Lâm Trĩ nhoẻn cười khó coi “Thiếu Tổng, không ấy chúng ta gọi nhầm số thì sao? Để tôi gọi lại.”
Loay hoay một lúc, cuối cùng là một giọng nói của người phụ nữ vang lên “Thuê bao quý khách vừa gọi, hiện tại không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau tút tút tút…”
Lâm Trĩ nhìn Âu Thiếu khó nói: “Chặn…Chặn luôn rồi.”
“Ra ngoài làm việc của mình đi.” Âu Thiếu đáp lại không cảm xúc.
Vốn đã biết câu trả lời nhưng vẫn cố chấp đánh cược một lần, để rồi sự thật vả vào mặt anh một cách quá đau đớn.
Lầm Trĩ cũng không dám ở lại thêm, hắn biết tâm trạng của Âu Thiếu lúc này đang bất ổn, tốt nhất cứ để anh ở lại một mình cho yên tĩnh.
“Vậy tôi ra ngoài, Thiếu Tổng cần gì thì cứ gọi cho tôi một tiếng.”
Dứt lời, Lâm Trĩ cũng xoay người đi ra, cánh cửa dần khép lại.
Âu Thiếu quay lưng đi, ánh mắt đen láy buồn sâu thăm thẳm cứ nhìn ra ngoài cửa sổ giống như một cái hố đen không đấy.
Một giọt lệ bỗng trào ra từ khoé mắt, đôi mắt đỏ hoe cùng với những dòng ký ức giữa anh và Vô Ưu đã từng trải qua hiện lên.
Cũng không thể trách Vô Ưu được. Đằng sau sự tuyệt tình ấy chính là tuyệt vọng. Đằng sau tuyệt vọng lại là vô số lần thất vọng. Đằng sau những thất vọng là những tổn thương không thể xoá bỏ. Không cho cô ấy một cuộc sống tốt đã đành đến tình cảm cũng không. Và tệ nhất vẫn là sự tử tế anh dành cho cô cũng không thì lấy tư cách gì mà trách móc cô?
Lúc bất lực nhất mới phát hiện mình cái gì cũng không có, cứ đứng như vậy cũng không biết bản thân đang nghĩ cái gì…Đột nhiên trong nháy mắt cảm thấy làm cái gì cũng không còn ý nghĩa nữa.
Một trái tim sắt đá lạnh lùng, nay nó lại đang rơi lệ vì người con gái đã từng bị chính tay anh đối xử tệ bạc và vứt bỏ.
“Không sao…Chắc cô ấy đang bận, mình có thể chờ.”
Âu Thiếu tự an ủi chính mình.
Một tiếng trôi qua, trợ lý Lâm Trĩ bước vào.
“Thiếu Tổng, cô ấy đang đi ăn với người đàn ông kia.”
Nói đến người đàn ông kia, Âu Thiếu đoán ngay ra đó là tên Alip đã đi cùng Vô Ưu. Anh trầm thấp giọng buồn bã.
“Không sao…Cô ấy chỉ là đi ăn thôi.”
Thời gian lại dần trôi cho tới hai tiếng sau nữa.
Lâm Trĩ vẫn bước vào, vẻ mặt có chút lo lắng, ấp úng khó nói.
“Thiếu…Thiếu Tổng…”
“Nói đi.”
“Cô ấy lại dạo chơi trong công viên với người đàn ông kia.”
“Không sao…Cô ấy chắc chỉ muốn thư giãn thôi.”
Cho tới buổi trưa, Lâm Trĩ cứ cách một hai tiếng là đi tới báo cáo cho Âu Thiếu nghe.
“Thiếu Tổng, cô ấy về khách sạn rồi.”
“Chỉ là về nghỉ ngơi thôi…Không sao cả.”
Âu Thiếu cứ như vậy tự an ủi chính mình.
Mặc dù biết rõ câu trả lời, nhưng Âu Thiếu vẫn hi vọng Vô Ưu còn tình cảm với anh chỉ vì cô chưa xoá xăm.
“Thiếu Tổng, cô ấy ra ngoài đi mua sắm rồi.”
“Cô ấy là con gái mà, xong việc cô ấy sẽ tới thôi.”
Cứ tự an ủi động viên bản thân như vậy cho tới nửa dêm.
“Thiếu Tổng, cô ấy tắt đèn đi ngủ rồi.”
“Ngủ rồi sao?” Anh bỗng hạ giọng.
Âu Thiếu lúc này đang đứng cạnh cửa sổ, ngẩng đầu ngắm nhìn mặt trăng tròn vành vạch sáng trưng, màn đêm với những ngôi sao lấp lánh trải dài như những dải ngân hà dài bất tận.
Chưa bao giờ Âu Thiếu lại cảm thấy bản thân thê thảm tới mức này, rốt cuộc anh phải làm sao đây?
Khoé miệng khẽ cong lên, một nụ cười chua chát đầy thống khổ. Giọt nước mắt ấm nóng khẽ rơi, chảy xuống gò má gầy guộc xanh xao ấy. Ánh mắt buồn thấu lòng cứ nhìn vào không trung đen tối, lẩm bẩm trong miệng.
“Vô Ưu…Thôi bỏ đi, cô ấy đâu cần mình nữa.”
Âu Thiếu cứ đứng mãi như vậy, thi thoảng lại nhoẻn cười thành tiếng đầy đau khổ.
Sáng hôm sau.
Âu Thiếu sắc mặt tái nhợt, tình hình càng lúc chuyển biến xấu, có chết anh cũng không để bác sĩ lại gần thay băng và khám cho anh.
Lâm Trĩ đứng bên cạnh mà không khỏi xót lòng, lầm bẩm trong miệng “Anh còn định tự hành hạ bản thân mình đến khi nào nữa?”
Suy nghĩ vừa dứt. Lâm Trĩ muốn đánh liều một phen, là đi tìm Vô Ưu, cầu xin cô đế đây, vì bây giờ chỉ có cô mới thể khiến Âu Thiếu nghe lời.
Hai tiếng sau.
Âu Thiếu đang nằm ngủ thì cánh cửa dần dần mở ra, một bóng dáng quen thuộc dần bước vào.
Đứng cạnh giường, ánh mắng Vô Ưu cứ dán chặt vào người đàn ông trước mặt như có một sức hút khiến cô không thể thoát ra.
Đôi mắt anh khẽ lay động rồi từ từ mở mắt. Ấu Thiếu kinh ngạc khi nhìn thấy Vô Ưu, anh vui mừng chống tay ngồi dậy thì vết thương dưới bụng do tác động mạnh cộng thêm không được khử trùng thường xuyên dẫn đến đang dần hoại tử mà bung máu ra.
Máu nhuộm đỏ cả bộ đồ Âu Thiếu đang mặc.
Vô Ưu nhìn thấy nhướng mày, tuy trong lòng đang rất lo lắng nhưng cũng phải tỏ ra thái độ lạnh lùng không quan tâm.
“Nghe nói anh muốn chết thế sao? Không chữa trị, không ăn, không cho bác sĩ kiểm tra. Anh đúng là tên hết thuốc chữa.”
Mặc cho Vô Ưu có mắng anh thế nào đi chăng nữa thì anh vẫn không mở miệng lên tiếng. Ánh mắt trĩu xuống né đi.
“Tại sao em lại đến đây?”
“Tôi đang hỏi anh câu gì thì trả lời câu đấy. Đừng có đánh trống lảng.”
“Không phải em không cần anh nữa rồi sao? Anh có chết cũng đâu liên quan đến em.”
“Được, chính miệng anh nói đấy. Tôi cũng chẳng muốn đến đây chút nào.”
Dứt lời, Vô Ưu định rời đi thì Âu Thiếu lên tiếng ngăn lại.
"Cái ngày anh nhân ra tình yêu dành cho em đã nhiều tới mức muốn chết sống lại. Anh đã dùng bản thân ra tự đánh cược, thắng có nhau. Thua…anh mất tất cả. Vậy cho anh hỏi, ván cược này…Anh thắng hay thua?
“Hãy tự hỏi chính bản thân của anh đi. Âu Thiếu.”
Âu Thiếu không trả lời ngày, anh ôm bụng, cơn đau chuyền đến khiến mặt anh tái mét, nhắn nhó, khó coi, đến mở miệng còn khó khăn.
“Vô Ưu, nếu như chuyện này không xảy ra, thì có lẽ chúng ta…Chuẩn bị kết hôn rồi nhỉ.”