Chương 1742
Trong đôi mắt đục ngầu của cô ta bây giờ chỉ còn lại sự bất lực và sụp đổ.
“Khánh Linh, con đừng như vậy! Con đừng dọa mẹ... Con đừng sợ hãi, có mẹ ở đây bảo vệ con... Không để một kẻ nào có thể làm tổn thương đến con, được không?”
Trần Khánh Linh không nghe thấy gì cả. Trong mấy ngày liên tiếp, cô ta đã không chịu nổi gánh nặng và bị đánh gục. Mẹ. Lục hết lần này đến lần khác đến bệnh viện nháo nhào lên đòi ly hôn, Trần Khánh Linh đối với bọn ghi hận trong lòng. Cô ta hận không thể kéo người đàn ông chó rách kia chết cùng.
Phòng tuyến tâm lý trong lòng đều đã sụp đổ rồi, nhất là sau khi cô ta nhìn thấy khuôn mặt của bản thân trong gương. Trong lòng cô ta giờ chỉ có sự hoảng sợ và tuyệt vọng. Cô ta sắp thở không nổi.
Trần Hà Ly lại dỗ dành nhưng Trần Khánh Linh cũng không ngừng khóc, cuối cùng lại nôn ra máu. Dây thanh quản đã bị tổn thương quá mức trong lúc cô ta khóc nháo. Trân Hà Ly cảm thấy trong lòng run sơ, kêu to gọi bác sĩ.
Một tiếng kêu vừa hoảng hốt vừa thê lương truyền ra từ bên trong phòng.
Bác sĩ vội vàng chạy tới, nhìn thấy Trần Khánh Linh phát điên như thế, lập tức tiêm cho cô ta một liều thuốc an thần, rồi để cô ta nằm xuống.
Bác sĩ trách móc: "Bệnh nhân đột nhiên làm sao lại trở nên như thế, lúc trước rõ ràng là vẫn đang tốt mà”
Trân Hà Ly tức giận đứng lên: "Cái này là tôi phải hỏi các người chứ! Lúc tôi không có mặt ở bệnh viện các người đã chăm sóc con như thế nào? Biết con tôi hiện tại đang rất dễ bị kích động, cảm xúc không ổn định dễ mất bình tĩnh vậy mà không có ai ở trong phòng bệnh trông coi, lại để con bé thấy được bản thân trong gương rồi kích động như thế này!” Bác sĩ vừa nghe xong vội vàng chạy đến nhà vệ sinh, bật đèn lên, nhìn thấy những mảnh gương vỡ vụn như thế, lập tức nói: 'Làm hỏng gương như thế này nhất định phải đền bù thiệt hại!”
Trần Hà Ly tức thời bị làm cho phát điên: "Trong mắt các người chỉ có tiền thôi sao? Các người cảm thấy tôi không có khả năng bồi thường?”
Bác sĩ bị sự hung dữ của bà ta làm cho sợ hãi, không dám nói thêm câu nào, mãi cho đến khi bọn họ rời khỏi phòng bệnh. Trần Hà Ly mới đến trước giường nhìn Trần Khánh Linh. Trần Khánh Linh vẫn mở to hai mắt trống rồng như cu, những giọt nước mắt lăn xuống, Trần Hà Ly đau lòng nói: 'Khánh Linh, đừng trách mẹ ích kỉ, có đôi khi mẹ nghĩ, chỉ bằng con chết để đi đỡ phải chịu nổi đau đớn này còn hơn là tiếp tục sống để chịu đựng dày vò! Nhưng mẹ lại không nỡ để con phải chết! Mẹ mỗi ngày mỗi đêm đều lo sợ còn sẽ không cần mẹ nữa..”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!