Chương 1501
Bạc Tuấn Phong lạnh lùng nói: “Đủ chưa”
“Tất cả những gì em nói là sự thật! Cô ta vốn là vợ của Tiêu Dương, dù cho bọn họ có nảy sinh bất cứ chuyện thân mật nào, cũng là hợp lý, danh chính ngôn thuận!”
Đồng tử Bạc Tuấn Phong co rút lại, nhạy bén nhận ra điều gì đó, sải bước về phía cửa, tay vừa cầm lấy tay nắm cửa, Mộ Ngọc My phía sau bồng nhiên điên cưồng nói: “Anh muốn đi đâu? Nếu anh dám đi, em sẽ chết cho anh xeml Người đàn ông xoay người thì nhìn thấy trên tay Mộ Ngọc My cầm một con dao tỉa lông mày, ấn mạnh vào cổ họng mình Bạc Tuấn Phong gắn giọng: ‘Cô làm cái quái gì vậy?”
*Nếu anh không muốn em, thay vì trở thành phụ nữ bị bỏ rơi, em thà nhảy từ trên lâu cao này xuống! Nếu nhìn em một cái mà anh cũng không muốn, miễng cưỡng diễn kịch cũng không muốn, đeo cái mác ‘bà Mạc”
nhưng lại bị anh ghẻ lạnh không thèm quan tâm ngó ngàng tới, như vậy còn nghĩa lý gì cơ chứ?”
“Đừng lấy mạng sống của mình ra để uy hiếp tôi, cô nghĩ hiếp tôi thì có Ích lợi gì sao?”
“Anh nghĩ em không dám ư? Bạc Tuấn Phong, anh thử xem, chỉ cần anh bước ra khỏi cánh cửa này, anh sẽ nhìn thấy xác của em ở dưới lầu khách sạn!”
Trong phòng, Bạc Tiêu Phong đang nắm trên ghế sô pha, bàn tay siết chặt lấy quần áo, hô hấp càng thêm đồn dập.
Vân Giai Kỳ sợ hãi nói: “Cậu không sao đấy chứ?”
Máu trong người Bạc Tiêu Dương lưu thông gấp gáp, khuôn mặt tuấn tú của cậu ta đỏ bừng, chóp mũi cũng ửng đỏ, con ngươi trong mắt đều là tơmáu.
Vân Giai Kỳ muốn thử đỡ cậu ta ngồi dậy, nhưng đầu ngón tay vừa mới chạm tới da của cậu ta thì cảm thấy nóng đến mức rụt về.
“Nóng quá, cậu phát sốt rồi.
Cô chạy nhanh về phía cửa, cầm chặt tay nắm cửa, cố hết sức để đẩy cửa ra, nhưng cửa vẫn bị khóa trái như cũ.
“Mở cửa” Cô gấp đến mức dùng hết cả sức lực để đập cửa: “Cậu ta phát sốt rồi, các người còn không nhanh chóng tới đây xem? Bây giờ cậu ta đang rất nóng. Mở cửa ra”
Cô gọi rất lâu, nhưng cũng chỉ tốn công vô ích, không có ai đến mở cửa cả Vân Giai Kỳ càng gấp hơn: “Mở cửa ra, người cậu ta thực sự rất nóng, cầu xin các người tới đây xem cậu ta đi Bạc Tiêu Dương cố điều chỉnh lại hô hấp của mình, loạng choạng đứng lên, sự tỉnh táo còn sót lại dường như đã bị dược tính ăn mòn từng chút từng chút một.
Cậu ta ôm trán, qua khe hở của ngón tay cậu ta thấy hộp cơm giữ: nhiệt ở trên bàn, thì đã đoán ra chắc chắn, có người bỏ thuốc vào đó.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!