Tư Hàn và Lăng Trạch Thiên sau một hồi trừng mắt với đối phương liền bị Tuyết Kì giọng điệu trong trẻo cắt ngang:
- Tư Hàn, mặc kệ anh ta.
Anh ta nghĩ thế nào là chuyện của anh ta, hiện tại em không muốn quan tâm, cũng không có hứng thú.
Tuyết Kì vẻ mặt lạnh lùng liếc khéo đôi tình nhân trước mặt rồi quay sang mỉm cười nhìn anh mà kéo tay áo anh.
Cảm nhận được cử chỉ dịu dàng của cô dành cho mình, Tư Hàn trong lòng hò reo vui sướng, ánh mắt lóe lên ý cười, lúc này anh không còn hơi đâu mà đi tranh cãi với tên họ Lăng kia nữa.
Tư Hàn quay sang nhìn cô bằng ánh mắt thâm tình , nở nụ cười đầy ấm áp chỉ dành riêng cho cô nói:
- Ừm.
Đều nghe theo em.
Lăng Trạch Thiên và Hạ Liên Tình hai người bọn họ đứng ở đó mà như bị ngó lơ.
Bọn họ vẻ mặt khó hiểu, biểu tình phức tạp, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Lăng Trạch Thiên khi nhìn thấy cô níu lấy tay áo Tư Hàn không hiểu sao lại sinh ra cảm giác khó chịu, bực tức.
Anh ta cau mày nhìn cô mỉm cười với Tư Hàn.
" Cô ta là đang cười với tên kia sao? Trước đây nụ cười đó luôn chỉ dành cho mình...Cái dáng vẻ liếc mắt đưa tình kia của bọn họ là sao? Sẽ không phải là...."
Lăng Trạch Thiên đứng lặng tại chỗ thâm trầm mà suy xét, có đa nghi, lại có cái gì đó như ghen tức mà đến anh ta cũng không thể hiểu nổi.
Còn về phía Hạ Liên Tình, cô ta bày ra vẻ mặt ngu ngơ nhìn hai người bọn cô tình tứ với nhau thì không khỏi cảm thấy nghi hoặc trong lòng.
Bọn họ trông rất giống hai người đang yêu nhau.
Nhưng theo cô ta được biết thì chẳng phải hai người bọn họ là anh em sao.
Sao có thể.....
Tuyết Kì sau đó liền bày ra bộ mặt nghịch ngợm, nháy mắt với anh một cái rồi quay sang nhẹ nhàng nói với nữ nhân viên kia:
- Làm phiền cô gói lại cho tôi bộ váy này nha.
- À...Dạ vâng, phiền cô đợi tôi một lát.
Vị nữ nhân viên kia tỏ ra hơi ngượng ngùng đỏ mặt, đối diện với một cô gái xinh đẹp dịu dàng như Tuyết Kì, cô ta không khỏi cảm thấy có chút gượng gạo.
Thấy cô nhân viên kia có vẻ đồng ý yêu cầu của Tuyết Kì, Hạ Liên Tình không nhịn được mà mím môi, vẻ mặt tỏ ra luyến tiếc bám víu lấy cánh tay Lăng Trạch Thiên.
Lăng Trạch Thiên khi này mới kịp định thần lại, nhìn sang Hạ Liên Tình liền hiểu ý cô ta mà cao giọng lên tiếng:
- Khoan đã! Chiếc váy này tôi muốn mua.
Bao nhiêu tiền Lăng gia cũng sẽ trả.
Nữ nhân viên dừng chân lại, vẻ mặt khó xử ngập ngừng:
- Chuyện này....
Chuyện này căn bản không phải là vấn đề tiền bạc.
Rõ ràng vị tiểu thư xinh đẹp này đã đến chọn trước, chỉ là chưa kịp nói mua mà thôi.
Cô nhân viên nhìn đến hai bên khí thế đều hừng hực này.
Theo lí mà nói chiếc váy này sẽ phải bán cho Tuyết Kì, hơn nữa cô ta cũng có hảo cảm với Tuyết Kì.
Nhưng vừa rồi nghe Lăng Trạch Thiên nói về Lăng gia, hẳn là Lăng gia- một trong năm gia tộc lớn mạnh trong nước.
Nữ nhân viên bị đặt vào tình thế tiến thoái lưỡng nan, cô ta không biết phải giải quyết thế nào, dù sao cũng không thể đắc tội với người của Lăng gia này.
Tuyết Kì nhận ra vẻ mặt rối rắm của cô ta thì liền mỉm cười, nhìn sang chỗ Lăng Trạch Thiên bộ dáng hóng hách kia.
Xem ra cô còn quá nhân nhượng với nam nữ chính này rồi.
Cô mở miệng, cao ngạo lên tiếng:
- Tôi nghĩ là tôi cần nói rõ với người nào đó có bệnh ở đây....
Lăng Trạch Thiên biết cô đang ám chỉ mình thì tức giận, trừng mắt quát:
- Cô....
Còn chưa nói hết thì anh ta đã bị cái khí thế bức người của cô chen ngang:
- Thứ nhất, bộ đồ này là tôi nhìn thấy trước, cũng hỏi nó trước, đang chuẩn bị hỏi mua thì ruồi nhặng ở đâu lại vơ vãn đến đây, còn mặt dày đòi giành đồ với tôi.
Thứ hai, trước đây đúng là tôi có từng thích anh, nhưng Lăng Trạch Thiên, đừng tự đánh giá cao bản thân mình quá, đến lúc ngã xuống dốc thì sẽ ngã đau lắm đó.
Hiện tại tôi không còn thích loại người như anh nữa rồi, vậy cho nên sau này gặp tôi thì biết điều mà tránh xa tôi ra một chút, nếu không...đừng trách tôi không nhắc nhở hai vị đây.
Từng lời từng chữ của cô đều nói rõ rành mạch với bọn họ.
Cái ánh mắt sắc lạnh kia của cô không hiểu sao lại khiến cho Lăng Trạch Thiên và người tình nhỏ của anh ta phải cảm thấy sợ hãi trong lòng.
Từ khi nào mà cô ta lại trở nên đáng sợ đến như vậy?
Tuyết Kì dọa nạt đám người nào đó xong liền bình thản phủi phủi tay, lãnh đạm quay sang nhìn anh như muốn khoe khoang bản lĩnh.
Tư Hàn cũng bị hành động này của cô làm cho được mở mang tầm mắt, anh cũng phải tỏ ra kinh ngạc nhìn cô.
Xem ra bản lĩnh của cô càng ngày càng lớn rồi.
Không biết sau này anh có bị cô áp chế khí thế không đây.
Hạ Liên Tình bị cô buông lời sỉ nhục ngay chốn đông người, bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ mà không biết phải nói gì, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương của cô ta sớm đã xanh mép, tái nhợt.
Cô ta chỉ biết cúi đầu, cắn môi giống như sắp khóc đến nơi vậy.
Đùa chứ, cô còn chưa động tay cơ mà.
- Triệu Tuyết Kì, cô được lắm, cô....
Không để Lăng Trạch Thiên nói hết, Tư Hàn lạnh lùng mở miệng:
- Nói với ông chủ của các cô, Triệu tổng của tập đoàn Triệu thị muốn mua bộ váy này.
Cô nhân viên kia nghe Tư Hàn nhắc đến Triệu thị thì liền sáng mắt, sửng sốt xong liền không nói hai lời mà đưa bộ váy này cho Tuyết Kì.
Cô ta còn không quên giải thích:
- Ông chủ của bọn tôi có nói, nếu là Triệu gia muốn mua thì bất kể là đồ gì cũng đều sẽ bán.
Lăng Trạch Thiên nghe xong liền trố mắt không tin vào tai mình.
Từ lúc nào mà trên thương trường Triệu thị lại có quyền uy vượt cả Lăng thị nhà hắn như vậy.
- Cảm ơn.
Tuyết Kì mỉm cười nhận lấy túi đồ rồi nghênh ngang rời đi cùng Tư Hàn, để mặc cho hai kẻ nào đó vẻ mặt bàng hoàng nhìn ở phía sau.
Ra đến bãi đậu xe, Tuyết Kì mới không kìm được thắc mắc mà quay sang hỏi Tư Hàn:
- Tư Hàn, anh và ông chủ của khu mua sắm đó quen biết nhau sao?
Tư Hàn nheo mắt nhìn cô hỏi ngược:
- Sao em lại nghĩ vậy?
- Thì em thấy chỉ có quen biết người ta mới đãi ngộ đặc biệt như vậy chứ.
Tư Hàn thấy cô bày ra vẻ mặt ngốc manh nói vậy thì cảm thấy cô vô cùng đáng yêu.
Anh không kìm được mà nhẹ nhàng xoa đầu cô nói:
- Em nói đúng.
Người này em cũng có quen biết.
Thật đúng lúc cần giải quyết một số chuyện, anh đưa em đi gặp anh ta.
Nói rồi anh liền kéo cô lên xe mà rời đi.
Tuyết Kì không khỏi tò mò suốt chặng đường.
" Anh ta " mà Tư Hàn nói có thể là ai được chứ.
Hai người vừa đi đến một tòa nhà lớn, nói đúng hơn là một công ty.
Tư Hàn đưa cô lên tầng cao nhất của công ty này.
Nếu cô đoán không nhầm thì đây chính xác là tập đoàn Phong thị.
Giờ thì cô đã biết anh muốn dẫn cô đi gặp ai rồi.
Phong Thần Minh đứng ở phía gần cửa sổ của tầng, nhìn ra phía ngoài qua cánh cửa thủy tinh kia.
Anh ta đưa ta đang ung dung xỏ tay vào túi quần âu của mình thì bị tiếng mở cửa của Tư Hàn làm cho giật béng mình mà quay đầu lại, nhìn thấy anh và cô cùng đến anh ta cũng không mấy ngạc nhiên.
Anh ta vẫn nói với giọng điệu cợt nhả mà nhìn hai người:
- Hai người không hẹn mà xông vào phòng làm việc của tôi là tính làm gì đây?
- Có chút chuyện cần nói rõ.
Tư Hàn lạnh nhạt mở miệng.
Phong Thần Minh sớm đã quen cái dáng vẻ này của anh nên anh ta liền vào thẳng luôn vấn đề.
- Muốn nói chuyện gì.
Tư Hàn vẻ mặt lãnh khốc lên tiếng:
- Tôi không mong là cậu sẽ có tình cảm với Tuyết Kì.
Phong Thần Minh nghe vậy thì hơi ngớ người, lại nhìn sang chỗ cô.
Anh ta lúc này còn chưa biết hai người đã ở bên nhau cho nên giả bộ cười, nhẹ giọng trả lời:
- Ây! Cái này thì e là không được nha, bởi vì.......
Anh ta còn định nói tiếp thì đã nghe thấy thanh âm trong trẻo của cô vang lên:
- Tôi và Tư Hàn đã ở bên nhau rồi.
Phong Thần Minh nghe thấy cô tuyên bố vậy thì mắt chữ o miệng chữ a, há hốc mồm như không tin vào tai mình, anh ta kích động đứng dậy nói lớn:
- Cái gì? Cô...cô không đùa tôi đấy chứ, hai người thực sự......
Vừa nói Phong Thần Minh vừa chỉ tay vào hai người nói không nên lời.
Cô lại kiên nhẫn mà nói tiếp:
- Bởi vậy mà anh không cần phải diễn với tôi nữa đâu.
Phong Thần Minh dụi dụi mắt, một hồi lâu mới tiếp nhận được cái tin động trời này, anh ta mới bắt đầu bình tĩnh mà ngồi xuống nói:
- Vậy mà không nói sớm, có phải tôi đỡ mệt hơn không.
Nhưng mà, phải công nhận tiến độ của hai người cũng nhanh thật, mới đó mà đã...
Tư Hàn từ nãy đến giờ nghe cô và Phong Thần Minh nói qua nói lại, lại chỉ để ý trọng tâm trong câu nói của cô.
Cô bảo Phong Thần Minh không cần phải diễn với cô nữa, là ý gì?
Tư Hàn hơi nhíu mày, nhìn sang Tuyết Kì, không kìm chế được mà hỏi:
- Diễn? Hai người diễn cái gì?
Tuyết Kì thấy anh phát giác ra liền làm ra bộ mặt muốn lảng tránh, quay sang nhìn chỗ khác, ấp úng nói:
- Chuyện này......