Nghiêm túc đi- Vẻ mặt Tịnh Kỳ khẩn trương
Lãng Khải, Tân Vĩ và cả bà đều cười thành tiếng, Tân Vĩ vừa cười vừa nói:
- Bộ phận bên đó đều do Vũ Đình quản lí chuyện lần này hơi phức tạp nên anh Trạch Hải mới đi cùng. Chị dâu ghen hả?
Tịnh Kỳ né tránh ánh mắt Tân Vĩ:
- Cậu đừng nói linh tinh. Chỉ là tôi làm trợ lí mà ông chủ đi rồi thì tôi làm gì đây.
Lãng Khải bỗng nhớ ra điều gì đó:
- Đúng rồi, anh Trạch Hải cho "chị dâu" nghỉ phép một tuần có lương.
Tịnh Kỳ gương mặt mừng rỡ:
- Phúc lợi lớn như vậy, đúng là có phúc rồi. Được tận một tuần nghỉ ngơi
Nói chuyện với nhau được lát thì Tân Vĩ và Lãng Khải rời đi, Tịnh Kỳ cũng ăn chút gì đó rồi lên phòng nằm dài trên giường, nghịch điện thoại. Trên màn hình hiện thị ra trang wed tìm việc làm, Tịnh Kỳ lướt lướt tìm:
- Không biết tìm công việc nào mới phù hợp với mình đây.
Tịnh Kỳ ngồi bật dậy, đi ra khỏi biệt thự đi vào quán nước gần đó gọi ly nước chanh, quan sát bầu trời trong xanh của buổi xế chiều, hút một hơi nước:
- Ở trong phòng lâu quá đúng là ngột ngạc
Tịnh Kỳ lại tiếp tục lướt điện thoại coi các trang web tìm việc làm. Được một lát thì có người đàn bà trẻ đẹp, ăn mặc sang trọng, trang điểm đậm, mặc một váy đen, đi trên giày cao gót đỏ, ngồi xuống đối diện Tịnh Kỳ gương mặt tươi tắn, rạng rỡ:
- Em đang tìm việc làm sao?
Tịnh Kỳ rời mắt khỏi màn hình đưa mắt qua người phụ nữ đó:
- Chị có việc giới thiệu cho tôi sao?
Người phụ nữ cười kiểu công nghiệp:
- Em gái thông minh lắm đó. Tôi là Dương Lệ Trúc, công việc ban đêm từ 19 giờ đến 5 giờ. Một giờ ba trăm ngàn em thấy thế nào?
Tịnh Kỳ đôi mắt sáng rỡ, vẻ mặt vui vẻ:
- Có công việc tốt vậy, bán thân sao?
Tịnh Kỳ gương mặt trở nên nghiêm túc, người phụ nữ cũng tắt nụ cười, có vẻ hơi sượng:
- Lúc nào giới thiệu việc làm thì đều bị nghi ngờ. Thật ra là công việc này khan hiếm người làm với họ ngại môi trường làm việc nên phải để lương cao để thu hút người làm.
Tịnh Kỳ chống cằm, lại cười lên:
- Đùa với chị thôi. Rốt cuộc công việc là gì? Chị làm gì ở đó?
- Tôi là quản lí quán bar King, chúng tôi hiện tại đang cần tuyển phục vụ. Em đây có muốn làm không?
- Chị nghĩ tôi được 18 tuổi rồi sao?
- Lẽ em chưa được? Không sao nhìn em đủ tuổi là được rồi. Em muốn làm thì tối nay có thể làm rồi. Em thấy thế nào?
Tịnh Kỳ tựa vào ghế, người phụ nữ này rất lạ
- Công việc này tuyển nữ như thế này thì có vẻ hơi nhạy cảm nhưng không sao, tôi không ngại đâu.
Lệ Trúc cười sảng khoái:
- Được lắm em gái hay là giới thiệu mình chút được không?
- Em tên Trần Tịnh Kỳ, công việc cần yêu cầu gì không?
- Thực hiện mặc đồng phục của quán, làm đúng giờ, nhiệt tình, tươi tắn, cẩn thận, khách hàng là thượng đế.
- Đồng phục như thế nào?
Lệ Trúc lấy điện thoại thao tác vài cái đưa cho Tịnh Kỳ coi:
- Em đúng là đa nghi, đồng phục áo sơ mi vàng tay dài, chân váy bút chì đen, mang giày cao gót.
Tịnh Kỳ cười trừ:
- Tối nay em sẽ đến xem hợp đồng
Lệ Trúc lấy sắp giấy từ túi ra đặt trước mặt Tịnh Kỳ kèm theo viết mực:
- Tôi có đem theo hợp đồng đây, em xem kĩ rồi kí
Tịnh Kỳ cầm bút lên xoay xoay, mắt thì xem hợp đồng:
- Đúng là có chuẩn bị kĩ. Có hai ca, ca đầu từ 19 giờ đến 0 giờ, ca hai từ 0 giờ đến 5 giờ. Tôi chọn ca đầu
Tịnh Kỳ vừa nói vừa ghi rồi kí tên, Lệ Trúc lên tiếng:
- Chọn ca nào cũng được, có nhân viên là tôi vui rồi.
Tịnh Kỳ kí xong đưa lại cho Lệ Trúc, hai người đứng lên Lệ Trúc đưa tay ra:
- Chào mừng em đến quán bar King
Tịnh Kỳ bắt lấy tay Lệ Trúc, miệng cười tươi:
- Tối nay tôi sẽ đến đúng giờ
Tịnh Kỳ đi trên đường lại nở nụ cười bí hiểm:
- Quán bar King sao? Thật muốn coi vị vua đó là ai?
Nhà nhà đã lên đèn, phố xá đều là ánh đèn chiếu rọi, Tịnh Kỳ ngồi vào xe lái ra khỏi biệt thự. Tịnh Kỳ nhìn khung cảnh nhộn nhịp lúc này lại có cảm giác cô đơn:
- Khung cảnh vui thật, khi nào mình mới tận hưởng cảm giác này đây
Tịnh Kỳ nở nụ cười mang đầy bi thương. Xe tăng tốc chạy, Tịnh Kỳ đã nhanh chóng đến quán, Lệ Trúc ăn mặc lộng lẫy một chiếc đầm xanh dương kim tuyến lấp lánh đứng đợi sẵn, đi qua chỗ xe Tịnh Kỳ:
- Em xuống đi vô hướng đó quẹo phải là hầm để xe, chị ở đây đợi em- Lệ Trúc chỉ tay về phía trước
- Ok- Tịnh Kỳ lái xe đi.
Hai người ngồi vào chiếc ghế sofa bóng loáng trong phòng khá yên tĩnh nhưng vẫn nghe được âm thanh ồn ào, náo nhiệt. Trên bàn có đồng phục lẫn giày cao gót:
- Em đến sớm 10 phút đó, người làm việc lớn có khác- Lệ Trúc đưa đồ cho Tịnh Kỳ
- Em đi thay đồng phục- Tịnh Kỳ cầm lấy đồ, đứng lên
- Em ra cửa bên phải đi đến phòng thứ năm
- Được, em sẽ nhanh chóng.
Tịnh Kỳ bước ra đã thay xong đồng phục, mái tóc buộc cao, Trục Lệ đã đứng ở ngoài đợi, tay đưa lên kéo đồ buộc tóc của Tịnh Kỳ, mái tóc suông đen buông thả, Tịnh Kỳ liền nhìn qua Lệ Trúc:
- Đẹp đó- Lệ Trúc đưa tay hình nút like
- Công việc sao đây?
- Để chị hướng dẫn em qua một lượt
Không gian xung quanh náo nhiệt, nhạc sập sìn, người người cười hét, quên đi thế giới bên ngoài, Tịnh Kỳ đưa tầm mắt ra xa, mình phải có tiền, mình thật sự muốn biết cha mẹ tại sao lại ra đi một cách vô cớ như thế!
Tịnh Kỳ thành thục bưng rượu miệng nở nụ cười tươi,mình đủ thứ nghề, bưng bê thế này cũng không có gì lạ, bưng rượu từ bàn này qua bàn kia, dọn dẹp không ngừng tay.
Tịnh Kỳ mở cửa ra bưng rượu vào trong phòng thì thấy Trương Phát Vượng ngồi cạnh hai cô gái gợi cảm và cùng ba người đàn ông khác nói chuyện rất vui, Tịnh Kỳ hơi cúi đầu, ông ta sẽ không nhận ra mình đâu, phải cẩn thận
Cô gái phục vụ đi lại đặt một chai rượu thượng hạng xuống bàn, liền quay người đi thì bị Trương Phát Vượng gọi lại:
- Cô gái, người mới à?
- Vâng- Tịnh Kỳ bé giọng
Một người đàn ông khác lên tiếng:
- Anh Trương chuyện hợp tác của chúng ta anh thấy sao?
Trương Phát Vượng liền không chú ý tới Tịnh Kỳ nữa:
- Tôi còn phải suy nghĩ thêm
Tịnh Kỳ lúc này liền đi ra ngoài, bước ra ngoài Tịnh Kỳ thở phào một hơi nhẹ nhõm, bỗng có một bàn tay vỗ vào vai Tịnh Kỳ, khiến cô giựt mình:
- Sao lại đứng trầm ngâm ở đây?- Lệ Trúc lên tiếng
Tịnh Kỳ cúi người:
- Em xin lỗi em đi làm việc ngay
Tịnh Kỳ liền rời đi, Lệ Trúc nhìn vào cánh cửa miệng nở nụ cười nhuếch mép. 0 giờ đã điểm Tịnh Kỳ thay lại đồ của mình rồi ra xe về. Trên đường ít người hơn đầu buổi, ánh đèn thì vẫn sáng rực, xe thì tấp nập hơn, đây là thời gian mà những cuộc vui mới thực sự bắt đầu.
Tịnh Kỳ vẫn tập trung lái xe, thì có tiếng chuông điện thoại, giảm tốc độ lấy điện thoại ra xem thì thấy hai chữ Trạch Hải, Tịnh Kỳ trừng mắt với điện thoại rồi cũng bắt máy:
- Khuya rồi em vẫn chưa ngủ sao?- Trạch Hải nhỏ nhẹ nói
- Vậy tôi tắt máy đây
- Em đừng vô tình thế, anh vừa xuống máy bay là gọi cho em hay- Trạch Hải gấp gáp nói
- Thật vinh hạnh cho tôi. Máy bay tư nhân có khác đi chưa tới 12 giờ đồng hồ đã tới Pháp- Tịnh Kỳ thờ ơ đáp
- Em không hỏi sao anh đi gấp thế sao? Không hỏi anh sao không đưa em đi?