“Vâng.”
Sau khi Lâm Trĩ rời đi, sắc mặt Âu Thiếu bỗng trở nên biến sắc khó coi, mặt trắng bệch cứ như không còn một giọt máu nào. Anh ngồi xuống, vén gấu áo lên, để lộ vết thương bị đâm đang chảy máu thấm đỏ qua từng lớp băng bó, nhìn thôi cũng đủ biết nó đang trở nên nghiêm trọng hơn.
Anh nhìn vào vết thương ấy, chợt khẽ cười trong đau khổ thành tiếng, lẩm bẩm trong miệng.
“Cái chết có gì đáng sợ chứ? Cứ sống như bây giờ không có em, anh càng đau hơn.”
Thật tệ phải không?
Âu Thiếu nhẹ nhàng kéo áo xuống. Trong không gian tĩnh mịch của căn phòng chỉ còn nghe thấy tiếng thở dài đến não lòng, đôi mắt buồn rười rượi một lần nữa nhắm lại để cảm nhận. Không khóc được cũng không buồn được, cứ bình thản như vậy đến nhói đau. Cảm giác nó lạ và tệ thật đấy.
“Chúng ta quay lại có được không? Anh…Lại nhớ em rồi!”
[…]
Nửa tiếng sau, Trợ lý Lâm Trĩ bước vào, trên tay còn cầm theo một máy quay đặt lên trên bàn.
“Thiếu Tổng, bên trong là toàn bộ quá trình.”
Âu Thiếu không nói, anh im lặng nhìn vào cái máy quay một lúc.
“Cô ta thế nào rồi?”
Lâm Trĩ ngập ngừng “Tệ…Thảm lắm.”
“Đi thôi.”
Dứt lời, Âu Thiếu cầm lấy máy quay rồi đi ra ngoài, không ai hiểu anh đang nghĩ gì cả, chỉ còn thấy trong đôi mắt anh tràn ngập sự hận thù đến đáng sợ.
Thanh Ý lúc này trông vô cùng thảm hại, quần áo bị xé rách, phía bên dưới còn có một chất lỏng màu đỏ dính lại trên đùi, toàn thân nằm thở hổn hển dưới sàn với khuôn mặt nhớp nháp vừa hận vừa đau đớn.
Âm thanh đi đến của chiếc giày hàng hiệu vang lên, Thanh Ý chợt giật mình mở to đôi mắt, ánh nhìn đầy oán hận và căm thù nhìn về phía cánh cửa, ả đay nghiến thầm nhắc đến cái tên “Âu Thiếu.”
Quả đúng là anh.
Nhìn thấy Thanh Ý như vậy, Âu Thiếu chẳng cảm thấy thương xót, ngược lại còn bày ra bộ mặt chán ghét đến kinh tởm.
Thanh Ý bị giày vò đến mức người không ra người, ma không ra ma, ả chống tay ngồi dậy, cơ thể nhếch nhác, đầu tóc thì bù xù, trên mặt còn lộ ra những vết đánh đỏ au, bên má sưng lên, khoé miệng rỉ máu bầm tím.
Nhìn thoáng thôi cũng đủ biết Thanh Ý đã trải qua những việc kinh khủng như thế nào.
Ánh mắt căm hận nhìn Âu Thiếu, ngữ điệu chất vấn.
“Âu Thiếu, là anh đúng không? Tất cả mọi chuyện.”
Âu Thiếu không giấu giếm và tiếp lời ngay. “Phải.”
Trái tim Thanh Ý lập tức vỡ vụn thành trăm mảnh. Lúc bị làm nhục, trong lúc vui sướng bọn chúng đã nói ra hết tất cả, vốn dĩ ả nghĩ bọn chúng đang nói dối nhưng được nghe từ chính miệng anh thừa nhận, ả không giữ được bình tĩnh mà hét lên.
“Tại sao chứ? Tại sao lại đối xử với em như vậy?”
“Không phải cô là người rõ nhất sao?”
“Anh đang nói cái gì vậy? Rõ nhất? Em sai gì chứ? Em làm mọi thứ không phải vì anh sao?”
Âu Thiếu nhíu mày, không trả lời Thanh Ý luôn mà quay qua nói với trợ lý Lâm bên cạnh.
“Ra ngoài đợi tôi.”
“Vâng.”
Lâm Trĩ rời đi, Âu Thiếu cũng không vòng vo, đi tới đứng trước mặt ả.
“Cô giết mẹ tôi, lừa dối tôi. Năm lần bảy lượt hãm hại người tôi yêu, thuê người cưỡng h*iếp cô ấy, thậm chí còn khiến tôi tự tay giết chết con của mình. Thanh Ý, cô nói xem, bằng đấy tội danh của cô có đáng bị xử tội chết không?”
Thanh Ý nghe xong thì hoảng loạn trong lòng, ánh mắt sợ sệt không dám nhìn thẳng, giọng nói lắp bắp “Anh…anh nhớ lại rồi sao?”
Âu Thiếu cười khẩy, ngồi xổm trước mặt Thanh Ý, bàn tay rắn chắc chạm vào chiếc cằm trầy xước ấy khẽ nâng lên.
“Tôi còn biết cô và cái tên bác sĩ thôi miên ấy qua lại với nhau lâu rồi. Chính đoạn video hôm đó là do tôi cho người tải lên để khiến cô thân bại danh liệt.”
Thanh Ý lập tức đưa hai tay nắm lấy tay Âu Thiếu, đôi mắt ngấn lệ rưng rưng.
“Âu Thiếu, em sai rồi. Là do em ngu dốt bị hắn dụ dỗ nên mới đi vào con đường sai trái này. Em sẽ không như vậy nữa. Xin anh…Cho em một cơ hội có được không?”
Âu Thiếu lập tức hất mạnh tay Thanh Ý ra, gằn giọng tức giận “Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của cô vào người tôi.”
Thanh Ý không can tâm, nước mắt lã chã ướp nhẹp của khuôn mặt, ả nghiến răng, quay lại nhìn anh với ánh mắt đầy căm hận.
“Anh chê em bẩn sao? Là do ai hả? Tại sao lại trơ mắt nhìn em bị hiếp bởi một lũ đàn ông kinh tởm như vậy? Chúng ta vốn là thanh mai trúc mã lớn lên bên nhau từ nhỏ. Em yêu anh thì có gì là sai? Em muốn được anh yêu thương, muốn lấy lại những thứ thuộc về mình thì có gì là sai chứ? Chỉ vì Lục Vô Ưu mà anh nhẫn tâm thuê người làm nhục em. Anh có đáng là đàn ông không hả?”
“Vậy cái lúc cô thuê người làm nhục Vô Ưu thì gọi là gì? Con đàn bà ác độc hay là ghen tuông?”
“Cô ta đáng bị như vậy. Nếu như không tại cô ta thì chúng ta đã kết hôn rồi. Nếu không tại cô ta thì mẹ anh cũng không phải chết.”
Chát.
Âm thanh chói tai vang lên.
Âu Thiếu giáng thẳng một cái bạt tay vào mặt Thanh ý đầy giận giữ, đôi mắt mở trừng hận không thể giết chết kẻ đối diện.
“Cô còn dám nhắc đến mẹ tôi ư?”
Thanh Ý đơ người vài giây sau cái tát vừa rồi của Âu Thiếu. Ả không bao giờ dám nghĩ sẽ có một ngày, anh vì người phụ nữ khác mà ra tay đánh ả. Nước mắt ấm ức long lanh, giọng nói the thé đến đau lòng.
“Anh đánh em.”
“Không chỉ đánh cô, mà tôi còn muốn giết chết cô nữa.”
Âu Thiếu lạnh lùng đáp lại.
Thanh Ý bỗng bật cười điên dại, ngữ điệu tự tin thách thức " Ha Ha Ha! Anh không dám giết em đâu, chúng ta là thanh mai trúc mã mà. Anh cũng từng yêu em. Trong trái tim anh, nhất định vẫn còn có em mà.Đúng không?"
Âu Thiếu nhếch mép khinh bỉ, bày ra bộ mặt chán ghét nhìn Thanh Ý.
“Trong trái tim tôi, chỗ đứng duy nhất bây giờ chỉ có Vô Ưu. Còn cô, không là cái thá gì hết. Một nửa cũng không bằng cô ấy.”
Nghe những lời cay nghiến phát ra từ miệng Âu Thiếu, từng câu từng chữ như biến thành con dao đang chọc ngoáy trái tim Thanh Ý. Ả đau nhói, nghẹn nức không can tâm nhìn anh với cặp mắt tuyệt vọng.
“Rõ ràng người nói yêu em là anh. Rõ ràng người nói muốn bảo vệ em suốt đời cũng là anh cơ mà. Anh…Quên rồi sao?”
Âu Thiếu im lặng không nói, nét mặt không chút cảm xúc cứ dán vào người Thanh Ý một cách khinh bỉ, lạnh lùng khiến ả cũng phải cảm thấy lạnh buốt con tim.
Trái tim Thanh Ý đau đớn, bao nhiêu năm vì anh mà làm mọi thứ. Để có được trái tim anh mà bất chấp trở thành tội phạm giết người.
Hi sinh như vậy có thật sự là yêu hay là ích kỷ của bản thân?
“Anh có biết em yêu anh tới mức nào không? Nửa đêm trong giấc mộng, giật mình tỉnh dậy vì sợ anh sẽ rời xa em, rồi lại ngồi một góc suy nghĩ lung tung đến rơi nước mắt, bật khóc trong đêm tối không một ai biết. Em thừa nhận là do em sai trước, nhưng con người mà. Ai mà không có lúc phạm sai lầm và cần được tha thứ để làm lại cuộc đời.”
“Tha thứ? Giết người mà có thể nói ra được hai từ tha thứ dễ dàng như vậy, thì trên thế giới này đã không cần đến pháp luật.”
“Âu Thiếu, em sai rồi. Xin anh hãy tha thứ cho em. Em nguyện bù đắp tất cả mọi lỗi lầm cho anh. Em sẽ chung thủy với anh mà…”
Thanh Ý khóc lóc, hai tay bám chặt gấu quần Âu Thiếu, ánh mắt cầu khẩn nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mặt, ả khóc nức lên từng tiếng trông thật đáng thương.
Nhưng Âu Thiếu mặt vẫn không biến sắc, đôi mắt mở trừng đến chán ghét, đạp Thanh Ý ngã ra sàn nhà.
“Chung thủy là trách nhiệm, không phải lựa chọn. Phản bội là lựa chọn, không phải là lỗi lầm…Vậy nên, những kẻ phản bội, không đáng được tha thứ.”
“Không, Âu Thiếu. Em có thể làm bất cứ điều gì vì anh. Xin anh đừng vứt bỏ em.”
Thanh Ý lại chồm người lên,ôm chặt lấy chân Âu Thiếu, cứ như một con đỉa bám lấy không buông, thút thít cầu xin sự tha lỗi từ anh. Nhưng ả đã nhầm, anh sẽ không bao giờ tha cho những kẻ đã làm tổn thương đến Vô Ưu.
Lạnh lùng thẳng chân đạp Thanh Ý ra sàn một lần nữa, ả đau đớn kêu lên “Á.”
Nhưng anh chẳng quan tâm, ánh mắt sắc như lưỡi dao quét qua khắp người ả khiến ả chợt rùng mình sợ hãi, toàn thân không rét mà run.
“Thanh Ý, cô cứ ở đây mà sám hối đi.”
Dứt lời, Âu Thiếu quay người rời đi.
Bước đến cánh cửa rồi khoá lại.
Thanh Ý thấy vậy thì bất giác sợ hãi lao đến cánh cửa như một người điên, đập tay “Rầm rầm”, ả gào lên đầy sợ hãi.
" Âu Thiếu, em cầu xin anh, đừng nhốt em…Em xin anh đấy. Em sợ lắm, nơi này rất đáng sợ. Mau thả em ra ngoài đi mà."
Mặc cho Thanh Ý khóc lóc gào hét bên trong thì Âu Thiếu bên ngoài vẫn bình thản như không, buông lời khó nghe.
“Cô ta đáng bị như vậy.”
Lâm Trĩ đứng bên cạnh cũng không giám lên tiếng, rồi cả hai cũng rời đi trong im lặng.