Chương 463
Vừa đẩy cửa ra hai người xuất hiện ở nhà hàng KFC khiến vô số người đều kinh ngạc ngẩng đầu nhìn. Một người đàn ông cao mét chín dường như đã trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Người đàn ông này là ai? Cao thật! Lại còn đẹp trai như thế nữa, đẹp trai đến mức người người ghen ty. Khuôn mặt này sao có thể sắc sảo tỉnh tế như thế?
Ngoài trong vòng giải trí nổi tiếng ra thì trong cuộc sống hiện thực hiếm khi có người đàn ông nào lại khôi ngô tuấn tú hơn cả ngôi sao. Trong lúc nhất thời tỉ lệ quay đầu lại nhìn tăng lên nhanh chóng.
Vân Giai Kỳ có hơi hối hận vì thế cô nắm chặt lấy tay Bạc Tuấn Phong quay đầu rời đi. Quá kinh khủng rồi!
Sao cô lại quên mất người đàn ông này mà ném trong đám người thì mọi lúc mọi nơi đều là nhân vật trung tâm chứ? Cô cũng không muốn ăn ở một nơi có nhiều người xung quanh nhìn chằm chằm như vậy.
Vân Giai Kỳ không thích ăn đồ Tây. Nhưng vì tránh tai mắt mọi người cô đã tùy tiện tìm một nhà hàng Tây. Nhà hàng Tây vừa khéo lại ở bên cạnh trung tâm Thương mại Quốc tế.
“Không muốn”
Vân Giai Kỳ im lặng một lúc nói: “Anh đừng có kháng cự như thế mà!
Nhỡ đâu mặc lên người anh rất đẹp thì sao?”
“Không muốn”
Anh không thích kiểu quần áo sặc sỡ lòe loẹt này. Cảm thấy mặc lên người giống như thằng nhóc vắt mũi chưa sạch vậy.
“Thử một chút đi!”
Vân Giai Kỳ thật sự muốn nhìn sau khi thiếu gia Bạc Tuấn Phong mặc lên người những bộ quần áo trào lưu này sẽ có hiệu quả thế nào.
“Không muốn”
“Anh có thử hay không?”
“Không thử à? Anh chắc chắn chứ?”
Bạc Tuấn Phong nhìn về phía cô nhếch mày, anh luôn có cảm giác trong lời nói của cô có ý giống như đang uy hiếp “Nếu anh không nghe lời tôi sẽ ném anh ở chỗ này, không mua quần áo cho anh cũng không dẫn anh về nhà nữa”
Vân Giai Kỳ khoanh hai tay trước ngực thái độ rất mạnh mẽ. Bạc Tuấn Phong nhếch nhếch mày nhìn một vòng các mẫu treo trong tủ kính nhưng vẫn không cách nào chấp nhận được.
Anh lạnh lùng trừng mắt liếc Vân Giai Kỳ: “Anh cũng không phải trẻ con. Em coi anh như trẻ con…”
“Tôi mặc kệ, anh có thử hay không? Anh không thử thì tôi đi đây”
Nói xong Vân Giai Kỳ thật sự có ý muốn vứt anh một mình ở trung tâm thương mại to lớn này.
Bạc Tuấn Phong không thể nhịn được nữa gọi: “Vân Giai Kỳ!”
Vân Giai Kỳ xoay người liền nhìn thấy Bạc Tuấn Phong vẫn đứng tại chỗ, trên gương mặt tuấn tú của anh đã vô cùng âm u. Anh lạnh lùng nhìn chăm chú cô một lúc lâu. Năm phút sau không giằng co được cuối cùng anh vẫn theo cô đi vào quầy chuyên doanh.