Châu Quốc An, Tịnh Kỳ, Trạch Hải, Vũ Đình và Lãng Khải trong bếp nấu nướng làm đồ ăn còn những người khác thì chơi trò chơi điện tử hiện đại ở phòng khách.
Tịnh Kỳ cũng choáng ngợp với những món đồ vô cùng thông minh ở nhà Lãng Khải:
- Đồ dùng của cậu thông minh thật đó
Tân Vĩ từ sau đi tới rất vui vẻ, nhìn ngắm xung quanh:
- Đây toàn là đồ do anh Lãng Khải chế tạo ra đó
- Cậu giỏi quá đó, đừng nói hệ thống trên xe Trạch Hải cũng do cậu làm đó nha
- Chị đoán đúng rồi
Tịnh Kỳ có phần nghi hoặc nhìn lại Tân Vĩ, nở nụ cười gian manh:
- Em biết cũng rõ về Lãng Khải quá đó
Lãng Khải thấy thế liền bắt đầu giải vây cho Tân Vĩ:
- Chị dâu qua đây coi em làm như vậy được chưa?
- Tới cậu mà cũng học theo họ
Tịnh Kỳ đi qua hướng Lãng Khải mà vẫn nghi ngờ hai người này, họ rõ ràng có gì đó rất ám muội.
Giang Đông và Tuấn Hào cũng đến còn đem rất nhiều đồ ăn vặt còn thêm nhiều bia nữa
Lúc này mỗi người một tay dọn bàn ghế, bưng thức ăn ra, chuẩn bị đầy đủ trên bàn ăn. Một bữa ăn đơn giản nhưng lại hết sức ấm áp, vui vẻ bên nhau.
Tịnh Kỳ cảm nhận được từ nãy tới giờ có ai đó cứ quan sát mình chốc lát đã phát hiện ra đó là Ái Liên nhưng cô cũng không để ý lắm. Cô gái này nhìn mọi người xung quanh lại khẽ mỉm cười, khung cảnh này thật hạnh phúc.
Bữa ăn kết thúc những người rảnh rỗi lúc đầu giờ phải vào bếp rửa chén, nhìn họ tranh cãi lại khiến ai cũng vui.
Đang đứng nhìn bọn họ, Tịnh Kỳ vô tình quay đầu lại thì thấy Trạch Hải và Vũ Đình đang ở ngoài ban công, họ đang nói gì sao? Mình cũng không nên quản nhiều như thế!
Tịnh Kỳ đi vào nhà vệ sinh rửa tay thì bác sĩ Châu đi vào cũng rửa tay, cô chuẩn bị đi ra thì Châu Quốc An gọi lại:
- Tịnh Kỳ!
Cô cũng đứng lại, anh đi qua bên cạnh cô nói nhỏ:
- Có cần phải vậy không?
- Cần, hẹn cuối tuần trước cổng khu vui chơi
Hai người đi ra nói chuyện với nhau rất vui vẻ còn tỏ ra rất thân thiết, Quốc An đang nói chuyện thì vô tình khoác vai Tịnh Kỳ nhưng cô cũng không để ý.
Trạch Hải nhìn thấy họ như thế lại cảm thấy lạ, hai người này thân thiết như thế từ lúc nào?
Nhã Tinh rất phấn khởi đi lại chỗ Tịnh Kỳ nhưng có chút sượng lại khi thấy bạn thân mình và bác sĩ Châu gần gũi như thế nhưng vẫn tỏ ra bình thường:
- Cuối tuần này mình hẹn một số bạn khác đi chơi, cậu đi cùng bọn mình nha!
- À... cuối tuần này mình bận rồi
Nhã Tinh lại hướng mắt lên vị bác sĩ đang có vẻ rất vui trước mặt:
- Anh đi chơi cùng bọn em được không?
- Không được rồi, cuối tuần này anh cũng bận rồi
Trạch Hải vẻ mặt rất bình tĩnh đi lại chỗ ba người họ:
- Cũng tối rồi mình về thôi!
Tịnh Kỳ tươi cười liền đi qua bên cạnh Trạch Hải:
- Vậy tạm biệt hai người
Tịnh Kỳ và Trạch Hải mới quay người lại thì bị Tân Vĩ cản lại:
- Cũng khuya rồi hay mọi người ngủ lại ở đây đi
Bác sĩ Châu Quốc An liền đi tới và tỏ bày sự không đồng ý:
- Tôi phải đưa Nhã Tinh về và mai phải đến bệnh viện sớm
Lãng Khải ở phía xa nghe thấy thì cũng đi tới chỗ họ:
- Đang vui mà, anh cũng đã có hơi cồn trong người lái xe ban đêm và trở theo Nhã Tinh rất không an toàn
- Đúng đó, mọi người ở đây cùng xem phim kinh dị với nhau rồi đi ngủ sẽ rất vui đó- Tân Vĩ tiếp lời
Hạo Minh đang ngồi trên ghế ngoài phòng khách cũng nghe thấy thì quay qua hỏi Vũ Đình:
- Em ở lại được không?
- Ở lại cũng vui, không sao đâu
Lãng Khải có vẻ rất hài lòng, đi ra ngoài đóng cửa lại:
- Chốt rồi đó!
Tịnh Kỳ đi ra ngoài nhìn ngắm rồi lại ghế ngồi đặt ra nghi vấn:
- Sao không ai hỏi ý kiến của tôi với Trạch Hải vậy?
Tân Vĩ đi tới ngồi mạnh xuống ghế cạnh bên Tịnh Kỳ:
- Những chuyện náo nhiệt này chắc chắn chị sẽ tham gia và chị ở lại thì anh Trạch Hải cũng ở lại thôi! Cũng hơi tiếc khi Ái Liên, Giang Đông và Tuấn Hào đã về rồi
Ghế đã để ngay ngắn đàng hoàng, đèn tắt, căn phòng chở nên tối tăm, máy chiếu bật lên, mọi người đã vào chỗ ngồi theo thứ tự Vũ Đình, Hạo Minh, Lãng Khải, Tân Vĩ, Trạch Hải, Tịnh Kỳ, Quốc An và Ái Liên
Phim bắt đầu chiếu, căn phòng tối đã được những ánh sáng yếu ớt chiếu rọi. Những thước phim rùng rợn cùng với những âm thanh đáng sợ bắt đầu phát lên, những thứ kinh dị cũng đã xuất hiện.
Ái Liên cảm thấy sợ, ôm lấy cánh tay Quốc An rất tự nhiên, anh cũng nắm lấy tay cô gái này để cho cô bớt sợ. Lãng Khải vậy mà cũng chẳng kém ngồi sát lại bên Tân Vĩ tay bấu chặt đùi cậu trai này, Tân Vĩ cười khúc khích:
- Anh cũng sợ à!
- Cậu im lặng coi phim đi
Vũ Đình vẫn luôn cố giữ vẻ bình tĩnh nhưng khi hình ảnh kinh dị bỗng xuất hiện thì cô liền ôm lấy Hạo Minh, anh dường như đạt được mục đích, để cô ấy ngồi ở ngoài thì chỉ có thể ôm lấy mình thôi!
Tịnh Kỳ rất bình tĩnh mà còn chăm chú coi phim, lúc này Trạch Hải nắm chặt lấy bàn tay Tịnh Kỳ:
- Có sợ thì dựa vào anh
Cô trợ lý này cười tủm tỉm, anh ấy sợ sao? Tịnh Kỳ cũng nắm lấy tay Trạch Hải bên cạnh đó không hiểu sao Quốc An cũng nắm lấy tay Tịnh Kỳ, lẽ nào anh ấy muốn...
Phim đã chiếu hết thì bất ngờ Trạch Hải và Ái Liên đều nhìn thấy Quốc An và Tịnh Kỳ nắm lấy tay nhau nhưng chớp nhoáng họ đã buông tay ra.
Mọi người coi một bộ phim những kinh dị rất đáng sợ nhưng coi xong ai cũng vui vẻ, Tân Vĩ lại nghĩ ra một sáng kiến:
- Ở đây có tám người mỗi phòng hai người, chúng ta chơi bốc thăm chọn phòng ngủ đi.
- Trạch Hải có chịu không?- Lãng Khải lên tiếng
Trạch Hải cố giữ gương mặt vô cùng thờ ơ nhưng lòng lại có phần lo lắng:
- Nhàm chán
Quốc An lại có phần hứng thú, thật muốn xem sắc mặt của Trạch Hải khi Tịnh Kỳ ngủ cùng một người nam khác thì như thế nào
Tám tấm phiếu nằm trên bàn, từng người đã bốc được phiếu của mình, Tân Vĩ vui tươi mở phiếu ra:
- Em số 2 nha! Ai cùng số thì ngủ chung đó
Thế là kết quả cũng đã rõ, Tịnh Kỳ với Quốc An, Trạch Hải với Hạo Minh, Vũ Đình với Ái Liên và Lãng Khải với Tân Vĩ
Quốc An đưa ánh mắt qua Trạch Hải, sao mình lại là người mai mắn đó chứ? Lãng Khải rất có vẻ hài lòng với kết quả này:
- Ai muốn thay đồ thì có thể lấy đồ của tôi
Lãng Khải đưa mọi người về tới phòng của mình, Tịnh Kỳ và Quốc An đi vào phòng đóng cửa lại, vị bác sĩ này ngồi xuống giường, Tịnh Kỳ đứng sát cửa nhìn anh:
- Anh lúc nãy là cố tình để cho người khác thấy
- Đúng là như thế
- Anh đúng là trẻ con
Tịnh Kỳ mở cửa đi ra ngoài thấy đồ Lãng Khải đã chuẩn bị sẵn, cô đến đưa tay lật qua lại xem của anh thì Trạch Hải xuất hiện nắm chặt lấy tay Tịnh Kỳ:
- Em muốn mặc đồ của cậu ta?
- Thay đồ ra cho thoả mái
Lãng Khải trong phòng mở cửa ra vẻ mặt rất chế giễu, chống tay trước cửa:
- Đồ mới mua đó cứ mặc. Ai mặc gì được thì mặc anh đừng quản người ta quá
Trạch Hải trong lòng đã rất khó chịu chỉ muốn đạp Lãng Khải vào trong phòng nhưng lại chỉ dùng gương mặt lạnh trừng anh:
- Cậu quay lại phòng của mình đi.
Lãng Khải chỉ cười cười, thở một hơi dài rồi đóng cửa lại. Tịnh Kỳ lúc này lại bật cười vì đã hiểu sao Trạch Hải lại có thái độ này rồi. Cô gái bước đến nâng cằm anh lên nở nụ cười ma mãnh:
- Anh ghen lắm rồi đúng không?1