Khoé miệng Âu Thiếu mâp máy, từng câu từng chữ nói ra vô cùng khó khăn.
“Chúng ta …Không…thể…Bắt đầu lại được ư?”
Vô Ưu không trả lời ngay, gương mặt lạnh tanh đi về phía trước, cầm tay nắm mở cửa, thái độ như muốn mời anh rời khỏi.
Ánh mắt đầy dứt khoát “Âu Thiếu, những gì tôi nói anh đã quên hết rồi sao? Anh sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn cơ hội nào nữa. Trừ khi tôi chết. Còn bây giờ thì mời anh cút ra khỏi đây.”
Âu Thiếu gượng cười chua chát không đáp lại lời của Vô Ưu, ánh mắt đột nhiên dừng lại nhìn vào chỗ nào đấy của người đối diện, trong lòng lại dấy lên một tia hi vọng.
“Hình xăm đó… em vẫn chưa xoá ư?”
Vô Ưu nhướng mày, cô biết anh đang nói đến cái hình xăm gì. Đó chính là cái tên Dục Âu Thiếu mà tự tay anh khắc lên. Cô nhìn xuống, hoá ra do lúc nãy vì quá vội mà đánh kem che xăm không kỹ lưỡng, dẫn đến mồ hôi chảy xuống làm dần lộ ra cái tên.
Cô lập tức lấy tay che lại.
“Anh yên tâm, Tôi quay về đây là để xoá nó đây. Tôi một chút hay một tý cũng không bao giờ muốn liên quan đến anh.”
“Được …anh đi.”
“Không sao, như vậy cũng đủ rồi.” Âu Thiếu thầm nghĩ trong lòng, anh chợt khẽ cười làm Vô Ưu khó hiểu nhưng cô cũng chẳng hỏi thêm.
Âu Thiếu lặnh lẽ, chậm rãi bước từng bước nặng nhọc ra phía cửa, đi đến chỗ Vô Ưu thì anh dừng lại, liếc nhìn cô ấm áp xen lẫn những ân hận nhưng lại khiến cô có cảm giác vô cùng khó chịu.
Vô Ưu không thèm quan tam, sắc mặt vẫn không chút thay đổi, cũng không thèm nhìn anh lấy một cái, đủ hiểu cô đã buông bỏ, dứt khoát vô tình tới mức nào.
Đôi mắt đáng thương ấy cứ nhìn cô cứ đang mong chờ điều gì ấy, nhưng cuối cùng được đáp lại bằng sự lạnh lùng như người dưng nước rã.
“Anh định đứng đến bao giờ nữa đây? Định ăn vạ tôi sao? Mau cút đi, đừng để tôi nhìn thấy mặt anh.”
Âu Thiếu nghe xong mà lòng đau như cắt, thu lại ánh nhìn không nói lời nào, lủi thủi đi ra. Mỗi bước chân chậm rãi là một giọt máu đỏ tươi cứ vậy mà nhỏ xuống.
Rầm!
Tiếng đóng cửa lập tức đóng lại ngay sau khi Âu Thiếu bước ra. Anh buồn bã quay lại nhìn một hồi, trong đầu thầm than " Làm sao mới có thể khiến em quay trở về bên anh đây?"
Nghĩ xong, Âu Thiếu cũng không nán lại nữa, tay nay ôm vết thương, tay kia chống tường men theo mà đi. Trán đổ đầy mồ hôi như tắm, đôi môi dần trắng bệch trông thật khó coi.
Cạch.
Cánh cửa hé mở, một ánh mắt nhìn ra dõi theo bóng lưng Âu Thiếu rời đi.
“Ba tấc dưới sườn, sẽ không nguy hiểm tới tính mạng. Dục Âu Thiêu, tôi và anh đáng lẽ nên kết thúc từ lâu rồi mới phải.”
Sau suy nghĩ ấy của Vô Ưu thì cũng là lúc cánh cửa được đóng lại.
Thưc ra Vô Ưu biết chỗ đấy không nguy hiểm nên mới đâm vào, cô không muốn giết anh là vì còn chút tình cảm đáng hận này.
Âu Thiếu đi ra ngoài lễ tân, ai cũng bàng hoàng sửng sốt, không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng anh chỉ nói qua loa cho có lệ.
“Tôi không cẩn thận…bị ngã…vào con dao gọt trái cây. Phiền cô gọi trợ lý đến giúp tôi.”
Cái lý do này cũng quá là vô lý rồi, lớn rồi ai lại tin mấy cái này, chỉ có trong phim thôi. Nhưng biết sao bây giờ, anh là Thiếu Tổng, nói sao thì nghe vậy thôi.
Cô gái nhân viên cũng gật đầu “Vâng!” rồi bấm số gọi.
Một lúc sau, chưa đầy 5 phút thì trợ lý Lâm Trĩ đã có mặt, thấy Âu Thiếu bị thương, trợ lý ngỡ ngàng, lo lắng khóc bù lu bù loa chạy tới hét lên như sợ không ai nghe thấy vậy.
“Thiếu Tổng, Thiếu Tổng bị làm sao thế này? huhuhu…”
“im ngay…Tôi…chưa chết…”
Đã đau lại còn gặp cái tên trợ lý ồn ào này nữa. Anh chỉ biết bất lực, cắn rằng chịu đựng mãi mới được ba chữ.
“Tới bệnh viện.”
“Được, được. Thiếu Tổng mau bám vào tôi.”
Cả hai cũng nhanh chóng vào trong xe và đi tới bệnh viện.
Cô gái nhân viên khó hiểu, ánh mắt tò mò nhìn hai người rời đi rồi lại liếc nhìn lên trên phía cầu thang hoài nghi. Suy nghĩ thế nào đang định đi lên kiếm tra thì lại thôi.
Đành phải ở lại tiếp thêm hai vị khách mới sắp vào.
[…]
Ba ngày sau.
Từ khi Âu Thiếu vào viện, cô chưa một lần nào đến thăn anh, kể cả Thanh Ý.
Nghe nói phóng viên không buông tha cho ả, lúc nào cũng đến trước cổng nhà lầm loạn. Kể cả những fan cuồng ngày xưa của ả đều đã quay lưng trở mặt. Hình tượng xinh đẹp thuần khiết, tốt bụng bị sụp đổ. thay vào là một con đ*iếm giả tạo, lừa dối, thậm chí còn bị anti truy sát. Cho dù đã cử người đi tìm nhưng kết quả vẫn là không, cứ như ả đã bốc hơi khỏi trái đất này vậy.
Cộc cộc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
“Thiếu Tổng, tôi đen đồ ăn đến rồi.”
“Cứ để ở đó đi.”
“Thiếu Tổng, hai ngày nay anh đã không ăn gì rồi, mỗi lần tôi mua đến đầy đủ thì đem ra cũng y chang. Anh cứ như vậy thì lấy sức đâu mà khoẻ trở lại.”
Âu Thiếu cười nhat, hờ hững đáp “Không quan trọng.”
Trọ lý Lâm Trĩ cũng chỉ biết lực thở dài.
“Nếu cứ như vậy, Thiếu Tổng sẽ chết đấy.”.
" Còn hơn là sống mà không có cô ấy."
“Thiếu Tổng, anh tỉnh táo lên một chút đi. Con gái bọn họ rất nhạy cảm, nếu như cô ấy còn tình cảm với anh thì đã đến thăm anh từ lâu rồi chứ…”
Còn chưa nói hết câu, trợ lý liền tự mình bịp miệng câm nín vì biết bản thân đã lỡ lời, trán đổ đầy mồ hôi lo lắng nhưng Âu Thiếu giường như không quan tâm, ánh mắt vẫn cứ nhì ra ngoài cửa sổ xa xăm.
Thấy anh cứ như vậy, ăn không ăn, thuốc không uống, không cho bác sĩ khám. Trợ lý không đành lòng mà lên tiếng.
“Thiếu Tổng, hay chúng ta làm một phen cá cược đi.”
Âu Thiếu khó hiểu “Cá cược?”
Lâm Trĩ gật đầu.
Âu Thiếu hạ giọng hỏi: “Cá thế nào?”
"Nếu như nhận được tin, Thiếu Tông trong cơn nguy kịch thì cô ấy có đến không? "
Trong lòng Âu Thiếu có chút do dự, nhưng Lâm Trĩ nói đúng, nếu còn tình cảm, cô sẽ lo lắng cho anh mà tới bệnh viện… Suy nghĩ một lúc, anh cũng liều một lần.
“Được.”
Lâm Trĩ gật đầu rồi lấy điện thoại ra gọi cho ai đó,một lúc sau cũng đã có số của Vô Ưu.
Sau một đổ chuông, đầu dây bên kia bắt máy. Lâm Trĩ lập tức nói:
“Vô Ưu, cô mau tới bệnh viện đi. Âu Thiếu tuyệt thực, thậm chí không cho bác sĩ khám làm vết thương càng trở nên nghiêm trọng, anh ấy sắp không trụ nổi nữa rồi…”
Tút tút tút…
Nhưng đáp lại là một tiếng tút dài vô tận.
“Ơ…” Lâm Trĩ ngơ ngác.
Thấy sắc mặt của Lâm Trĩ thì Âu Thiếu cũng đoán được kết quả là gì, anh gượng cười, trong lòng đau đến khó tả " Hoá ra, muốn có một tương lai với em, khó như vậy sao?"