ Nhi hạ vỏ chai xuống, quay đầu nhìn Lương Hạ đang nằm trên bàn, hơi thở dài ngao ngán, cô bước tới muốn đỡ liền nghe tiếng Lương Hạ khóc thút thít:
"Đừng đi mà! Đừng đi có được không?" Giọng nói mềm nhẹ có sự yếu đuối đến tuyệt vọng.
Hạ Nhi nghe mà cực hạn đau lòng, rốt cuộc nữ nhân Khương Ngọc kia bỏ bùa gì bạn cô, để con nhóc thường này hoạt bát lanh lợi, trong sáng đáng yêu ra tới nông nỗi này, quả nhiên khi nghiêm túc gặp lêu lổng thì chỉ có từ chết tới lết mà thôi.
Hạ Nhi vươn tay vuốt nhẹ lọn tóc rơi rải rác bên sườn mặt non mịn của Lương Hạ, cô nhẹ giọng an ủi:
"Tiểu Hạ! Về nhà thôi. Tớ đưa cậu về."
"Xem kìa! Đây không phải là Hạ tiểu thư và Lương Hạ sao?" Thanh âm mang theo trào phúng cùng khắc nghiệt.
Hạ Nhi quay đầu, liền thấy Bối Vy đang đứng trước mặt cô, người mở miệng nói là cô ta.
"Đi đâu cũng gặp phải chó điên!!!" Hạ Nhi liếc Bối Vy rồi thấp giọng đầy mỉa mai.
Bối Vy nghe thấy liền như bị chọc giận, thanh âm mang theo sự phẫn nộ cùng thống hận:
"Mày vừa nói gì?"
Hạ Nhi cúi đầu cười khẽ, liếc mắt nhìn Lương Hạ liền không muốn trả lời, cô nghĩ mình không nên đôi co với hạng người này, việc quan trọng bây giờ là mang Lương Hạ ra khỏi đây.
Nghĩ vậy nên Hạ Nhi không nhìn tới Bối Vy nữa, tay vươn ra muốn đỡ Lương Hạ xuống. Thế nhưng Bối Vy lại như một kẻ điên, bước nhanh tới nắm lấy ghế Lương Hạ đang ngồi giữ lại, hất hàm lên giọng điệu ác liệt nói:
"Tao hỏi mày đó! Tại sao không trả lời?"
Hạ Nhi liếc trắng mắt, tay đưa ra nắm lấy vỏ chai trên bàn muốn xông tới doạ mặt hàng chết tiệt này một trận, nhưng phía sau lập tức lại vang lên giọng một đám đàn ông cười nhạo châm biếm hướng về phía cô:
"Ồ! Ở đây lại có tới hai mỹ nhân tuyệt sắc, chúng mày xem. Hay là mời hai em ấy tới uống một ly rượu cùng chúng ta. Bọn mày thấy thế nào?" Người nói là một tên thanh niên mặt mày thư sinh, chỉ là mở miệng thì lời nói lại vô sỉ đến cực điểm.
"Được nha! Cuộc đời tao còn chưa nhìn thấy mỹ nhân nào đẹp như hai cô nàng này đâu."
"Để tao mời cho!"
"Để tao!!"
Bối Vy liếc mắt nhìn thấy bọn đàn ông kia, khuôn mặt đầy khinh thường. Vươn tay ra hiệu một cái, hai vệ sĩ áo đen từ sau xuất hiện bước đến trước mặt cô ta. Bối Vy thấp giọng cười khẽ nói:
"Mấy anh trai! Có muốn tìm gái vui chơi, cũng phải biết lựa người. Bổn tiểu thư không phải là dạng con gái ở tầng lớp thấp kém, các anh muốn động vào tôi thì phải xem bản lĩnh đã." Giọng Bối Vy khinh miệt nói.
Quả nhiên đám kia nhìn thấy hai vệ sĩ liền lui về sau một bước, có chút kiêng dè.
Bối Vy liếc mắt nhìn Hạ Nhi, sau đó cười càn rỡ nhìn đám nam nhân kia, giọng mang chút cười cợt:
"Tôi là nữ nhân mà các anh không có cửa để chạm vào. Nhưng hai nữ nhân kia. Tôi không biết bọn họ. Vì thế nếu các anh muốn làm quen hay tiếp chuyện thì cứ việc. Tôi không hề có ý kiến."
Bối Vy nói xong liền lui về sau, xoay người đi tới bàn rượu gần đó ngồi xuống. Hôm nay cô ta tâm trạng không tốt, vì nữ nhân Dung Lạc kia đả kích tự tôn của cô ta, nên mới tới đây uống chút rượu giải toả tâm tình, ai ngờ lại gặp được chuyện ngoài ý muốn. Cô ta muốn thử xem. Với cái tình cảnh đó Hạ Nhi còn dám hênh hoang nữa hay không.
Đám nam nhân liếc mắt tới hai vệ sĩ đang lui về sau bảo vệ nữ nhân kia. Ánh mắt lại hướng về phía Hạ Nhi đang lẳng lặng đứng nhìn, trong ánh mắt lũ nam nhân mang đầy tà niệm bước tới gần Hạ Nhi cười khả ố nói:
"Mỹ nhân! Tôi mời cô đi uống rượu. Thế nào?"
Hạ Nhi cố gắng kiềm chế cảm giác buồn nôn khi nam nhân này vừa mở miệng ra, tay nắm chặt vỏ chai sắc bén phía sau.
Cô gần đây vì chuyện Lương Hạ mà quá sơ suất, khi đến trường thì vệ sĩ sẽ được điều đi nơi khác, chỉ khi cô bước ra khỏi nhà hoặc ra khỏi cổng trường cô mới gọi bọn họ tới, hôm nay vì quá lo lắng cho Lương Hạ, cô vội vàng chạy tới đây. Một người cũng không mang theo. Hạ Nhi vươn tay thò vào trong túi muốn lấy điện thoại ra gọi người.
Nam nhân kia liếc mắt liền thấy, tưởng Hạ Nhi muốn gọi cảnh sát liền đưa tay ra nhanh chóng giật đi.
"Mỹ nhân! Bọn anh chỉ mời rượu. Cũng không làm gì bọn em. Em nhìn cô bé kia đi. Say đến bất tỉnh rồi. Em uống với tụi anh vài ly, anh giúp em đưa cô bé đó về nhà. Được chứ?" Nam nhân đó cười khằng khặc, giọng cười thô bỉ cực điểm.
Hạ Nhi hít sâu một hơi, xem ra hôm nay cô nhất định phải đổ một chút máu rồi. Giải quyết đám nam nhân này tuy hơi khó, nhưng cô vẫn có bản lĩnh một mình giải quyết được bọn họ. Thế nhưng vì Lương Hạ nằm ở đây, nếu cô đánh bọn chúng, thì đành phải bỏ mặc Lương Hạ một mình. Lỡ như chó cùng rứt giậu, bọn họ làm tổn thương Lương Hạ...
Cô lại chỉ có thể bảo vệ bản thân, thêm một người quả thật là gánh nặng.
"Hạ Nhi!" Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, An Tranh liền chạy tới.
Hạ Nhi vừa nhìn thấy An Tranh, như thấy một cọng rơm cứu mạng, chưa kịp vui mừng liền thấy đám nam nhân kia bị một bầy người mặc đồ đen mặt mày hung ác bước tới đè xuống đánh. Đám nam nhân đó bị đánh đến không có chút lực phản kháng nào. Thanh âm rơi vỡ cùng tiếng va chạm mạnh bạo truyền khắp nơi, khách đang uống rượu nhìn thấy khung cảnh bạo lực kinh hoàng đó liền vội vã tránh xa xa, sợ tai bay vạt gió.
"Ai? Ai dám đánh lão tử!"
"Mẹ kiếp! Đau quá!"
"Tha cho tôi! Tôi không dám nữa!!! Đừng đánh a.."
"Cầu xin mấy anh!! Tha cho em!!"
"Đừng đánh nữa!! Đau quá!!"
Một đám nam nhân khóc rống lên, bị đánh đến thừa sống thiếu chết, vô cùng tàn nhẫn, thậm chí Hạ Nhi đứng bên cạnh còn nghe thấy tiếng xương nứt gãy, máu vương vãi khắp nơi, xung quanh một mảng hỗn độn kinh người, nhìn tới đám nam nhân kia thì một nửa đã đau đến bất tỉnh, còn một nửa đang thoi thóp thở ra thì ít hít vô thì nhiều, dùng những tư thế quái dị vì xương cốt bị vặn gãy mà nằm rạp trên mặt đất, tình cảnh tàn khốc lại vô nhân đạo, gần như bị đánh đến mất nửa cái mạng.
Từ đằng sau, một nữ nhân mặc áo sơ mi đen cởi bung một cúc cổ, một tay chọc vào túi quần âu thanh lịch tao nhã, một tay đang cầm một ly rượu vang vô cùng ưu nhã lay động, mái tóc vàng óng như màu nắng rực rỡ, khuôn mặt tuyệt sắc băng lãnh tàn khốc lại hung tàn đến cực điểm. Nữ nhân bước đến trước mặt nam nhân cầm đầu kia, mũi giày liền vươn ra, nâng nhẹ cằm nam nhân kia lên, giọng tàn bạo lại âm hàn rét lạnh:
"Tao nghe bảo mày muốn mời cô ấy uống rượu? Phải không?" Dung Lạc cười đến quỷ dị hỏi.
Nam nhân kia sợ hãi đến muốn tè ra quần, nữ nhân khủng bố này là ai a, trong lòng hắn chưa bao giờ cảm thấy mình cận kề cái chết gần đến như vậy, vội vàng quỳ rạp xuống cầu xin nói:
"Là tôi sai! Tôi có mắt như mù! Lần sau tôi không dám nữa! Xin đại tỷ tha cho tôi! Xin đại tỷ!!" Giọng người đàn ông khàn khàn, như bị đốt cháy, khó nghe giống như tiếng nhạc cụ bị nghiền nát. Khuôn mặt dữ tợn đáng sợ hiện ra sự kinh hoảng khiếp đảm.
"Mày quả thật là sai!" Dung lạc âm trầm lạnh lẽo nói.
Dung Lạc đập mạnh ly rượu vang xuống sàn, tiếng ly thuỷ tinh vỡ nát phát ra âm thanh chói tai. Dung Lạc nhấc chân gẫm lên miểng thuỷ tinh dưới sàn khiến nó vang lên âm thanh bị nghiền nát.
Ngay sau đó thân hình thon gầy một tay xách đầu người đang nửa quỳ trên đất, năm ngón tay thon dài tuyệt mỹ giương ra, gân xanh trên tay bỗng nổi lên dữ tợn. Dung Lạc nắm lấy đầu của nam nhân kia, hung hăng đập lên bàn thuỷ tinh gần đó. Ngay lập tức mặt bàn thuỷ tinh liền đầy máu tươi đỏ thẫm, nam nhân kia bị đập đến hoa mắt váng đầu, muốn bất tỉnh ngay tại chỗ.
Khuôn mặt Dung Lạc hoàn toàn không có biểu cảm, thấy máu cũng không nhíu mày lấy một cái, khoé môi chỉ nhếch lên một độ cong bạo ngược lại âm trầm lạnh lẽo.
Dung Lạc liếc mắt về phía Hạ Nhi đang đứng, môi cong lên tia cười nhàn nhạt, nụ cười vừa khẽ vừa nhẹ, dưới ánh sáng của bóng đèn, đôi mắt xanh biếc như nước biển hiện lên tia tàn ác.
Nam nhân kia dường như chỉ còn thoi thóp, liền bị Dung Lạc ném đi như một miếng ghẻ rách, một tên đi cùng trông thấy liền lao tới quỳ rạp xuống khẩn cầu:
"Xin đại tỷ! Tụi em không dám nữa! Xin đại tỷ tha mạng."
Theo thanh âm van xin của tên đó, một đám còn tỉnh táo liền lập tức bò tới, khóc lóc van cầu Dung Lạc tha mạng cho bọn họ.
Tràng cảnh hỗn loạn lại phức tạp, mọi thứ xung quanh dường như đình chỉ hoạt động, khách uống rượu cũng không dám liếc mắt tới hóng chuyện, chỉ dám cúi thấp đầu cố gắng giảm thiểu sự tồn tại của mình xuống.
Dung Lạc không trả lời đám nam nhân kia, chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, liền ngay lập tức có người mang ghế đến, chiếc ghế còn để ngay vị trí đối diện nơi Hạ Nhi đang đứng. Dung Lạc chân đi đôi giày cao cổ, cặp chân thon dài thẳng tắp được bọc bởi quần dài màu đen, tùy ý ngồi xuống, gác chân để lên trên bàn thủy tinh. Tư thái lười biếng lại tao nhã. Dung Lạc vươn tay ra liền có thuộc hạ mang thuốc lá đến đặt vào, Dung Lạc ưu nhã cầm lấy điếu thuốc đang cháy đỏ diễm lệ, nghiêng đầu cười khẽ nói:
"Tao ghét nhất là ai dám có ý định với người của tao." Thanh âm tàn bạo quỷ dị đến cực điểm.
"Lạc Lạc! Để bọn họ cho Nghiên Nghiên xử lý là được." Nghiên Nghiên từ phía sau bước tới, nhẹ giọng nói với Dung Lạc.
Dung Lạc chỉ nhếch môi cười âm tàn, đôi mắt màu xanh biếc liền đảo tới Hạ Nhi, khẽ biếng nhác chống tay lên đầu lẳng lặng nhìn cô như đang thưởng thức một món đồ tinh xảo hoàn mỹ, hai ngón tay kẹp lấy điếu thuốc đưa lên bờ môi mỏng gợi cảm rít một hơi.
Hạ Nhi nhìn Dung Lạc, trong lòng không biết là đang có tư vị gì.
Không khí trở nên im lặng không một tiếng động, chỉ có làn khói mờ mờ ảo ảo đang bay trên không trung.
Mùi rượu và thuốc lá lượn lờ giữa cánh mũi, đột nhiên bị một mùi hoa nhàn nhạt xông đến lan tỏa xung quanh. Mùi hương ấy làm cho đôi mắt xanh biếc của Dung Lạc khuấy lên cảm xúc hỗn độn.
"Cô muốn gì?" Đèn thủy tinh treo trên trần quán bar chiếu sáng lên khuôn mặt trắng như tuyết. Hạ Nhi sắc mặt tái nhợt. Ý thức của cô bị loạn xạ vài giây khi vừa nhìn thấy Dung Lạc, lý trí vừa mới chậm rãi trở về.
An Tranh nhìn thấy Dung Lạc nhíu mày liền bước tới cạnh Hạ Nhi, đưa tay muốn kéo cô ra phía sau mình, ngay lập tức Dung Lạc ánh mắt đầy âm lãnh tàn khốc vung tay lên. Hạ Nhi vội vã chen người vào giữa, thấp giọng nói với An Tranh:
"Cậu đừng manh động!"
"Ồ! Xem ra em có nhiều bạn đấy chứ? Còn rất bảo vệ cô ta. Nữ nhân này là?" Giọng Dung Lạc yêu mị mang ý vị nguy hiểm nồng đậm.
Nghiên Nghiên đứng phía sau Dung Lạc liền thấp giọng cười quyến rũ nói:
"Lạc Lạc! Nữ nhân kia thật hợp khẩu vị của Nghiên Nghiên nha."
"Nghiên Nghiên thích sao? Hay tôi bắt cô ta về làm ấm giường cho Nghiên Nghiên nhỉ?" Thanh âm tà mị lại xen lẫn ý cười. Nụ cười này đập vào mắt, âm u lạnh lẽo đến nỗi khiến xương cốt người ta bốc ra khí lạnh.
"Nói đủ chưa?" Hạ Nhi gằn từng tiếng, tay nắm chặt cổ tay An Tranh, ngăn lại sự phẫn nộ đang bốc lên của An Tranh.
Dung Lạc nghiêng đầu cười khẽ, ngón tay tinh mỹ tuyệt đẹp chạm khẽ lên bờ môi mỏng quyến rũ, nhìn Hạ Nhi cười như không cười nói:
"Hạ Nhi! Mới không gặp em hai ngày thôi. Trong lòng tôi đã vô cùng khó chịu. Bản thân tôi hiện giờ quả thật không có được em thì không thể chịu đựng nổi. Em tính thế nào?" Thanh âm yêu dị lại mang theo ý tứ câu dẫn không chút che giấu.
Hạ Nhi nghe thấy liền thấp giọng cười nhạo, nét cười nhàn nhạt giống như bồ công anh vừa thổi một cái đã tản đi.
"Tôi nói với cô rồi! Dung Lạc! Tôi rất chán ghét cô. Cô buông tha tôi đi."