Sau khi bàn bạc với cha mình, Triệu Miên quyết định sớm đi cùng Nguỵ Chẩm Phong đến Thịnh Kinh Bắc Uyên.
Nhóm ba người của Vĩnh Ninh cung biết được tin tức Bệ hạ sắp đi xa, liền bắt đầu chuẩn bị một cách bận rộn trong trật tự. Ngụy Chẩm Phong lần đầu tiên chứng kiến loại ra trận thế này, ôm tiểu hoàng tử ở trong cung quan sát.
Chu Hoài Nhượng vô cùng khẩn trương: "Bệ hạ gần đây thích đọc tuyển tập thơ, ta chuẩn bị thêm vài cuốn cho ngài ấy...... Cuốn thoại bản này Bệ hạ đã xem được một nửa cũng mang theo. A, Điểm Xuân Chi mà Bệ hạ uống hằng ngày cần phải mang nhiều một chút......"
Ngụy Chẩm Phong đi ngang qua cầm lấy cuốn thoại bản từ trong tay Chu Hoài Nhượng, nói với tiểu hoàng tử: "Nào nào nào, xem thử phụ hoàng của ngươi đang đọc sách gì nào."
Bạch Du cứ rối rắm mãi: "Bệ hạ lần này phải ở bên ngoài ít nhất hai tháng, chuẩn bị ba mươi bộ quần áo cũng không biết có đủ không. Còn nữa, nguyên liệu cho thuốc ngừa thai lại phải chuẩn bị bao nhiêu phần đây."
"Không cần quá nhiều." Ngụy Chẩm Phong thẳng thắn nói: "Chúng ta đi Bắc Uyên để làm chính sự."
Bạch Du: "...... Ồ."
Thẩm Bất Từ ở bên cạnh im lặng mài kiếm thật sáng bóng.
Khi Triệu Miên còn là thái tử, từng ở bên ngoài du lịch một năm, chính là Chu Hoài Nhượng, Thẩm Bất Từ và Bạch Du đi theo bên cạnh hắn suốt cuộc hành trình. Hai năm sau, Triệu Miên đã là vua của một nước, lại đi xalần nữa, bên cạnh hắn vẫn là ba người này.
Mọi thứ vẫn vậy người vẫn vậy, giống như năm ấy.
Ngụy Chẩm Phong xem mà cảm thấy mới lạ, tâm huyết dâng trào cũng muốn xem thử người của mình có đang bận rộn với chuyến đi của mình hay không. Y tìm đến đám người Kỷ Xung tại nơi ở tạm thời trong hoàng cung Nam Tĩnh, chỉ thấy Kỷ Xung đang hứng chí bừng bừng quan sát Vân Ủng và Hoa Tụ học làm một loại bánh ngọt của Nam Tĩnh.
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Sắp sửa xuất phát rồi, các ngươi không cần phải chuẩn bị gì sao?"
Kỷ Xung nói: "Hồi bẩm Vương gia, lương khô và nước uống đã chuẩn bị xong, ngựa cũng đã no đủ, chúng ta còn phải chuẩn bị cái gì nữa?"
Ngụy Chẩm Phong ngẫm nghĩ một chút, không thể không thừa nhận: "Ngươi hỏi bí bổn vương rồi."
Ngày Triệu Miên lên đường, Tiêu Thế Khanh và Triệu Kỳ mặc thường phục ra khỏi cung, đích thân đến cổng thành đưa tiễn.
"Miên Miên, con cứ thoải mái đi chơi nhé." Triệu Kỳ mặt mày tươi cười nói: "Phồn Phồn và quốc sự có ta và phụ thân con, không cần lo lắng."
Triệu Miên vừa định nói rằng hắn không phải đi chơi, thì khóe mắt chợt nhìn thấy cha ruột của con trai hắn đứng ở một bên, trong miệng ngậm một cọng cỏ ngày xuân, trong tay cầm một củ cải cho ngựa ăn, cho ăn được nửa chừng lại bắt đầu quậy phá con ngựa, cố ý giấu củ cải ở sau lưng, dụ con ngựa cứ chạy vòng tròn tại chỗ.
...... Ngụy Chẩm Phong không bị ngựa đá chết cũng không dễ dàng.
Cũng đúng, chỉ cần có Ngụy Chẩm Phong ở đó, làm chính sự gì đó cũng sẽ giống như đi chơi thôi.
Dưới ánh nắng mùa xuân, Triệu Miên mỉm cười rạng rỡ với phụ hoàng: "Con sẽ chơi thật vui vẻ, thưa phụ hoàng."
Triệu Kỳ sững sờ trước nụ cười rạng rỡ của con trai: "Đúng đúng đúng, chính là phải cười như thế này, kêu con ra ngoài đi dạo nhiều một chút là điều đúng đắn –— A, đột nhiên cảm thấy con vẫn là dáng vẻ lúc mười sáu mười bảy tuổi," Triệu Kỳ xúc động nói, "Miên Miên rõ ràng cũng đã làm cha rồi nha."
Ngụy Chẩm Phong đợi Triệu Miên từ biệt người nhà xong, mới ném củ cải còn lại vào trong miệng con ngựa. Y vén rèm xe lên, đưa tay về phía Triệu Miên: "Mời, Bệ hạ."
Triệu Miên nhìn về phía cổng thành xa xa. Mùa xuân tháng ba như thời niên thiếu, xuân âm thuỳ dã, hoa nhứ phân nhi (
đại loại tả cảnh mùa xuân, hình như trích trong một bài thơ nào đó), một khung cảnh tràn đầy sức sống.
Triệu Miên nói: "Ta muốn cưỡi ngựa cùng với ngươi."
Hoàng đế cởi bỏ long bào bớt đi hai phần uy nghiêm, thêm hai phần sức sống trẻ trung, sương mù luôn ẩn giấu trong đáy mắt từ sau khi sinh con dường như đã bị gió xuân thổi bay hết. Trong lúc ngẩn ngơ, Ngụy Chẩm Phong tựa như lại nhìn thấy Thái tử điện hạ xa hoa lộng lẫy, chấn động nhân gian.
Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, tim đập nhanh hơn một chút: "Tâm trạng không tồi nha, Triệu Miên."
Triệu Miên "Ừm" một tiếng, bên môi mang ý cười nhàn nhạt: "Có lẽ là đã ở trong cung quá lâu rồi."
Thẩm Bất Từ dắt con Hãn huyết bảo mã mà Ngụy Chẩm Phong tặng cho hắn đến. Từ lâu hắn đã đặt tên cho con ngựa này, nhưng vẫn luôn không có cơ hội cưỡi nó. Trong một năm mang thai và sinh con này, hắn có quá nhiều việc không thể làm, hiện giờ rốt cuộc đã tự do trở lại.
Ngụy Chẩm Phong nói đùa: "Nếu ngươi không muốn ở trong hoàng cung Nam Tĩnh, không bằng thoái vị, theo ta đến Bắc Uyên làm hoàng hậu đi."
"Vậy thì quên đi." Triệu Miên đẩy cánh tay của Thẩm Bất Từ và Ngụy Chẩm Phong đang đưa ra định đỡ hắn, giẫm lên bàn đạp leo lên ngựa, "Phượng Nghi cung ở Bắc Uyên ngay cả so với Đông Cung nơi Trẫm ở trước đây còn không bằng nữa là."
Ngụy Chẩm Phong xoay người lên ngựa, bám sát theo sau: "Ta có thể sai người tu sửa mới lại Phượng Nghi cung......"
Hai người cưỡi ngựa cạnh nhau. Phía sau bọn hắn, là đám người Thẩm Bất Từ và ba chiếc xe ngựa chở hành trang. Không biết vì sao, trong tình huống này cảnh tượng này Triệu Miên luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Lúc này, một giọng nam vang dội đuổi theo từ phía sau Triệu Miên: "Ca ——"
Khóe miệng Triệu Miên nhếch lên.
Đúng, đây là thứ còn thiếu.
"Ca ——" Ảnh Vương điện hạ vừa mới được giải trừ lệnh cấm túc kêu gào muốn bể phổi: "Ca, đợi đệ một chút, đệ cùng huynh đi Bắc Uyên!"
Triệu Kỳ bộp một cái lấy tay che mặt mình lại. Tiêu Thế Khanh lập tức ra lệnh cho Phù Tư: "Đưa nó quay về đây cho ta."
Phù Tư thuần thục dừng ngựa của Triệu Lâm lại. Triệu Lâm đau lòng phát hiện, sau khi hoàng huynh nghe thấy tiếng kêu gào của cậu, không những không dừng lại đợi cậu, mà dường như còn chạy nhanh hơn.
Đoàn người Triệu Miên ra roi thúc ngựa chạy đến Bắc Uyên, cảnh sắc mùa xuân trên đường đi hẳn nhiên rất hấp dẫn, nhưng chuyện ở Bắc Uyên càng quan trọng hơn. Đợi đến khi làm xong chính sự, lúc trở về bọn hắn lại du ngoạn cũng không muộn.
Vài ngày sau, bọn hắn đã đến nơi giao nhau giữa Nam Tĩnh và Bắc Uyên, cũng chính là thị trấn biên giới mà Ngụy Chẩm Phong và Triệu Lâm tình cờ gặp nhau cách đây không lâu. Triệu Miên quyết định nghỉ ngơi ở đây một đêm.
Mặc dù thị trấn biên giới thuộc Nam Tĩnh, nhưng vì cách Bắc Uyên rất gần, nên khí hậu đa phần giống với Bắc Uyên hơn Nam Tĩnh. Vì vậy, thói quen sinh hoạt của người dân địa phương càng gần với người Bắc Uyên hơn.
Ví dụ, Triệu Miên vậy mà nhìn thấy một nhà tắm mà hắn từng ghét bỏ ở trên phố. Khi đó ở Thịnh Kinh hắn nhìn thấy nhà tắm, suýt chút nữa bị Ngụy Chẩm Phong kéo vào ép buộc trải nghiệm, cuối cùng hắn không thể không gọi Thẩm Bất Từ rút kiếm, Ngụy Chẩm Phong mới miễn cưỡng bỏ cuộc.
Chu Hoài Nhượng cũng nhớ tới chuyện năm đó, đột nhiên ngâm thơ: ""
Dục mãi quế hoa đồng tải tửu, chung bất tự, thiếu niên du"."
Ý nghĩa trong bài thơ này thật ra không lạc quan lắm, không dễ dàng ra ngoài một chuyến, vẫn là đừng thương xuân bi thu gì đó.
Ngụy Chẩm Phong dập tắt nguồn cảm hứng, lẩm bẩm nói: "Thôi đi, không phải chỉ là chuyện hai năm trước hay sao, ngươi nhìn mà cũng cảm khái được ha."
Triệu Miên đồng ý với cách nói của Chu Hoài Nhượng: "Quả thực không còn là "
thiếu niên du" nữa."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Tại sao lại không phải?"
Triệu Miên nhẹ nhàng nhìn y một cái: "Chúng ta thậm chí đã sinh con trai rồi, còn "
thiếu niên du" sao?"
"Có con trai thì không thể "
thiếu niên du" à? Chuyện này không liên quan gì đến tuổi tác, chủ yếu phụ thuộc vào tâm trạng." Giọng điệu của Nguỵ Chẩm Phong không nghe ra là đang nghiêm túc hay đang nói đùa, "Nếu ngươi cảm thấy "
bất tự" (
không giống), ngược lại ta có một cách." Y chụp lấy tay Triệu Miên, hứng chí bừng bừng nói: "Bệ hạ cũng đã đến đây rồi, không bằng vào nhà tắm trải nghiệm một chút? Bổn vương mời ngươi."
"...... Thả tay ra."
Nụ cười của Ngụy Chẩm Phong rất đẹp nhưng rất thiếu đánh: "Đừng xấu hổ, mọi người đều là nam nhân mà."
Triệu Miên cau mày, nhịn không được nữa: "Thẩm Bất Từ!"
Thẩm Bất Từ không chút do dự rút kiếm ra: "Vương gia xin tự trọng."
Mọi người tìm được quán trọ tốt nhất trong thành để ăn cơm và ngủ nghỉ. Chu Hoài Nhượng phát hiện khẩu vị ở thị trấn biên giới cũng là khẩu vị của người Bắc Uyên, không khỏi nói: "Cảm giác cuộc sống của người dânở thị trấn biên giới hoàn toàn là của người Bắc Uyên."
Triệu Miên điềm nhiên nói: "Nếu ngươi nhìn nhiều hơn vào địa thế của thị trấn biên giới, thì cũng sẽ không làm quá lên như vậy."
"Nói mới nhớ, cách đây trăm năm, Nam Tĩnh, Bắc Uyên, Đông Lăng và Tây Hạ trước đây cũng là chung một nhà." Bạch Du lấy cớ tán gẫu để thăm dò, "Hai nước Nam Bắc nếu đã có nguồn gốc sâu sắc như vậy, Vương gia lại không muốn chia cách hai nơi với Bệ hạ lâu dài, vậy có khả năng....... hợp hai nước thành một hay không."
Triệu Miên nói: "Trước mắt hẳn là không có khả năng."
Bạch Du hỏi: "Tại sao?"
"Giang sơn Bắc Uyên do gia tộc họ Ngụy dốc hết tâm huyết để chiến thắng, không thể vì ta thích Bệ hạ của các ngươi mà chắp tay dâng lên được đúng không." Ngụy Chẩm Phong nhún nhún vai, "Càng huống hồ, cho dù ta bằng lòng cúi đầu xưng thần với Triệu Miên, văn thần võ tướng cùng với hàng ngàn hàng vạn người dân Bắc Uyên chưa chắc đã bằng lòng nhận hắn là cửu ngũ chí tôn. Các ngươi đừng thấy nhà ta không có mấy người tốt, nhưng địa vị của Nguỵ gia trong lòng người dân Bắc Uyên là hoàn toàn không thể nghi ngờ."
Triệu Miên biết rõ còn cố hỏi: "Cho nên, là ai thì người Bắc Uyên mới sẵn sàng chấp nhận làm cửu ngũ chí tôn của bọn họ?"
Ngụy Chẩm Phong giả vờ suy nghĩ: "Ừm...... chí ít phải là huyết mạch của hoàng thất Bắc Uyên."
Chu Hoài Nhượng nảy ra sáng kiến: "Vương gia là nói đến tiểu hoàng tử của chúng ta phải không?"
Đối mặt với lời nói vô nghĩa, Triệu Miên bình tĩnh châm chọc ngược lại: "Không, người y nói đến là ngươi đó —— Không sai, là ngươi, Chu Hoài Nhượng."
Chu Hoài Nhượng rút kinh nghiệm xương máu: "Thần sai rồi."
Sau bữa tối, Triệu Miên và Ngụy Chẩm Phong nghỉ ngơi trong cùng một phòng. Hai người tắm rửa xong, Triệu Miên ngồi trước gương, nhìn Ngụy Chẩm Phong trong gương đang tháo dây buộc tóc của hắn, từng chút từng chút chải mái tóc dài của hắn, kỹ thuật rất chi là bình thường.
"Những lời hồi nãy ngươi nói trên bàn ăn, là nghiêm túc sao." Triệu Miên hỏi, "Ngươi thực sự nghĩ rằng Phồn Phồn có thể thống nhất ba nước à?"
"Ta cũng không thể chắc chắn." Ngụy Chẩm Phong thành thật nói: "Nhưng nếu như có ai đó có thể đánh thắng Đông Lăng, sau đó thống nhất Nam Bắc, thì nhất định là Phồn Phồn của chúng ta."
Triệu Miên day day mi tâm: "Bây giờ nói mấy chuyện này hãy còn quá sớm."
Tiểu hoàng tử mới có hai tháng tuổi, ít nhất phải đợi mấy năm nữa mới có thể thấy được khí chất và tài năng của cậu bé. Nhưng bất kể tiểu hoàng tử cuối cùng trở thành người như thế nào, thì cậu bé vẫn là máu mủ của hắn và Ngụy Chẩm Phong.
Hắn và Ngụy Chẩm Phong sẽ luôn yêu thương nó.
Triệu Miên nhỏ giọng nói: "Ta nhớ Phồn Phồn rồi."
Ngụy Chẩm Phong ngừng động tác, nâng gương mặt Triệu Miên lên, nhìn thấy một gương mặt hơi hiện ra vẻ cô đơn ở trong gương.
"Ta cũng nhớ nó," Ngụy Chẩm Phong nói, "nhưng nó chắc chắn không nhớ chúng ta đâu. Bây giờ nó thích mấy cái chuông bên cạnh nôi hơn là thích chúng ta. Đợi chúng ta quay về rồi, nó thậm chí còn không nhớ chúng ta đã từng rời khỏi, yên tâm đi."
Triệu Miên thế mà lại bị thuyết phục: "Có lý."
Ngụy Chẩm Phong mỉm cười, bế hắn lên, đi về phía giường: "Đừng suy nghĩ nhiều, ngủ sớm một chút."
Đột nhiên, Ngụy Chẩm Phong phát hiện một tia không ổn, y dừng bước chân lại, nhìn về phía cửa. Triệu Miên cũng nghe thấy trong hành lang có tiếng động bất thường, mặt không đổi sắc nói: "Thẩm Bất Từ sẽ xử lý gọn, ngươi tiếp tục ẵm ta đi ngủ."
Ngụy Chẩm Phong chỉ cần nghe tiếng bước chân của những người tới cũng có thể đoán được không phải là cao thủ: "Đối thủ không tính là thú vị, nhưng dùng để hoạt động gân cốt hẳn là không tồi." Ngụy Chẩm Phong đặt Triệu Miên lên giường, đá thanh kiếm Kinh Hồng lên cầm trong tay, nghiêng người về phía Triệu Miên: "Muốn đi chơi không?"
Triệu Miên hơi ngẩn người.
Ngụy Chẩm Phong nói với vẻ tiếc nuối: "Sau khi tặng thanh kiếm này cho ngươi, ngươi ngoại trừ chém ta thì vẫn chưa chém ai khác."
Triệu Miên cúi đầu nhìn mái tóc dài buông xõa trên ngực: "Ngươi không nói sớm, tóc của ta tháo xuống rồi."
Ngụy Chẩm Phong liền cười: "Như thế này không phải càng tốt hay sao?"
Ngoài cửa, Thẩm Bất Từ vẫn luôn canh giữ trước phòng Triệu Miên, đang giao thủ với thích khách. Thân thủ của thích khách cũng tầm thường như kỹ thuật chải tóc của Nguỵ Chẩm Phong vậy, mặc dù bọn chúng có mười mấy người, nhưng trước mặt Thẩm Bất Từ vẫn không hề có sức lực đánh trả.
Đám người Kỷ Xung ở sát bên nghe thấy động tĩnh liền chạy tới, vừa định tiến lên hỗ trợ, lại bị một bóng người không ngờ tới giành lấy trước.
Vị hoàng đế vốn nên ở trên cao, ngồi trong sảnh sáng sủa lại mặc một chiếc áo khoác dài màu trơn mỏng manh, mái tóc đen tung bay trong ánh kiếm lóe lên, cổ tay xoay tròn phát ra một đường kiếm, kèm theo đó là một tiếng hét thảm, trên thanh kiếm liền có máu chảy giọt xuống.
Bay như Kinh Hồng, lượn như Du Long, cũng chỉ đến thế này.
Bạch Du tìm thấy Ngụy Chẩm Phong đang ở bên cạnh xem với đôi mắt sáng ngời, bất lực nói với Kỷ Xung: "Vương gia của các ngươi thật sự là, muốn xem Bệ hạ trong dáng vẻ thế nào thì đều có thể xem được thế ấy —— Y rốt cuộc đã làm bằng cách nào vậy."
Kỷ Xung cười nói: "Vương gia luôn có biện pháp."
Triệu Miên đã lâu không đánh say sưa hết mình như vậy, khi tra kiếm vào vỏ thậm chí còn có chút chưa đã ghiền. Hắn và Thẩm Bất Từ vốn có ý giữ lại vài tên còn sống cho Ngụy Chẩm Phong, nhưng những người đó từ sớm đã có chuẩn bị, thấy hành thích không thành công, lập tức cắn chất độc giấu trong miệng để tự sát.
Nhìn những thi thể nằm la liệt trên mặt đất, Triệu Miên tra kiếm vào vỏ, hỏi Nguỵ Chẩm Phong: "Ngươi cảm thấy những thích khách này do ai sai đến?"
"Đương nhiên là người quen biết ta." Ngụy Chẩm Phong nói, "Nhưng chỉ cần quen biết ta, thì nhất định sẽ biết chỉ dựa vào những tên vô danh tiểu tốt này không thể nào làm ta bị thương tí gì."
Bạch Du trầm tư suy nghĩ: "Biết rõ là một trận hành thích chắc chắn thất bại, thế nhưng vẫn phải sai người tới đây, là để vu oan giá hoạ sao?"
Thẩm Bất Từ lục soát từng tên thích khách một, nhưng không tìm ra thứ gì có thể chỉ ra thân phận của bọn chúng.
Chu Hoài Nhượng khó hiểu: "Kẻ chủ mưu đằng sau biết những người này không thể động tới Vương gia, lại không phải là vu oan giá hoạ, vậy đến cùng hắn có mục đích gì?"
"Mục đích là để Ngụy Chẩm Phong đoán xem kẻ đứng sau rốt cuộc là ai, khiến y ôm mối nghi ngờ đối với mỗi một người có động cơ." Triệu Miên nhẹ nhàng cười nhạo một tiếng, "Xem ra, có rất nhiều người để mắt đến ngai vàng của Bắc Uyên."
"Có chút thú vị nha." Ngụy Chẩm Phong cảm thấy hấp dẫn nói: "Thế cục ở Thịnh Kinh sợ là thú vị hơn ta nghĩ."
Sự việc này gây ra náo loạn khiến mọi người đều tỉnh táo, họ không thấy buồn ngủ nữa, dứt khoát thu dọn đồ đạc, tiếp tục lên đường ngay trong đêm.
Lúc trời hửng sáng, bọn họ đúng lúc vượt qua biên giới Bắc Nam. Mặt trời chậm chạp nhô lên chiếu rọi khiến những ngọn núi dần dần tỉnh giấc, sương mù tan dần, lộ ra diện mạo vốn có của chúng.
Đây, chính là thiên hạ của Ngụy Chẩm Phong.