"Dương Tĩnh là ai?" Sau khi Cao Sổ đọc xong tin nhắn thì hỏi như vậy, Tiêu Tê cũng không quen biết, đội trưởng đội hai cũng đầu óc mơ hồ, "Có vẻ là tên phụ nữ, đồ vật là chỉ tư liệu sao? Vậy tại sao phải giao cho Dương Tĩnh?"
"Đương nhiên là vì lão Trương không có khả năng tiếp tục bảo quản." Tây Tư Diên ở một bên tỉnh táo phân tích, "Tuy rằng tốc độ của tang thi chậm nhưng chỉ cần phát hiện mục tiêu sẽ truy đuổi không ngừng, còn con người có thể chạy trốn bao lâu?"
Từ khi vứt bỏ xe bắt đầu chạy trốn bằng hai chân, không thể nghi ngờ gì nữa, bốn người này đã tuyên bố tử vong.
Tiêu Tê ôm khuỷu tay suy nghĩ: "Là cô gái miễn dịch kia?" Tây Tư Diên nhìn về phía hắn gật đầu tán thành, "Rất có thể, cô ta là người duy nhất có cơ hội sống sót trong thi triều."
"Xe bọc thép làm sao có khả năng vô duyên vô cớ chết máy?!" Điểm đội trưởng đội hai chú ý không giống họ, "Trước khi xuất phát xe đã trải qua một lần kiểm tra nghiêm mật, không thể xuất hiện tình huống này."
"Biết đâu đấy, cái này cũng đâu thể đảm bảo được?" Vương Anh chen lời, bị đội trưởng đội hai lườm cho cái lại ngượng ngùng lui về che vết thương trên cánh tay.
"Có liên lạc được với hai chiếc xe còn lại không?" Cao Sổ đột nhiên nhảy dựng lên, hô lớn: "Cù Đào ở trên xe đó?!"
"Nhỏ giọng một chút." Tiêu Tê buồn bực gửi tin nhắn cho Cù lão nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhận được câu trả lời. Trong thời gian này họ cũng thay đổi chuyển sang nghỉ ngơi ở một nơi khác, tất cả mọi người gom quần áo lại dựa lên cây ngủ, những ai có năng lực thì leo lên cây gác đầu lên cành cây chợp mắt.
Cao Sổ điều khiển máy bay không người lái đi thăm dò phát hiện một con rắn không độc đã chết cũng không dám ra bắt về nấu canh trong lúc trời chạng vạng tối thế này. Cuối cùng Tiêu Tê đi tiểu đêm nhịn không được mang nó về lột da, thừa dịp ánh trăng còn sáng nấu một nồi canh rắn nước nhiều thịt ít loãng đến độ nhìn đâu cũng toàn là nước rồi bỏ thêm chút muối, lại còn có cả mùi đất, sau khi chia cho những người bị thương nặng uống cho ấm người hắn lại lén giấu một bát nhỏ cho Tây Tư Diên.
Tây Tư Diên bị đánh thức khỏi giấc ngủ ngon hiếm có tức đến nỗi lấy chuôi mũi tên đâm hắn, thế mà Tiêu Tê còn không thấy ngại ưỡn cái mặt ra nghiêm túc dò hỏi anh có muốn đút hay không, "Không phiền, tự uống." Tây Tư Diên dụi mắt, âm thầm kinh ngạc mình thế mà lại ngủ say trong hoàn cảnh này.
Tiêu Tê vẫn ngồi một bên khóc lóc van nài cầu xin anh ăn canh, "Bên trong có thịt đấy."
"Sao anh lại không gấp?"
"Gấp cái gì?" Tiêu Tê vừa hỏi vừa đưa bát canh đến bên môi Tây Tư Diên, những người khác uống một hơi hết bát rồi truyền bát sang cho người khác, so ra thì anh được một mình một phần ăn quả là ưu ái.
"Cậu nói chuyện lão Trương à? Gấp thì có ích lợi gì, giờ hắn ở đâu tôi cũng không biết." Tiêu Tê thấy Tây Tư Diên hoàn toàn không có ý định uống canh thì tự há miệng uống hết, không ngờ Tây Tư Diên chờ hắn uống xong bỗng nhiên nhíu mày nói: "Không phải nói để dành cho tôi à? Sao lại tự mình uống hết rồi."
Tiêu Tê: "..."
Hắn chu mỏ lên với Tây Tư Diên, tay chỉ vào đôi môi của mình, trong cổ họng lùng bùng nói một chữ "tới đây", nói xong hắn nhắm hai mắt lại không hề sợ hãi việc mình đùa giỡn lưu manh như vậy sẽ bị Tây Tư Diên đấm vỡ alô.
Chờ đến khi Tiêu Tê mở mắt ra Tây Tư Diên đã sớm chuyển sang một bãi cỏ khác từ lúc nào, bỏ lại Vương Anh và Cao Sổ nhìn hắn với ánh mắt như đang nhìn một thằng ngu tưởng bở.
"Há, Lâm Tây này... Tôi chỉ tiện hỏi chút thôi, nếu như sai thì anh cũng chớ để trong lòng đấy..." Vương Anh dùng cái tay còn lành lặn gãi gãi sau gáy, "Anh và cái người nước ngoài Tư Tư gì kia là gay à?"
Cao Sổ xuýt nữa là phun mất ngụm canh rắn ra ngoài theo đường lỗ mũi, "Cậu thật sự dám hỏi..." Anh ta dùng nước ấm lau miệng làm bộ không có hứng thú nhưng thật ra cũng vểnh tai lên chờ nghe Tiêu Tê trả lời.
"Sao tự nhiên lại hỏi cái này?" Tiêu Tê không trả lời thẳng vào vấn đề mà hỏi ngược lại Vương Anh.
"Cảm thấy bầu không khí giữa các anh... lạ lắm, có phải không Cao Sổ?"
"Đừng hỏi tôi!" Cao Sổ lập tức quay lưng lại với hai người, Tiêu Tê cười ha ha rồi vỗ lên vai Vương Anh, "Không có gì đâu, anh em tốt đùa nhau thôi."
Cách đó không xa Tây Tư Diên bất mãn hừ một tiếng, "Ai làm anh em tốt với anh."
"Vậy anh thẳng à?" Vương Anh tiếp tục hỏi.
"Thói đời này chuyện xu hướng tình dục còn quan trọng không?" Tiêu Tê nhướn đôi lông mày rậm, con ngươi cũng nheo lại, cắt lời Vương Anh: "Nhìn cậu thẳng như vậy, có vẻ sẽ tìm em gái nào đó để nối dõi tông đường nhỉ."
"Sao lại không?!" Vương Anh thoáng nâng giọng để tăng thanh thế cho mình, kết quả lại động tới cái tay đau, đau đến nhe răng trợn mắt xuýt xoa không muốn sống.
Chỉ chốc lát sau Tây Tư Diên đã quay lại phía sau là đội trưởng đội hai cùng gác đêm, anh nhẹ giọng nói: "Có thông tin."
Thời gian cũng từ hai tiếng đồng hồ trước.
—— Chỉ còn tôi, họ đều chết hết rồi.
Năm người trầm mặc rất lâu, đội trưởng đội hai mở quyển sổ ghi chép cất trong ngực ra, miệng ngậm chuôi đèn pin viết lên hai cái tên cần ghi nhớ, lại hỏi: "Tên đầy đủ của lão Trương là gì? Sau khi chúng ta bình an trở về sẽ dựng cho hắn một cái bia."
"..." Ba người còn lại lắc đầu, đội trưởng đội hai lập tức nói: "Vậy thì Trương đi, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi."
Tây Tư Diên và Tiêu Tê liếc mắt nhìn nhau, tiếp tục mở tin nhắn.
—— Tôi không dám dừng lại, mong các anh mau đến cứu tôi, trả lời tôi được không?
—— Có phải tin nhắn tôi gửi không đi được không?
—— Hiện tại tôi đang trốn ở trên cây nhưng vẫn bị chúng phát hiện. Là một cây du rất cao, chúng cố gắng leo lên không ngừng nhưng tạm thời vẫn chưa với được đến chỗ tôi. Lần đầu tiên tôi nhận ra mình có thể leo cây như vậy, đây là tiềm năng sao?
—— Tôi không biết dùng chức năng định vị trên cặp kính này, trời ạ, tôi thật sự giận bản thân mình, tôi đúng là đồ bỏ đi.
"Mau quay lại cứu cô ấy." Tiêu Tê không đọc hết nội dung tin nhắn, "Cô ấy sắp không chịu được rồi."
Tây Tư Diên sẽ không an ủi người khác, anh nhanh chóng nhét di động vào trong tay Tiêu Tê. Tín hiệu quá kém không thể gọi điện trực tiếp, Tiêu Tê ngón tay tung bay bùm bùm gõ chữ nhanh chóng ngắn gọn trả lời vài tin nhắn, lúc này mới tiếp tục nhìn xuống.
Dương Tĩnh quá mức sợ hãi, gửi đi rất nhiều tin nhắn để tiếp thêm dũng cảm cho bản thân, sau khi cô tỉnh táo lại từ tâm trạng tiêu cực cũng bắt đầu nhớ lại những chuyện xảy ra lúc trước.
—— Trước khi chạy trốn người áo đen nói đây là lần đầu xe của bọn họ gặp sự cố, tôi nhớ lại trên đường chúng tôi gặp một bé trai chặn xe, nó xuất hiện một cách lạ lùng thế nhưng tất cả mọi người đều đồng ý cho nó lên xe. Tôi thấy ánh mắt của nó rất lạ, cứ như con chuột lén trộm dầu.
—— Sau khi xe bị chết máy nó lên xe số hai. Không không không không, không phải chứ.
—— Là nó làm!!! Động tác đó! Sao tôi không phát hiện ra sớm hơn!!!
—— Nếu Trương Vĩ ở đây thì tốt rồi, nhất định anh ấy có thể phát hiện... Sao tôi có thể xuống tay với anh ấy được, rõ ràng tôi đã rất có lỗi với anh ấy.
Câu này mang nghĩa gì không cần nói cũng biết, Tiêu Tê tiếp tục trả lời tin nhắn.
—— Còn nhớ con dao tôi đã đưa cho cô không? Nếu còn ở trên người thì hãy lấy ra, đó là đồ Trương Vĩ cho tôi mượn dùng, hiện tại cho cô.
"Kính mắt định vị thế nào?!" Hắn nhìn về phía Cao Sổ, Cao Sổ lập tức nói một tràng ấn cái này ấn cái kia phức tạp đến mức Tiêu Tê cảm thấy nhức hết cả đầu, sau khi định vị được đội trưởng đội hai nói: "Vị trí của cô ta nhất định cách chúng ta rất xa, không thể đi đườngn quốc lộ, chờ căn cứ phái xe xuống thì ít ra cũng phải hơn ba ngày nữa chúng ta mới đón được."
Tây Tư Diên tắt đi ánh sáng từ điện thoại, vô cùng bình tĩnh và kiên định nói: "Cướp xe." Tiêu Tê vỗ tay cái độp biểu thị tán thành: "Tôi cũng không tin đám người mai phục đó đi chân không tới!"
"Vậy chúng ta nhất định phải tiến vào ngoại vi một căn cứ nào đó của chúng. Tôi xem bản đồ lão Trương vẽ có ấn tượng vị trí cụ thể." Cao Sổ tựa hồ cũng đồng ý với suy nghĩ điên rồ của hai người này, còn tích cực bày mưu tính kế.
"Không thể đi quá nhiều người, dù sao đa số bọn chúng vẫn còn xe máy." Tiêu Tê nhìn về phía những người già yếu bệnh tật và những người bị thương phía sau, lại nhìn về phía đội trưởng đội hai: "Nhờ anh bảo vệ tốt nơi này, nếu thuận lợi thì tối nay ba chúng tôi sẽ đón được người về."
"Tôi nghĩ đến một chuyện." Cao Sổ đột nhiên nói: "Không phải Cù lão có mát bay trực thăng à?"
"Trước mắt không liên lạc được với ông ấy, tự chuẩn bị đi?" Tiêu Tê ra hiệu cho Tây Tư Diên làm mới tin nhắn, người sau cúi đầu liếc mắt nhìn, lắc đầu biểu thị chưa có tin mới.
Vương Anh trợn mắt há hốc mồm nhìn tất cả những thứ này, chờ họ thương lượng xong tất mới kịp ngăn cản nói: "Các anh muốn đi đâu? Không phải chúng ta vừa trốn ra được à, các anh còn muốn quay lại đón?!"
Lúc này Cao Sổ đã sắp xếp xong máy bay không người lái, Tiêu Tê tại kiểm tra đạn còn lại, Tây Tư Diên hỏi đội trưởng đội hai một sợi dây thừng mới, còn được tri kỷ tặng thêm một quả lựu đạn.
"Đưa đón gì chứ." Tiêu Tê không để ý lắm, "Chúng tôi đây là đi cứu viện đồng đội... Nói đến cái này, Tiểu Duyên đâu?"
Câu nói này của hắn không chỉ làm cho mọi người nhớ đến một vị nữ trung hào kiệt, cũng làm cho Tiểu Duyên nhớ tới bọn họ, sau khi ba người rời đi không lâu Tây Tư Diên lần đầu tiên nhận được tin tức của Tiểu Duyên.
—— Tôi trốn ra được, thằng em họ của tư lệnh Tiền không ở đây nên không đứa nào biết đánh nhau cả. Nghe nói thằng em họ của lão tặc bị người ta làm mất mặt nên đi ra ngoài báo thù, không biết ai xui xẻo như vậy, chọc phải một đứa lòng dạ hẹp hòi.
—— Cô đi dọc theo bờ sông về hướng Tây Bắc đến nhà xe, có biết xem ký hiệu không?
Tiểu Duyên rất nhanh đã phản hồi lại.
—— Lão Trương anh khinh tôi đấy à ~
—— Tôi là Tây Tư Diên, lão Trương chết rồi.
Bên kia im lặng hồi lâu vẫn không truyền đến tin nhắn, Tây Tư Diên cất điện thoại vào lại trong túi rồi gật đầu với Tiêu Tê và Cao Sổ, ba người yên lặng tăng nhanh bước chân tiến tới.
※
"Chị Nguyệt?" Lâm Hổ bị Tưởng Nguyệt Ngôn lôi kéo lảo đảo chạy trốn, nó hốt hoảng nhớ lại vô số lần Thẩm Trạch Đồng từng căn dặn mình không thể đi lung tung gần tòa cấp cứu, thậm chí còn dùng giọng điệu nghiêm túc vô cùng tung ra biện pháp mạnh 'nếu dám vi phạm sẽ vứt em vào thùng rác' thì hắn hét ầm lêm: "Chị Nguyệt!! Chúng ta quay lại đi!"
"Không thể trở về, Lâm Hổ, xuỵt, đi với chị." Tưởng Nguyệt Ngôn cũng hoảng rồi, con đường cô quen thuộc chỉ kéo dài từ trong tòa nhà cấp cứu về đến khoa nội trú, đây cũng là lần đầu tiên cô chạy tới nơi này, bóng đêm thăm thẳm trong nhất thời cũng không nhận rõ phương hướng.
Lâm Yên lo lắng Lâm Hổ ngốc nghếch không thể tự chăm sóc cho mình, chỉ đành bất đắc dĩ dạy nó một phương pháp ngốc không kém là khi gặp nguy hiểm hãy hét lên thật to, tuy rằng hiện giờ Thẩm Trạch Đồng đã dạy nó lúc nào cũng phải giữ im lặng nhưng khi chân chính đối mặt với nguy hiểm bản năng vẫn chiếm ưu thế.
"A a a a a ——" Lâm Hổ theo Tưởng Nguyệt Ngôn chạy lung tung trong ba phút cuối cùng cũng không chịu được sợ hãi, "Chị!! Em muốn chị!"
"Lâm Hổ!" Tưởng Nguyệt Ngôn nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp phía sau vội bịt miệng Lâm Hổ lại, vài giọng nam thì thầm và ánh đèn pin chiếu đến, "Lâm Hổ?" "Là Lâm Hổ sao? Ở đây rất nguy hiểm, mau quay lại." "Thẩm đội đang tìm em đó Lâm Hổ!"
Lâm Hổ không ngừng giãy dụa, sau khi tránh thoát trói buộc của Tưởng Nguyệt Ngôn thì hô to: "Anh!! Anh cứu em!!"
Ánh sáng đèn pin cường độ mạnh nhanh chóng chiếu lên người Tưởng Nguyệt Ngôn, cô gái trẻ sợ đến mức ôm lấy Lâm Hổ xoay người chạy. Đội lính đánh thuê đã nhận được tin tức Lâm Hổ và một cô gái đi nhầm vào khu D, nhưng bọn họ nghe tiếng kếu cứu của Lâm Hổ rồi lại thấy tình huống này liền hiểu lầm rằng có một người phụ nữ bắt cóc Lâm Hổ, họ dồn dập vung lưỡi dao vốn chỉ để đối phó với tang thi lên nhanh chân đuổi theo.
Nơi này là địa bàn của Thẩm Trạch Đồng, Tưởng Nguyệt Ngôn sốt ruột nghĩ, sao cô lại quên mất Thẩm Trạch Đồng muốn nói hành vi của cô thành cái gì mà chẳng được, không thể nghi ngờ toàn bộ đội lính đánh thuê sẽ tin lời của anh.
Thậm chí cả cái bệnh viện này sẽ không có ai tin lời cô nói.