Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hắc Nữ Phụ, Lục Trà Nữ, Bạch Liên Hoa

Mạc Doãn Nhi lạnh ngắt cả người, giờ cô ta mới phát hiện ra, mình rơi vào bẫy của Nghê Già.

Ngay từ lúc đầu, mục tiêu của đoạn video đó không phải là Mạc Mặc, mà là cô ta.

Dùng video và sự khinh thường của mọi người cũng như sự phẫn nộ của Trương Lan làm cô ta tức giận bừng bừng, lập tức rối trí, rồi lại dùng tư thái bình thản chế giếu cô ta ép cô ta mất lý trí, thậm chí là động tay động chân.

Từng bước một, hoàn toàn khớp, thủ đoạn sắc bén, cô ta cứ vậy mà lửa giận ngập đầu, nói toạc hết những chuyện ác đã làm ra.

Lừa cô đi Thượng Hải, bỏ thuốc mê ném vào sex party, ảnh chụp tiệc sinh nhật, trộm điện thoại, bắt cóc ở Macao, hành hạ, tìm người làm nhục, thậm chí âm mưu quay phim lại, còn có…

Tất cả tất cả đều nói hết ra.

Mà quan trọng hơn là, Nghê Lạc.

Cô ta hại người, còn không tiếc hi sinh Nghê Lạc, không để ý đến cảm nhận của cậu, vừa rồi cô ta còn nói sẽ phát tán video của Nghê Lạc ra, cho dù hại Nghê Lạc thân bại danh liệt, hại nhà họ Nghê bị Liễu Phi Dương trả thù cũng không tiếc.

Cô ta còn định ra tay với Nghê Lạc, còn định lợi dụng Nghê Lạc, thông qua cậu để bòn rút tài sản khổng lồ của nhà họ Nghê.

Cô ta thấy trên người Nghê Già không mang theo gì, hoàn toàn không lo lắng có máy ghi âm, nhưng cô ta đâu có ngờ…

Mạc Doãn Nhi trào nước mắt, như sắp khóc đến tức thở, nước mắt rơi trên gò má trắng bệch: “Nghê Lạc, chị chỉ tức giận nhất thời nên nói linh tinh thôi, không phải như em nghe đâu, em phải tin chị.”

Giọng cô ta thê lương mà nghẹn ngào, người khác nghe lòng cũng rung lên theo.

Nhưng trong mắt Nghê Lạc chỉ có sự chán ghét và đau đớn tột độ. Người thân sống với nhau bao nhiêu năm, vậy mà cậu lại bị lừa gạt khổ sở và độc ác đến vậy. Người chị dịu dàng đáng yêu ngày trước lại là một kẻ âm hiểm ác độc đến vậy, thấy lợi là sáng mắt, lợi dụng cậu thậm chí muốn hại cậu, còn mấy lượt mưu hại chị gái của cậu!

Không thể tha thứ!

Cảm giác bị người thân phản bội thật đau đớn quá.

So sánh lại, cậu nghĩ lại một năm gần đây Nghê Già bị Mạc Doãn Nhi hại thảm bao nhiêu lần, suýt chút nữa đã phải mất mạng, vậy mà từ đầu đến cuối cũng chẳng kể lại với ai.

Thời gian qua chị em họ rõ ràng gần gũi thân thiết đến vậy, mà cô gặp biết bao chuyện đáng sợ, nhưng trước mặt cậu vĩnh viễn chỉ cười tươi cổ vũ cậu, chưa bao giờ nói với người khác.

Không nói với mẹ, không nói với bà nội, thậm chí em trai thân thiết nhất cũng không hé răng một câu.

Vì sao?

Cũng bởi vì lời Mạc Doãn Nhi nói thực sự đúng:

“Nghê Già, dù mày nói gì, cũng không ai tin mày đâu!”

“Tất cả mọi người sẽ tin tao!”

“Nghê Già, mày thật sự nghĩ đó là nhà mày chắc?”

Đúng vậy, cũng vì người em trai như cậu thật là một đồ khốn nạn ngu ngốc.

Cũng bởi vì cô biết cô nói cậu cũng không tin, cho dù cô nói gì Mạc Doãn Nhi chỉ cần tỏ vẻ yếu ớt cậu sẽ lại quay ngược cán cân.

Cũng bởi vì cô biết rằng nói cũng vô dụng, còn có thể làm cho quan hệ của hai chị em vất vả lắm mới gây dựng được bị hủy hoại, nên cô mới lựa chọn chịu thua thiệt trong yên lặng.

Nghê Lạc nghĩ lại một năm nay chị cậu đã làm những gì cho cậu, yên lặng chịu đựng những gì, chỉ cảm thấy lòng đau như bị rất nhiều vết đao cứa.

Đây là cảm giác mà Nghê Già chịu khi vừa bị Mạc Doãn Nhi hãm hại rồi lại phải vui vẻ trước mặt Nghê Lạc phải không, đau đến mất cảm giác?

Đột nhiên cậu nhớ lại lần ấy Mạc Doãn Nhi chẳng bị làm sao cũng được đưa đi bệnh viện, được người nhà quan tâm; còn Nghê Già trên tay quấn một lớp băng dày, mà chỉ có thể lẳng lặng rời đi.

Cậu đuổi theo chất vấn cô, cô chỉ để lại một câu nói kì lạ: “Nếu như chị và Mạc Doãn Nhi một người phải chết, em sẽ chọn ai?”

Lúc ấy cậu còn nghĩ cô cố tình gây sự, giờ cậu mới hiểu khi đó trong lòng cô, tuyệt vọng biết bao nhiêu.

Nghê Lạc vừa thương vừa đau, mắt long lanh nước, tất cả đều là nước mắt hối hận không thể tin được, mấy lần cậu cắn răng định nói gì, nhưng đều bị nghẹn lại trong cổ họng, môi kịch liệt run rẩy.

Sau mấy phút, cậu mới hít sâu một hơi, vừa giận, vừa đau xót hét lên:

“Con mẹ nó, tôi đúng là đồ khốn nạn, là thằng ngu nhất thế giới!!!”

Nghê Già mũi cay cay, lòng đau như bị xé rách, tâm trạng vừa hận vì bị Mạc Doãn Nhi lừa dối phản bội lại vừa hối hận của Nghê Lạc lúc này, cô hoàn toàn có thể cảm nhận.

“Mạc Doãn Nhi, cô đúng là diễn viên giỏi. Cảnh khóc và cảnh bi kịch chắc là sở trường của cô phải không? Sống với cô bao nhiêu năm vậy mà tôi không nhìn ra được bộ mặt thật của cô.”

Trong lồng ngực Nghê Lạc sự oán hận như cơn sóng thần dồn dập, cậu nhíu mày rất chặt, hận không thể dùng tất cả những từ ngữ xấu xa nhất mình biết với cô ta, nhưng hình như vậy vẫn chưa đủ:

“Đáng sợ! Ghê tởm! Xấu xa! Vô liêm sỉ! Độc ác!”

Mạc Doãn Nhi bỗng nhiên ngẩn ra, cậu làm sao có thể nghĩ về cô ta như thế? Cậu là em trai thân thiết nhất của cô ta cơ mà?

Không thể được!

Mạc Doãn Nhi khóc càng lớn, nước mắt giăng đầy mặt, không cố kỵ hình tượng chút nào, khóc hu hu bi ai vô cùng:

“Nghê Lạc, thực sự không phải vậy đâu. Sao em có thể nói chị như thế chứ? Chỉ là chị tức giận chuyện cô ta phát video đó nên mới mau miệng vậy thôi. Đều là Nghê Già, đều là Nghê Già dàn cảnh hại chị.”

Cô ta khóc rất đáng thương, khóc rất oan ức,vừa khóc vừa tiến lên kéo tay Nghê Lạc…

“Cút!!!” Nghê Lạc giận không kìm được, gầm lên đẩy tay Mạc Doãn Nhi ra.

Mạc Doãn Nhi thuận theo lực đẩy của cậu, lập tức ngã vật xuống đất, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn Nghê Lạc, lắc lắc đầu thê lương, có vẻ oan khuất không nói nên lời.

Nhưng, Nghê Lạc không bao giờ bị cô ta lừa nữa.

Trên mặt cậu ngay cả một chút thương tiếc cũng không có, càng không có đau lòng, trái lại, hai tay nắm chặt đến nổi gân xanh, như thể kìm chế không dùng nắm đấm với cô ta.

“Vong ân phụ nghĩa!”

Nghê Lạc nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt như lưỡi dao đâm vào cô ta, hận thấu xương:

“Mạc Doãn Nhi, cô đúng là sói nuôi 18 năm cũng không quen chủ! Chỉ bằng ân tình của nhà họ Nghê với cô, cô đã không có tư cách để hại tôi, càng không có tư cách hại Nghê Già. Cô cướp của chị tôi còn ít sao??? Sao cô còn mặt mũi hại chị tôi!!!!”

Nghê Già mặt không biểu cảm, nhưng mắt ướt lệ.

Mà Mạc Doãn Nhi không thể chảy thêm được nước mắt, khiếp sợ, Nghê Lạc mắng cô ta vậy sao? Cậu tức đến muốn đánh cô ta sao? Lúc này, rốt cuộc cô hiểu, có một vài việc, giả vờ, cũng không có ai tin.

Nghê Lạc nắm tay chặt đến nỗi khớp kêu lách cách:

“Chuyện này tôi sẽ nói với mẹ và bà. Mạc Doãn Nhi, tôi cảnh cáo cô, đừng bao giờ đến nhà tôi nữa, đừng bao giờ gọi tôi là em, đừng bao giờ nhắc lại bất cứ điều gì liên quan đến quá khứ. Những lời cô nói với Nghê Già lúc nãy, tôi trả lại cho cô!”

“Tôi không phải em trai cô, mẹ cũng không phải mẹ cô, bà nội không phải bà nội cô, nhà họ Nghê cũng không phải nhà cô. Sau này kệ cô nói gì, nhà họ Nghê, một người cũng không tin.”

“Cô nghe kĩ cho tôi,” cậu hung tợn cảnh cáo, “Từ giờ trở đi, nhà họ Nghê và cô, ân đoạn, nghĩa tuyệt!”

Mạc Doãn Nhi kinh ngạc, người lạnh toát, cứng ngắc.

Nghê Lạc mắt tối tăm, chỉ tay vào mặt cô ta, gật đầu một cái, “Còn nữa, nếu cô còn dám thương tổn bất cứ người thân nào của tôi, nhất là Nghê Già, tôi tuyệt đối sẽ không tha cho cô!”

Dứt lời, lưng cậu cứng đờ, cậu không quay đầu xoay người rời đi.

Mạc Doãn Nhi như bị sét đánh, ngơ ngác trên mặt đất, muốn khóc cũng không khóc nổi.

Cô ta biết, Nghê Lạc nghiêm túc, nghiêm túc đến chín trâu cũng không kéo lại được. Cô ta, ngay cả sự ủng hộ của mẹ Trương Lan và em trai, đều đã không còn chút nào.

Sao có thể như vậy?

Tình cảm 18 năm sao có thể mất dễ dàng như thế?

Mạc Doãn Nhi không thể tin được, chỗ dựa vững chắc như nhà họ Nghê, sẽ hoàn toàn phân giới hạn với cô ta sao?

Không thể chấp nhận được.

Ánh mắt cô ta trống rỗng, mất hồn bò dậy từ mặt đất, quay lại chỉ nhìn thấy khuôn mặt tĩnh lặng của Nghê Già, gò má cô còn vết đỏ chưa tan, nhưng màu đỏ lại càng làm nổi bật khóe môi chứa ý cười, làm nên một vẻ đẹp âm hiểm quỷ dị.

Mạc Doãn Nhi chỉ cảm thấy một ngụm máu bị cơn giận ngăn lại trong ngực, bi phẫn đan xen, mắt đỏ lên, tức quá mà nói: “Mày cố ý! Nghê Già, mày cố ý!”

Nghê Già lạnh nhạt nhún nhún vai: “Đúng vậy. Có điều, giờ cô biết, hình như đã hơi muộn rồi. Ngại quá, những gì cô đã cướp của tôi, tôi sẽ lấy lại, từng thứ một!”

“Mày nghĩ ra tao sẽ bỏ qua chúng mày sao?” Mạc Doãn Nhi rống lên, “Tao sẽ công bố video trong điện thoại, nhà họ Liễu chắc chắn sẽ tìm cách trả thù chúng mày. Nhất định sẽ.”

Nghê Già vẫn không hề hoang mang, ung dung cười:

“Không cần tìm chuyên viên gì đâu, nói cho cô biết, mật khẩu của file đó là NINI.”

Mạc Doãn Nhi không biết vì sao cô vẫn tỏ ra không quan tâm như vậy, nghiến răng lấy điện thoại từ trong túi ra, tìm file, nhập mật khẩu, đúng là mở ra được thật. Nhưng…

Cô ta không thể tin nổi mở to hai mắt, không có gì cả!!!

Bị Nghê Già lừa rồi…

Nghê Già nghiêng đầu, thản nhiên nhìn cô ta: “A, đã quên nói cho cô biết, tôi nhớ nhầm. Chiếc điện thoại cũ bị rơi hỏng rồi, mang bỏ rồi. Video kia hình như ở trong chiếc đó cơ.”

Đúng vậy, điện thoại cũ của cô bị Liễu Phi Dương đập nát trong kho hàng rồi.

“Mày gài bẫy tao???” Mạc Doãn Nhi máu sôi lên, muốn thổ huyết.

“Con **!” Cô ta tức đến choáng váng, xông lên lại vung một phát tát.

Nhưng lần này, Nghê Già nheo mắt lại, một tay tóm chặt tay cô ta, tay kia trả lại một phát tát mạnh.

“Bốp!” Một tiếng vang, đánh thẳng vào mặt Mạc Doãn Nhi.

Mạc Doãn Nhi vừa đánh cô, lại bị cô cho một bạt tai mạnh mẽ.

Lực còn hơn cả Mạc Doãn Nhi vừa đánh cô.

Lập tức cô ta đầu nổi đom đóm, mặt nóng rát như bị lửa đốt. Đau hơn cả đau, là nhục. Liễu Phi Phi đánh cô ta, Ninh Cẩm Nguyệt đánh cô ta, giờ đến cả Nghê Già cũng dám đánh cô ta.

“Mày đánh tao?”

Mạc Doãn Nhi hôm nay hoàn toàn bùng cháy, cô ta bị kích thích đến phát điên rồi, vung tay kia lên, dùng hết sức toàn thân, liều mạng đánh đến Nghê Già.

Nhưng Nghê Già lại tiếp tục ngăn tay cô lại, hai tay bắt chéo, vặn ngược lại, đẩy mạnh ra, Mạc Doãn Nhi ngã xô ra như một con rối bị giật dây không hề có lực chống đỡ, úp sấp vào xe ô tô.

Mạc Doãn Nhi hai tay bị vặn ngược sau lưng, đau đến nỗi như sắp gãy, hoàn toàn khuất nhục áp sát vào mui xe.

Nghê Già vặn tay cô ta, cúi người lại gần, hừ lạnh một tiếng: “Mạc Doãn Nhi, vừa nãy nếu không phải tôi cố ý, cô nghĩ cô đánh được tôi sao?”

“Nghê Già con khốn! Tao sẽ không bỏ qua mày, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho mày.” Mạc Doãn Nhi gào thét, hai chân đá mạnh lên không trung, nhưng vẫn chẳng thể làm gì được Nghê Già.

Nghê Già lạnh lùng nhếch môi: “Không bỏ qua cho tôi, cô định không bỏ qua thế nào? Cô có thể làm được sao?”

“Mạc Doãn Nhi, người nhà họ Nghê đã tuyệt giao với cô rồi, tôi cũng chẳng cần kiêng nể gì cô nữa. Cho nên cô nghe kĩ cho tôi, tốt nhất là cô nên ngoan ngoãn chút, đừng không biết tự lượng sức mình. Nếu không, tôi gặp cô lần nào, đánh lần đó.”

Nghê Già dằn từng chữ, âm trầm mà cứng cỏi, “Còn nữa, nếu cô mà còn để ý gì với nhà họ Nghê, còn âm mưu gì với người nhà tôi, tôi tuyệt đối sẽ không nương tay.”

Nghê Già dứt lời, kéo cô ta, lại gạt cô ta ra khỏi xe mui trần, đẩy mạnh xuống đất.

Mạc Doãn Nhi lần này thực sự mới là ngã xuống đất, mặt và tay đều có dấu tay đỏ lên. Cô ta hận đến muốn thổ huyết, chỉ trách cô ta tự biết đánh không lại với Nghê Già, không thể dùng tay chân được.

Mà hôm nay cuối cùng cô ta đã được chứng kiến con bé Nghê Già này đáng sợ thế nào, cũng biết dùng mưu kế, thậm chí còn ác.

Nếu lúc này cô ta còn làm gì, chỉ sợ sẽ bị đồ tâm thần Nghê Già này đánh chết.

Cho nên, dù trong lòng còn oán độc đến thế nào, cũng chỉ có thể tức cắn rách cả môi, nuốt tất cả oán khí vào bụng.

Nghê Già lạnh lùng liếc nhìn cô ta, không dừng lại lâu, xoay người rời đi.

Nhưng đi mấy bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, khóe môi lại cong lên, đầu không quay lại, buồn bã nói: “Nói cho cô biết nhé, video đó là Tiêu Lâm bán cho tôi đấy, tốn không ít tiền của tôi đâu.”

Loại nhân vật quần chúng như Tiêu Lâm, để Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc giải quyết đi!

Lúc đi qua góc, không ngờ lại gặp Mạc Mặc và Tưởng Na đi đến, tuy hai người đó vừa nhìn thấy Nghê Già, đã quét ánh mắt lạnh lẽo tới, cả hai đồng thời yên lặng, nhưng Nghê Già thính tai, vẫn nghe được vài tiếng.

Vừa trước đó, Mạc Mặc giọng tức phát điên: “Tưởng Na, chúng ta đã thỏa thuận từ rất lâu trước rồi.”

Mà Tưởng Na vô cùng ngạo mạn: “Tôi giúp con gái bà làm tiểu thư, không thể bắt được cơ hội gả đi bằng thân phận con gái nhà họ Nghê Già là tại nó.”

Nghê Già mặt không biểu cảm, đương nhiên không cần phải chào hỏi hai người lớn, mặt lạnh lướt qua.

Đồng thời trong lòng lại suy đoán, thảo nào Mạc Mặc có thể một tay che trời tráo con, hóa ra là có Tưởng Na “tiếp tay”. Về nguyên nhân hai người này hợp tác, chỉ sợ là vì “cơ hội gả” đó, hay là, còn có bí mật gì khác không muốn ai biết.

Video Tiêu Lâm thu về mặt pháp luật không đủ để tính là bằng chứng, cần phải tìm cách khác.

Nghê Già cũng không nghĩ ra gì thêm được vào ngay lúc này.

Khi cô ra khỏi bãi đỗ xe, quay sang kính xe xoa xoa hai má, xoa nhẹ một lúc, hai má đều hồng lên, nhưng nhìn kĩ, vẫn có thể nhìn thấy dấu tay mơ hồ trên má trái.

Nghê Già lại dùng sức nhéo má phải một lúc lâu, mới chạy nhanh lên xe Việt Trạch, vừa lên, đã sà vào lòng anh, áp má trái vào cổ anh.

Như vậy, là không thấy được rồi, ha ha!

Việt Trạch vốn thấy cô lên xe còn định nói gì, không ngờ cô vừa vào đã lao vào ôm anh cọ cọ, lòng cũng mềm mại đi.

Anh nghiêng đầu, áp mặt mình lên trán cô, mắt nhìn cô ấm áp và mơ hồ ý cười, trêu chọc: “Sao vậy, lại muốn ngủ à?”

“Đâu?” Cô nhỏ giọng phản đối, giọng ong ong truyền từ cổ anh.

“Mà anh phát hiện, sau khi đi Macao về, tinh thần em khá hơn nhiều, không thích ngủ như trước.” Việt Trạch cười khẽ, vuốt vuốt mái tóc dài sau lưng cô.

“Có thể là ở bệnh viện mấy hôm toàn ngủ, thế là bù đủ rồi.” Giọng cô lười biếng, rất thỏa mãn, rất nhàn nhã, thoải mái. Anh nghe mà thấy lòng mình cũng nhẹ theo.

“Nghe nói kịch bản của em được nhà sản xuất gì gì đó chọn rồi à?” Anh cố ý nói bằng giọng chờ xác nhận.

Ngay lập tức, quả nhiên cô bất mãn ngẩng đầu lên, kháng nghị dữ dội: “Cái gì? Người ta là Hứa Mặc, là nhà sản xuất lợi hại nhất chủ chốt nhất của Thịnh Hạ đó.” Cuối cùng, lườm anh một cái, “Lại phải nói, ai đấy sao bắt tin nhanh nhạy vậy, không phải là cho người theo dõi em hàng ngày đấy chứ?”

“Anh hỏi Tần Cảnh.” Anh cười, “Có điều nếu như thế, có phải sắp tới em sẽ bận rộn lắm không?”

“Đúng vậy,” Nghê Già thở dài “Haizzz” một tràng, rồi cười ha hả, “Nghê Lạc gần đây càng ngày càng có tiến bộ, em cũng phải dời trọng tâm thôi, quan tâm chuyện sự nghiệp cá nhân chút.”

Trong đầu anh tự nhiên hiện ra nụ cười xán lạn rất hiếm thấy của cô, bèn gõ một cái lên đầu cô, nhẹ nhàng nói: “Anh ủng hộ em!”

“Em biết mà.” Cô nhỏ giọng đáp lời, hai tay lại càng ôm eo anh chặt hơn.

Việt Trạch mỉm cười, lại hỏi: “Sắp tới bận như vậy, không biết thứ bảy tuần sau em có thời gian không?”

Nghê Già nghiêm trang trình bày lại kế hoạch: “Tuần sau còn phải sửa chữa chi tiết kịch bản với Hứa Mặc và Tần Cảnh, không biết đến trước thứ bảy có làm xong không.”

Anh “à” một tiếng nhẹ như không có gì xảy ra, không nói chuyện.

Nghê Già ngẩng đầu, hỏi lại: “Thứ bảy tuần sau có việc gì quan trọng sao?”

Việt Trạch bình tĩnh nói: “Đại thọ ông nội, ông bảo muốn gặp em một lần.”

Nghê Già: ⊙﹏⊙b

Việt Trạch rất biết cảm thông người khác: “Nếu không có thời gian thì thôi. Không đi cũng không cần lo đâu.”

Lại còn không cần lo???

Nghê Già lập tức bật dậy khỏi lòng Việt Trạch, hận không thể một chưởng đánh anh dán vách xe, cái đồ xui xẻo chết tiệt!

“Anh đã nói với ông nội anh rồi hả?” Nghê Già kinh ngạc trợn tròn mắt, nghĩ tới kiểu cười tủm tỉm mắt sáng ngời lấp lánh của cụ Việt, là lại thấy toàn thân vừa lo lắng với hưng phấn, chẳng hiểu sao.

Việt Trạch vẫn cứ như bình thường, kéo cô lại vào lòng: “Vì nhà họ Doãn lại sắp có chắt nữa, ông nhìn vừa ước ao vừa ghen tị, lại đòi tìm bạn gái cho anh. Anh nghĩ không phải bọn mình đã có dự định công khai sao, nên là…”

“Thiên Dã và Tần Cảnh lại sắp có em bé hả?”

Người nào đó hoàn toàn bỏ qua trọng tâm, mắt còn sáng long lanh.

Người ta sinh con em hưng phấn vậy làm gì?

Việt Trạch khụ một tiếng: “Tuy là chắt nhà họ Việt chắc còn phải đợi một thời gian nữa, nhưng cháu dâu tương lai thì bây giờ có thể mang khoe được rồi.”

Nghê Già mỉm cười mím mím miệng, nhẹ nhàng vùi mặt mình vào cổ anh, nhắm mắt. Cũng tốt, đêm bão ấy đã đồng ý rồi, giờ chúng ta hẹn hò công khai nhé.

Đến cổng nhà họ Nghê, cô xuống xe.

Nghê Già ôm ngực anh, lẩm bẩm: “Em cũng nên nói cho bà nội biết rồi.”

Việt Trạch chuyên chú vuốt ve mái tóc bị gió thổi loạn của cô, rồi như nhớ tới cái gì, lấy ra một tờ giấy trong túi đưa cho cô: “Đúng rồi, anh tìm bác sĩ tâm lý cho em rồi. Nếu em còn cần, thì có thể đi khám.”

Nghê Già nhận lấy, liếc liếc qua điện thoại và địa chỉ, rồi nhét vào túi quần.

Anh lại ôm chặt eo cô, bình tĩnh nói: “Sợ em xấu hổ, chuyện này, anh hoàn toàn không can dự, không nhúng tay, giữ quyền tự do cá nhân của em. Có điều,”

Vừa nói, anh vừa cúi đầu, trán đụng vào trán của cô, dừng lại một khoảng cách gần như vậy mà ngắm nhìn đôi mắt trong suốt của cô, đôi mắt đen như mực của anh tràn đầy sự dịu dàng.

Tiếng anh nói trầm thấp mà rành mạch: “Già Già, em phải nhớ rõ, cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng có anh ở đây.”

Nghê Già chợt thất thần, ánh mắt chăm chú và giàu thành ý của anh làm cô cảm động đến nỗi tim cũng run rẩy. Cô không e dè mà nhìn thẳng lại anh, trịnh trọng gật đầu: “Em biết.”

Dứt lời, ngẩng đầu lên chạm môi mình với môi anh.

***

Nghê Già về nhà, nói lại chuyện này với bà nội.

Giống như cô đã nghĩ, bà nội chỉ yên lặng nghe cô nói hết, chậm rãi gật đầu mấy cái, cũng không lộ ra sự kinh ngạc, không biết là điều này bà đã lường trước, hay là vì tính cách bà vẫn vậy.

Bà chỉ nói một câu: “A Trạch nhà họ Việt là đứa tốt, mặc dù có một số việc nó làm hơi thẳng tay, nhưng với người thân cận, thì rất thành thực. Có điều.” Bà nội do dự một chút, nói, “Thằng bé này cũng giống cháu, hồi bé phải chịu nhiều bất hạnh, rất bướng bỉnh. Cháu cũng là đứa bé từng chịu tổn thương, hai đứa ở bên nhau, vẫn nên nhớ nắm chắc, thẳng thắn với nhau, đừng dè dặt quá, nếu không…”

Bà còn chưa dứt lời, mà Nghê Già cũng không phải hiểu rõ lắm ý của bà, chỉ xem là hiểu một nửa, tích cực nói: “Bà nội, dù thế nào, anh ấy thích cháu, cháu thích anh ấy, như vậy đã là rất tốt, hơn nhiều so với lúc đầu cháu kỳ vọng rồi.”

Nói đến đây, Nghê Già dừng một chút, có cảm giác bừng tỉnh khi nhìn lại mọi chuyện sau thời gian qua: “Lúc ấy cháu còn nói phải thông qua kết hôn, không cần tình cảm mà tìm một người thừa kế của đại gia tộc, coi như có thể giúp đỡ Hoa thị. Giờ Nghê Lạc đã biết lo thân rồi, không cần lo lắng vậy nữa, có khi còn có thể đi theo anh ấy học thêm gì đó.”

Bà nội thở thật dài: “Thằng bé Lạc Lạc này trước đây không quản giáo nghiêm, là lỗi của bà; cũng may có cháu, bà nội mới tỉnh ra. Người nhà, là đáng tin cậy nhất, là đáng kiên trì nhất!”

“Có điều, cũng thật là khổ cho cháu.” Hình như bà nội đang tức giận, thở không đều đặn, “Trước đây bà có hoài nghi mưu đồ của Mạc Doãn Nhi và Mạc Mặc, nhưng dù sao không có chứng cứ, lấy uy người lớn ra ép mẹ cháu và Lạc Lạc, sợ cũng là phí công. Giờ Lạc Lạc đã thấy tận mắt, rồi nói lại với mẹ cháu, thì từ nay, nhà này không còn ai đứng về phía Mạc Doãn Nhi nữa. Cháu coi như là,” Bà nội như nghẹn lại, “Chịu đựng được đến cuối.”

Nghê Già khẽ khàng “vâng” một tiếng, nhớ tới lúc nãy đi ngang qua phòng Trương Lan có nghe được tiếng khóc, vô thức liếc nhìn về hướng ấy.

Bà nội nhìn thấy, buồn bã nói: “Nếu như là trước đây, chắc bà đã nói, mẹ cháu đáng vậy lắm, để cho mẹ cháu khóc. Nhưng giờ, bà chỉ muốn nói, Già Già ạ, bà mẹ này của cháu quá hiếm khi nghiêm túc, như trẻ con vậy, tùy hứng cố chấp nhưng cũng đơn giản, tuy nói thế là không ổn, nhưng thực ra cũng có chỗ tốt.”

Nghê Già trong mắt không có biểu cảm nào: “Cháu biết.”

Ra khỏi phòng bà nội, lại nhìn thấy Nghê Lạc đứng cạnh máy làm nước, nắm ly thủy tinh, sắc mặt không tốt lắm, đang uống nước.

Nghê Già sao không biết cậu đang đau lòng và tức giận thế nào, lúc này cũng khó chịu thay cậu.

Nhưng Nghê Lạc không phải đang nghĩ đến chuyện Mạc Doãn Nhi, mà là đang suy nghĩ, về nửa câu “thông qua kết hôn, không cần tình cảm mà tìm một người thừa kế của đại gia tộc, coi như có thể giúp đỡ Hoa thị” cậu nghe được là có ý gì.
Nhấn Mở Bình Luận