Đi thang máy đến bãi đậu xe.
Lúc Đóa tỷ đến, theo phân phó của Lục Hãn Kiêu mang một chiếc xe đến đây đề phòng, không nghĩ tới quả thật có ích.
Chu Kiều nhìn chiếc Land Rover này, nghĩ thầm, thật sự là một fan cuồng mà.
Lục Hãn Kiêu vỗ vỗ mui xe, "Rất chắc chắn, có thể cùng xe tăng đấu một trận."
Anh ngồi trên ghế lái, lại vỗ vỗ nệm ghế, "Da thật, được may thủ công hoàn toàn, 3000 nghệ nhân một người một kim, không hề giống nhau."
Chu Kiều nhìn anh, để xem còn có thể ba hoa đến mức nào.
Lục Hãn Kiêu chỉ tay lái, "Vô cùng linh hoạt, lái mà như bay. Thế nào, so với xe taxi xịn hơn chứ?"
Chu Kiều gãi gãi chóp mũi, lo lắng hỏi: "Thân thể anh chịu được sao? Hay là thôi đi."
"Em nghĩ rằng anh truyền nước vô ích sao?" Lục Hãn Kiêu nhíu mày, "Cài dây an toàn vào, đọc địa chỉ cho anh."
Chu Kiều lo lắng trùng trùng, còn chưa mở miệng, anh liền một cước đạp ga lái ra ngoài.
Trên đường đi tới quán cà phê.
"A a, vị sư huynh này của em rất có phẩm vị nhỉ, lại còn đi uống cà phê, rất phong cách." Lục Hãn Kiêu giả vờ không quan tâm hỏi, "Bao nhiêu tuổi rồi?"
"Lớn hơn tôi hai khóa, anh ấy vẫn đang ở đại học tiếp tục nghiên cứu." Chu Kiều nói.
"Nghiên cứu?" Lục Hãn Kiêu nắm chặt tay lái, "Vậy hai người về sau vẫn là bạn học, không sai, rất nhanh em cũng sẽ trở thành một em gái phong cách."
"..." Chu Kiều quay đầu, "Anh hôm nay sao thế?" Giống như đang nói chuyện với thần tiên vậy.
Lục Hãn Kiêu hất cằm lên, "Bị bệnh."
"Bị bệnh còn đưa tôi đi?"
"Bệnh nặng."
Chu Kiều dở khóc dở cười, "Ồ."
Lục Hãn Kiêu vẫn mặc bộ quần áo thường ngày từ tối qua vào viện, T-shirt màu trắng, đầu tóc cũng không vuốt keo tạo hình, ôn nhu mềm mại rũ xuống, khí chất tăng thêm nhu hòa, so với lúc mặc tây trang giày da càng có ý tứ.
Đến nơi, Chu Kiều xuống xe trước, Lục Hãn Kiêu không kịp gọi-
"F*ck, yêu thương người lớn tuổi ở đâu?!"
Anh kéo kính chiếu hậu xuống, cực nhanh soi gương sửa sang đầu tóc, âm thầm càu nhàu, "Đều tại thời gian quá gấp, nếu không đã kịp đổi sang cái quần rách kia, cũng trẻ tuổi hơn một chút."
Chu Kiều thấy cửa xe đẩy ra, giật mình hỏi: "Anh làm gì vậy?"
"Tới uống cà phê nha." Lục Hãn Kiêu nói: "Chúng ta đều đến rồi, làm sao? Còn muốn đuổi anh về?"
"Không, không phải vậy." Chu Kiều có chút mơ màng, "Anh còn đang bệnh mà."
"Ha ha, cuối cùng nhớ ra anh là bệnh nhân? Thời điểm muốn anh đưa đi như thế nào lại không nghĩ tới."
Trời ạ, cái người này, trình độ không biết xấu hổ có thể khiến núi lở đất mòn.
Chu Kiều vội vàng đuổi theo, "Lục ca, Lục ca."
Bóng lưng như gió, bước chân nhanh nhẹn, cũng không vì cô gọi mà xoay người.
Chu Kiều nóng nảy hô: "Lục Hãn Kiêu!"
Tên đầy đủ cũng gọi ra rồi, vậy thì nể tình em mà nhìn lại một chút vậy.
Lục Hãn Kiêu không quá vui vẻ, dừng bước, "Anh uống cà phê thì sao? Tự mình bỏ tiền có được không? Chu Kiều, anh phát hiện em rất có vấn đề đấy, gặp sư huynh? Anh thấy vị sư huynh này có vẻ không ổn."
Chu Kiều yên lặng nghe anh nói xong, sau đó cúi đầu xuống, mím môi nhẹ nhàng cười.
"..."
Thế nào, đoán trúng? Thật sự có quan hệ nam nữ không đứng đắn?
Vừa nghĩ tới kết luận này, Lục Hãn Kiêu cảm giác mình sắp hít thở không thông.
Chu Kiều giương mắt lên, nén cười, "Tôi vừa mới định nói là, cà phê thì đừng uống, tổn thương dạ dày. Tôi mời anh uống nước lọc có được không?"
Cảm giác hít thở không thông trong nháy mắt biến mất.
Lục Hãn Kiêu nhìn qua bóng lưng có chút vui sướng của Chu Kiều, đắc ý làm động tác YES-
"Một ly không uống, anh muốn uống hai ly."
- -
Quán cà phê này giá không cao, người tiêu xài hoang phí như Lục Hãn Kiêu chưa từng tới. Anh ngắm một vòng xung quanh, nghĩ thầm, "A, khẳng định là không có nhiều tiền như mình."
"Chu Kiều." Một giọng nam từ bên phải truyền đến.
"Ở đây." Chu Kiều vẫy tay, tươi cười nghênh đón.
Lục Hãn Kiêu hất cằm lên, quan sát vị sư huynh kia, thấy hắn cũng mặc một bộ quần áo kiểu như mình, áo T-shirt màu trắng, liền cảm thấy không thể tha thứ cho bản thân.
"Cao khoảng 180, không cao hơn mình. Khuôn mặt à, mắt quá to, chẳng để làm gì. Mặc dù cũng có chút cơ bắp, nhưng chắc chắn không săn chắc như mình, à à, còn kiểu tóc nữa, chẳng qua hôm nay mình không vuốt keo, nếu không thì đầu tóc ngay ngắn, khẳng định cao hơn hắn ta. A, lại còn đi giày trắng, gay sao."
Lục Hãn Kiêu nội tâm suy diễn tương đối phong phú, vẻ mặt cực kỳ không thân thiện.
"Đây là Phó Trạch Linh, là học trưởng lúc tôi còn học đại học." Chu Kiều lễ phép giới thiệu, "Còn đây là..."
Lục Hãn Kiêu vểnh tai, dám gọi anh là chú thì em chết chắc.
Thanh âm mềm mại nói từng chữ rõ ràng, "Anh trai em, họ Lục."
Miệng cô nói ra hai chữ anh trai, sao lại dễ nghe như thế chứ. Lục Hãn Kiêu sung sướng muốn chết, vì vậy chủ động vươn tay, "Xin chào."
Phó Trạch Linh bắt tay, gật đầu nói, "Chào anh Lục."
"Hai người cứ việc trò chuyện, mặc kệ tôi." Lục Hãn Kiêu miễn cưỡng ngồi xuống cạnh Chu Kiều.
"Quán cà phê Lam Sơn này là tôi mở, hai người cứ gọi tự nhiên, đừng khách khí." Phó Trạch Linh khí chất không chỉ sạch sẽ, thanh âm cũng vô cùng dễ nghe.
Nhân viên phục vụ đem cà phê bưng lên, Chu Kiều nói: "Cảm ơn, làm ơn cho tôi một ly nước ấm nữa."
Lục Hãn Kiêu nghe được, trong lòng mềm nhũn, vậy còn được.
Tiếp đến đề tài nói chuyện phiếm căn bản không phải việc của anh.
Phó Trạch Linh và Chu Kiều học cùng khoa ở một trường, hai người lại là đồng hương nên bình thường tiếp xúc cũng không ít. Thằng nhóc này điều kiện gia đình cũng không tệ, trang phục và và phụ kiện nhìn thì đơn giản, nhưng đều là những nhãn hiệu lớn, Lục Hãn Kiêu có thể kể tên được.
"Về sau à, đội bóng rổ cùng đội điền kinh cùng đi quán ăn khuya thi uống bia."
Chu Kiều mê mẩn nghe, "Ồ, nhìn đội trưởng của bọn họ tửu lượng có vẻ tốt, đội điền kinh gục trước phải không?"
"Em đoán sai rồi." Phó Trạch Linh mặt đầy vui vẻ, "Mới uống được một nửa, lão Trương đưa chủ nhiệm tới bắt tại hiện trường, bọn họ vứt vội chai rượu, ai nấy chạy thục mạng."
Chu Kiều cười ra tiếng.
Lục Hãn Kiêu ngồi bên cạnh, thấy bộ dáng vui vẻ của cô liền không nhịn được trợn trắng mắt.
Lại nhìn Phó Trạch Linh, con mẹ nó ngươi kể chuyện nhạt nhẽo như thế, cấp ba viết văn được mấy điểm vậy?
Phó Trạch Linh ánh mắt ôn hòa, duỗi tay giúp cô thêm đường vào cà phê, "Tiểu Kiều, lúc học tập có vấn đề gì em có thể tới hỏi anh. Về sau có thể là bạn học mà."
Chu Kiều vừa định nói chuyện.
"Ai ôi." Lục Hãn Kiêu khẽ nhíu mày, vẻ mặt giống như rất đau đớn.
Ha, cướp đất diễn thôi, ai mà không biết chứ.
"Sao vậy?" Chu Kiều nghiêng người, lo lắng nhìn anh.
Lục Hãn Kiêu che cơ bụng, trong bình tĩnh lộ ra một chút chịu đựng, trong chịu đựng lại có một chút yếu đuối.
"Cứ nói chuyện đi, anh không sao." tiểu Lục tổng ngây thơ mỉm cười.
Chu Kiều nhớ rõ hắn bị viêm dạ dày, cực kỳ căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Có phải không thoải mái không? Đau chỗ nào?"
Lông mày Lục Hãn Kiêu giả vờ lơ đãng nhíu chặt thêm một chút, nắm chắc việc lấy được sự đau lòng của Chu Kiều.
"Em cùng sư huynh cứ trò chuyện cho tốt, ôn chuyện một chút, chuyện cũ ở trường hai người nghe quá buồn cười, đến mức anh cười phát khóc." Bàn tay đang che bụng của Lục Hãn Kiêu dùng sức nắm, đem quần áo phẳng phiu túm lại thành một đám nhăn nhúm.
Chu Kiều nhìn một cái, trời ạ, đau đến mức này rồi.
Lục Hãn Kiêu đem kỹ năng diễn xuất phát huy tối đa, thanh âm run run, run rẩy nhỏ nhẹ nói: "Không cần để ý anh, anh vẫn ổn, đau dạ dày không phải là bệnh, lúc về truyền thêm 2 bình dịch nữa là được. Nếu vậy cũng không xong thì dùng dao mổ bụng, rạch một cái ở khe cơ, cơ bụng không để lại sẹo, vẫn đẹp vô cùng."
"..."
Có thể là cà phê làm mờ con mắt, Chu Kiều thế mà quan tâm nên bị loạn, tin là thật, Lục Hãn Kiêu nhất định là đang cố nhịn đau!
Cô quyết định thật nhanh, nói với Phó Trạch Linh: "Thực xin lỗi sư huynh, bọn em chắc là phải đi trước."
Vẻ mặt Phó Trạch Linh cũng lúng túng, cứng ngắc gật đầu một cái, "Hả, ừ."
Chu Kiều đứng dậy, khom lưng đỡ Lục Hãn Kiêu, "Có thể đứng lên không? Chậm một chút, tay bám lấy tôi."
Lục Hãn Kiêu giả vờ trượt chân, bước hụt một cái, "không cẩn thận" kề sát Chu Kiều, "Bây giờ thật sự rất khó chịu, chao ôi, không có sức lực gì cả, phải bảo dì Tề hầm cách thủy thật nhiều thuốc thang bồi bổ cho anh mới được."
"Được, tôi sẽ đi mua." Chu Kiều đỡ có chút khó khăn.
Phó Trạch Linh galang đến hỗ trợ, "Để anh đỡ cho."
Chữ "không" của Lục Hãn Kiêu còn ở đầu lưỡi, Chu Kiều liền sảng khoái đáp, "Được ạ!"
Phó Trạch Linh người cao chân dài, cùng Lục Hãn Kiêu ngang sức ngang tài, làm việc chuyên nghiệp lại nhanh chóng, chốc lát liền đỡ lấy Lục Hãn Kiêu.
Chỉ là sức lực này...
"F*ck, đau!" Lục Hãn Kiêu âm thầm kêu đau, nhìn vẻ mặt tiểu thịt tươi đang làm như không có việc gì của Phó Trạch Linh, nghĩ thầm, em trai rất có tiền đồ diễn xuất đấy.
Chu Kiều chạy ra mở cửa quán, chống tay chờ hai người đi tới.
Lục Hãn Kiêu chưa từng quên mình chính là một "bệnh nhân", chậm rãi đi tới, diễn rất thật.
Phó Trạch Linh cười nói: "Anh Lục, chú ý thân thể nhé, giữa trưa hè rất dễ dàng bị cảm nắng, trước đây ăn mười cái kem đều không sao, lớn lên, có thể sẽ không khỏe mạnh như trước nữa."
A a, vòng vòng vèo ám chỉ anh đây già?
Lục Hãn Kiêu nhướn mày, "Hai người đúng là thạc sĩ nên hiểu biết nhiều, lời này của cậu, Kiều Kiều đã nói với tôi hơn trăm lần, cũng chẳng sợ tôi sẽ phiền. Đồ lạnh không cho ăn, nước chỉ cho uống nước ấm, dưa hấu cũng phải theo kích thước miệng tôi mà cắt thành miếng nhỏ, đút từng miếng một, mùi hoa lài trên tay cô ấy, tôi ngửi nhiều đến độ sắp viêm mũi mất rồi."
Sắc mặt Phó Trạch Linh bấy giờ mới biến đổi.
Lục Hãn Kiêu khinh thường, chỉ số thông minh hình quả cầu lông tròn sao?
A ha, thế mà dám đấu cùng lão tử.
Càng ngày càng đến gần cửa quán, Chu Kiều đứng ở đó, vẻ mặt ân cần.
Lục Hãn Kiêu lại bắt đầu rầm rì, dựa sát thêm vào Phó Trạch Linh, sức nặng kia nhất định là để cố ý áp chế hắn.
Coi như đem thịt heo đi bán, cân nặng này của lão tử cũng có thể bán đắt thêm vài đồng so với ngươi.
Lục Hãn Kiêu suy yếu nói: "Phó tiểu đệ, có cần tôi tiễn một đoạn không?"
Phó Trạch Linh nhìn qua xe anh, cười cười, "Không cần, tôi đón xe về trường rất thuận tiện."
"A, vậy tôi cũng không miễn cưỡng." Lục Hãn Kiêu kiêu căng gật đầu một cái, "Vậy cậu đi đường cẩn thận nhé. Thời tiết nóng như vậy, mặt trời rất chói trang, lần sau ra đường nhớ đem theo ô, hoa văn hình hoa lài, hoa hồng đều được, nhìn mát mẻ giải nóng, dù sao cậu đứng ven đường chờ xe taxi cũng rất nóng nực."
Ý tứ châm chọc quá rõ ràng.
Chu Kiều nhìn anh, ánh mắt không vừa ý rõ ràng.
Liên quan gì đến anh.
Người ta cũng có phải là tiểu công chúa đâu.
Lục Hãn Kiêu giống như đại gia ngồi trên ghế lái, tay để trên vô lăng.
"Đi thôi, trở về xem Lục cục cưng một chút!"
Chu Kiều: "..."
Cuối tuần được nghỉ, thị trường chứng khoán cũng không làm việc, nhìn cục cưng cái con khỉ nhà anh!
Vì cái gọi là quan tâm cộng thêm diễn kịch có thể khiến người ta nhầm lẫn.
Nghĩ lại, diễn xuất vụng về của Lục Hãn Kiêu ở quán cà phê lúc trước, quả thực là thê thảm không nỡ nhìn.
Chu Kiều mặt lạnh, dọc đường đều không buồn nói chuyện.
Lục Hãn Kiêu không ngừng ngắm cô, một cỗ tức giận mãnh liệt dâng trào, em đi gặp riêng sư huynh mà có lý sao!
Nhưng bầu không khí trầm mặc này khiến anh rất không nắm chắc, ngượng ngùng tán gẫu cũng là tán gẫu thôi.
"Cô sinh viên, sao lại mất hứng nha?"
Chu Kiều quay đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Lục Hãn Kiêu chậc một tiếng, "Tuổi còn trẻ lại xinh đẹp như vậy, thế mà động chút đã tức giận."
"..."
Chu Kiều mím môi, không nói gì.
Lục Hãn Kiêu nhìn con đường phía trước, tay giữ tay lái, huýt sáo, chớp mắt tìm ý tưởng.
"Anh nói cho em biết nha, ngàn vạn lần đừng nóng giận, tức giận sẽ sinh hỏa, sinh hỏa sẽ chín, sau khi chín rắc thêm chút gia vị là có thể ăn."
Sau đó lại tiếp tục huýt sáo.
Lúc này, dáng vẻ tươi cười của Chu Kiều dễ dàng bị anh công phá.
Nghe một lúc.
Ồ?
Lục Hãn Kiêu huýt sáo, giống như bài 《 Yêu em một vạn năm》.
Ý thức được điều này, mặt Chu Kiều lặng lẽ nóng lên.
Cô cong lên khóe miệng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hôm nay thời tiết đặc biệt đẹp, ánh mặt trời vạn dặm, mây trên trời xanh thẳm.