Mr X này vừa lên tiếng, trong group không có người nào nói chuyện, nhất thời giống như mọi người đang chờ Nhạc Hàm rep tin vậy.
Bầu không khí này… cứ có cảm giác là lạ.
Nhạc Hàm chỉ cho rằng đó là ảo giác của mình nên vẫn còn đang suy nghĩ.
X… là x trong tên của bạn học nào?
Cái tên đầu tiên xuất hiện trong đầu làm biểu cảm Nhạc Hàm sa sầm.
Nhạc Hàm không trả lời, qua vài phút thì những người khác mới lên tiếng.
Có người hỏi: “Hứa Tĩnh Sâm, chiều ngày hai cùng bọn tôi chơi bi a không?”
Mr X lập tức trả lời: “Đi, thời gian địa điểm?”
Nhạc Hàm hít sâu một hơi, ngón tay cầm điện thoại cũng đặc biệt dùng sức… quả nhiên giống như cậu đã nghĩ, Mr X này chính là Hứa Tĩnh Sâm.
Hứa Tĩnh Sâm vừa trả lời như vậy, group chat cũng lập tức náo nhiệt trở lại.
Đám anh em của Hứa Tĩnh Sâm bắt đầu nhao nhao thảo luận, đếm nhân số.
Buổi họp lớp sẽ bắt đầu lúc năm giờ rưỡi, mọi người hẹn gặp ở một nhà hàng, nhưng đám người này thì lên kế hoạch đi chơi ngay từ ban ngày.
“…Vu Mạn Mạn, ông.” Một người điểm số nói: “Còn ai nữa không nhỉ?”
Hứa Tĩnh Sâm liền nói: “Tính cả Diêu Linh Vũ.”
Người nọ đáp: “OK.”
Sau đó, Hứa Tĩnh Sâm không chat thêm gì nữa.
Nhạc Hàm không còn tâm tình xem nữa.
Cậu không biết tại sao Hứa Tĩnh Sâm tự dưng lại hỏi mình có tham gia họp lớp hay không, cũng không biết lớp trưởng có ý gì mà sau hai năm lại kéo mình vào group này.
Nhạc Hàm chỉ mặt lạnh, dứt khoát một lần nữa rời khỏi group, suy nghĩ một chút rồi cũng không làm chuyện dư thừa là tìm lớp trưởng hỏi chuyện, hoặc là xóa luôn cả nick lớp trưởng.
May mà sau lần này, không ai kéo cậu vào group nữa.
Đặt điện thoại xuống, Nhạc Hàm ngồi trên giường đờ người hồi lâu.
Nghĩ tới Hứa Tĩnh Sâm, Nhạc Hàm liền cảm thấy buồn nôn, chứ nói chi là còn cả Diêu Linh Vũ… qua một hồi lâu mới tỉnh lại, Nhạc Hàm có chút rầu rĩ cầm lấy mũ trò chơi rồi nằm vật xuống giường.
Kỳ Tuân đã chờ Nhạc Hàm rất lâu, vừa ngồi trong túp lều tranh ở Triệu quốc của Oa Oa uống trà, suy nghĩ miên man.
Không biết ấn tượng của Nhạc Hàm đối với mình bây giờ thế nào, phương thức mình định dùng có vấn đề gì hay không, có thể gây ngạc nhiên hay không.
Nghĩ nửa ngày, đầu Kỳ Tuân cũng bắt đầu đau.
Theo đuổi người đúng là một môn học phức tạp.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện bóng dáng quen thuộc, đôi mắt Kỳ Tuân cũng sáng ngời: “Oa Oa!”
Nhạc Hàm nhìn thấy Chiến Ca thì uất ức trong lòng nháy mắt tiêu tan, vui vẻ nhào vào lòng người đàn ông này: “Anh đang chờ em hả?”
Giọng Nhạc Hàm rất ngọt, lại còn nhào thẳng vào lòng anh, Kỳ Tuân phải nói là sướng muốn chết, anh ôm người trong lòng, xoa xoa đầu, ôn nhu nói: “Đợi không bao lâu cả, chỉ là sao bây giờ em mới về tới nhà?”
Nhạc Hàm ngoan ngoãn trả lời: “Em ăn cơm trưa xong mới onl!”
Trả lời xong, Nhạc Hàm cảm thấy không đúng lắm nên đẩy Chiến Ca ra, mờ mịt hỏi: “Sao anh biết em đang ở nhà vậy?”
Kỳ Tuân: “…”
Kỳ Tuân cứng ngắc, may mà anh phản ứng nhanh, vội vàng nói: “Hôm nay là ngày nghỉ rồi, không lẽ em không về nhà à?”
Suy đoán này cũng rất hợp tình hợp lý, Nhạc Hàm nửa tin nửa ngờ quan sát người đàn ông này, mà Kỳ Tuân thì cố duy trì bình tĩnh, có chút cứng ngắc cố xoay chuyển chủ đề: “À đúng rồi, người mà em hơi sợ hôm qua ấy… ở chung thế nào? Anh ta có đáng sợ như em tưởng tượng không?”
Kỳ Tuân cẩn thận dò hỏi, nào ngờ Nhạc Hàm nghe xong thì lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết mà nhìn anh: “…anh vẫn còn nhớ nhung cái cắm với cái miệng kia hả?”
Kỳ Tuân: “…” Sao câu hỏi nghe là lạ ấy nhỉ?
Anh cân nhắc nói: “Anh chỉ quan tâm người em gặp gỡ thôi.”
Quang minh chính đại dữ hôn.
Cũng phải thôi, người mà anh quan tâm chính là giọng ca chính của ban nhạc mà anh yêu thích còn gì!
Nghĩ tới đây, Nhạc Hàm có chút khó chịu, ghen tị.
Cậu thậm chí bắt đầu nghĩ tới chuyện Chiến Ca định ra nơi gặp mặt đầu tiên là buổi biểu diễn ra mắt fans của ban nhạc Spark không phải là ý kiến hay rồi.
Nhưng Nhạc Hàm rốt cuộc cũng không tùy hứng đến vậy—
Đương nhiên, tùy hứng không phải buông thả, chỉ là nháo một chút mà thôi.
Trước đây Nhạc Hàm rất ít khi làm lẫy như thế, có lẽ là vì Chiến Ca quá cưng chìu cậu, làm cậu bắt đầu có những suy nghĩ hư trong đầu.
Cậu cúi đầu khều khều phần áo trước ngực Chiến Ca, môi mím lại, nhỏ giọng nói: “Em với anh ta hòa rồi!”
Nghe ra thì Nhạc Hàm đã thực sự không còn ngại nữa rồi, Kỳ Tuân thở phào nhẹ nhõm, an tâm cười nói: “Hòa thì tốt rồi…”
Dù sao thì hiện giờ đã giảm nhẹ được cảm giác mâu thuận trước kia, khi Nhạc Hàm biết cả hai người đều là anh thì có lẽ cũng không dứt khoát lộ ra biểu cảm ghét bỏ đi?
Kỳ Tuân đang suy nghĩ thì chợt nghe thấy âm thanh như muỗi kêu của Nhạc Hàm: “Nhưng mà….
hình như anh ta… yêu thích em.”
Kỳ Tuân: “…”
Nhạc Hàm thực ngượng ngùng nói, sau một lát không nhận được chút phản ứng nào thì có chút nghi ngờ ngẩng đầu, chỉ thấy Chiến Ca dùng biểu cảm mà cậu xem không hiểu nhìn mình.
Nhạc Hàm chưa từng làm những chuyện cố ý chọc ghẹo bạn trai như vậy nên mặt nháy mắt đỏ bừng, nhưng nói cũng nói ra mất rồi, chỉ có thể kiên trì nói ra: “Anh… anh… không ghen hả?”
Biểu cảm của Kỳ Tuân có đủ màu sắc, sau một lúc lâu thì đưa tay ôm chặt Nhạc Hàm, vẻ mặt cố tỏ ra kinh sợ: “…anh ta vậy lại thích em?”
Trái tim Nhạc Hàm có chút hăm hở, cảm thấy mức độ xấu hổ của mình đang nhanh chóng gia tăng, nhưng Chiến Ca vừa nói vậy thì cậu lại lén nuốt nước bọt, ổn định lại.
Bạn trai ghen… quả nhiên là trò chơi rất kích thích!
Nhạc Hàm nếm được ngon ngọt, tâm hồn cũng bay bổng, tiếp tục bấu áo Chiến Ca nói: “Lúc ăn lẩu, món gì ngon ảnh, ảnh cũng đặt qua bên em! Còn giúp em gắp đồ ăn nữa!”
Kỳ Tuân trừng mắt: “Sao lại tự dưng tỏ ra ân cần vậy chứ?”
Nhạc Hàm hưng phấn, tiếp tục nói: “Lúc rời khỏi tiệm lẩu còn giúp em chắn gió nữa, còn khen em đáng yêu, xoa đầu em nữa!”
Kỳ Tuân căm giận: “Em đáng yêu thế nào có ai hiểu hơn anh chứ!”
Nhạc Hàm cười tới không nhịn được, mặt đỏ bừng, ánh mắt lấp lánh: “Suốt đường đi cứ dính lấy em!”
Kỳ Tuân mắng: “Phiền chết đi được!”
Nhạc Hàm: “Sáng nay còn gửi tin hỏi em đã về nhà chưa nữa!”
Kỳ Tuân: “Không có ý tốt!”
Nhạc Hàm: “Bây giờ anh còn nghĩ anh ta đẹp trai nữa không?”
Kỳ Tuân: “Nhất định là một tên xấu xa!”
Nhạc Hàm một lần nữa dụi vào lòng Kỳ Tuân: “Thích anh!”
Kỳ Tuân: “Anh cũng thích em!”
Mà lúc Nhạc Hàm dụi trong lòng Kỳ Tuân, Kỳ Tuân đang lặng lẽ bụm miệng.
Anh không dám khen mình một câu nào, muốn dỗ vợ hài lòng mà phải phối hợp diễn trò với vợ, ngay cả dấm chua của chính mình cũng ăn! Ngay cả mình cũng phải mắng! Ai có thể làm bạn trai tới mức này chứ? Không có!
Nhạc Hàm làm nũng một phen thì cụm mây đen u ám vì đám Hứa Tĩnh Sâm kia cũng triệt để tiêu tan, ở trong lòng Kỳ Tuân nửa ngày, Nhạc Hàm mỉm cười hạnh phúc nói: “Thực mong được gặp anh!”
Kỳ Tuân cúi đầu, hôn lên đỉnh đầu Nhạc Hàm, ôn hòa nói: “Anh cũng rất mong chờ.”
Nhạc Hàm mềm dịu nói: “Hi vọng em sẽ không làm anh thất vọng.”
Kỳ Tuân cũng nói: “Anh cũng hi vọng anh không làm em thất vọng.”
Hai người đối mặt một chốc, trán áp trán, bầu không khí rất êm dịu.
Sẽ không, sẽ không thất vọng— gặp nhau nhất định chính là khoảnh khắc tuyệt vời nhất trong đời hai người.
*
Trong lòng mang phần mong chờ này, những ngày cuối cùng cũng trôi qua rất nhanh.
Sáng sớm ngày 2 tháng 10, Nhạc Hàm thức dậy xong thì có chút khẩn trương.
Giống như ngày thi đại học vậy, miệng thì khát bụng thì đau, chỉ khác là sau khi giải quyết vấn đề xong thì cậu cứ lục tủ áo, chỉnh tóc mãi, trạng thái không bình thường này thậm chí làm ba mẹ cậu chú ý tới, hai người khó hiểu nói: “Hôm nay con có hẹn với ai thế?”
Nhạc Hàm đương nhiên không có khả năng nói là mình gặp bạn trên mạng, chỉ có thể nói dối: “Con đi chơi với Triệu Nhất Phi ạ!”
Ba Nhạc mẹ Nhạc liếc nhìn nhau— đi chơi với Triệu Nhất Phi mà ăn mặc đẹp như vậy làm chi?
Trong ánh mắt hai người đầy nghi ngờ.
Nhạc Hàm cũng không có tâm tư quan tâm những chuyện khác, kỳ kèo tới tận giờ cơm trưa mới xong, mà buổi chiều thì vượt qua trong thấp thỏm, chờ mong và khẩn trương.
Tầm bốn giờ kém, Nhạc Hàm xuất phát.
Quán bar ở gần T đại, nhưng Nhạc Hàm hiện giờ đang ở nhà trong khu nội thành, vì thế cần một khoảng thời gian dài hơn để tới được quán.
Nhạc Hàm xuất phát khá sớm, ngồi xe buýt xóc nảy cả một đường, trong khoảng thời gian này nhắn tin trò chuyện vài câu với Kiều Duệ, lại mở game báo cho Chiến Ca biết mình đã xuất phát— Nhạc Hàm quả nhiên đã tới sớm, Chiến Ca nói phải một chốc nữa mới tới, bảo Nhạc Hàm vào trong trước.
Nhạc Hàm nhịn không được hỏi: “Hôm nay anh mặc đồ gì vậy?”
Vấn đề này trước đó cậu đã hỏi rồi, cậu muốn đến khi gặp bọn họ có thể dựa vào quần áo để nhận ra nhau, nhưng Chiến Ca lại không trả lời, nói là vẫn chưa nghĩ ra nên mặc quần áo gì, vì thế vấn đề này vẫn kéo dài tới tận bây giờ.
Thấy Chiến Ca không trả lời, Nhạc Hàm chỉ có thể nói: “Hôm nay em mặc áo hoodie màu trắng với quần jean, chốc nữa tới anh nhớ nói cho em biết anh mặc đồ gì nha!”
Gửi tin xong, Nhạc Hàm liền đi tới cửa quán bar.
Một vài nữ sinh còn tới sớm hơn cậu, cố nén kích động và hưng phấn trật tự xếp hàng, chờ nhân viên phục phụ làm công tác xét vé quét mã code rồi cho vào trong.
Chỉ xếp hàng tầm hai ba phút thì Nhạc Hàm cũng tiến vào trong quán.
Bố trí bên trong cũng không khác gì lần trước cậu tới, chỉ là vị trí sân khấu tựa hồ đã được bày trí lại cao hơn mặt đất không ít, không gian cũng rộng hơn, rốt cuộc cũng tách biệt được sân khấu biểu diễn và khán giả bên dưới, chỉ cần khán giả đủ trật tự thì sẽ không xảy ra tình trạng fans xông lên sân khấu quấy rối— Kiều Duệ cũng đã nói, trong buổi biểu diễn bọn họ sẽ để nhóm nhân viên phục vụ làm nhiệm vụ giữ an ninh.
Bàn hướng về phía sân khấu có không ít, thoạt nhìn có thể chứa được tầm hai trăm người, chỉ là ai tới trước thì có được vị trí ở phía trước mà thôi.
Nhạc Hàm tới sớm, lúc này Kiều Duệ không tiện chạy ra tiếp đón nên cậu tự mình tìm một vị trí ở chính giữa ngồi xuống.
Tim cậu đập thật nhanh, thấp thỏm gửi tin cho Chiến Ca: “Em tới chỗ ngồi rồi, vị trí ở đối diện sân khấu, ở khoảng giữa.”
Vài giây sau, Chiến Ca đáp lại: “Anh sắp tới rồi.”
Nhạc Hàm hít sâu một hơi, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Mà ở trong phòng giám sát, nhìn nam sinh lẻ loi ngồi ở đó, Kỳ Tuân cũng hít sâu một hơi, siết chặt nắm tay.
Ở bên cạnh, Kiều Duệ châm chọc: “Biến thái.”
Kỳ Tuân: “…”
Từ sau đêm đó, tên nhóc này sao lại láo xược như vậy chứ?
Anh cũng không tức giận, mỉm cười ung dung nói: “Qua đêm nay, nhớ phải gọi Nhạc Hàm là chị dâu đấy.”
Kiều Duệ: “…”
Cái tên này không còn là ‘anh Kỳ’ của cậu nữa rồi! Anh cái đầu quỷ! Chị dâu cái đầu quỷ!
Nhìn gương mặt vặn vẹo của Kiều Duệ, Kỳ Tuân cảm thấy thực hài lòng, vui vẻ ngâm nga lời hát rồi xoay người rời khỏi phòng.
Kiều Duệ cũng đi ra theo, cả đường vẫn luôn tức giận: “Anh đừng có cao hứng quá sớm, sẽ không thuận lợi như anh tưởng đâu! Anh không sợ Nhạc Hàm sẽ giận chuyện anh lừa gạt cậu ấy à?”
Bước chân Nhạc Hàm cứng ngắc, quay đầu lại căm hận nói: “Anh sẽ giải thích, em ấy nhất định sẽ hiểu!”
Kiều Duệ cười lạnh một tiếng: “Vậy anh cứ chờ thử coi Nhạc Hàm có chấp nhận lời giải thích của anh không đi.”
Kỳ Tuân: “…”
Anh đen mặt đi tiếp, hai người một trước một sau, tôi một câu cậu một câu, không ngừng khẩu chiến.
Trong một căn phòng khác, Chu Dao đang vừa đàn vừa hát, ảo tưởng chốc những mình sẽ đứng dưới ánh đèn sân khấu rực rỡ dọa hoảng người đàn ông ở bên dưới mà không ngừng cười trộm, cả gương mặt đỏ ửng.
Mà ở góc nghiêng phía sau, Lạc Diễn đang lau trống, ánh mắt sâu thẳm vẫn luôn quanh quẩn trên người Chu Dao.
Ở bên ngoài, theo thời gian từng chút tới gần, không ngừng có người ngồi xuống, nơi này tràn đầy tiếng cười nói.
Nhân viên phục vục len lỏi giữa không gian bàn ghế của nhóm khách, hỏi bọn họ muốn dùng gì, vị thành niên chỉ có thể dùng nước giải khát, thanh niên mới có thể gọi rượu.
Nhóm nữ sinh hưng phấn bàn tán ầm ĩ, nam sinh thì ngưỡng mộ quan sát nơi này.
Nhạc Hàm co rúc ngồi ở bàn của mình uống nước trái cây, nhịp tim đã nhanh với sắp bùng nổ.
Thời gian, đúng bay giờ.
Ngón tay của Nhạc Hàm khẽ run, cậu gửi tin cho Chiến Ca: “Anh vẫn chưa tới sao?”
Chiến Ca đáp lại: “Ngoan, chờ anh, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em.”
Nhạc Hàm sửng sốt.
Ngay lúc này, đèn trong quán bar phụt tắt.
Đây là buổi biểu diễn ra mắt fans, cũng là dấu hiệu buổi trình diễn này sắp bắt đầu.
Nhóm fans hâm mộ nhỏ giọng hét lên.
Trong chút ánh sáng mơ hồ còn lại, có thể nhìn thấy có người đang chuyển nhạc cụ và thiết bị lên sân khấu, có vài bóng người qua lại.
Nhạc Hàm nghe thấy tiếng tim đập ‘thình thịch’ của mình không ngừng vang vọng bên tai.
Chỉ vài phút ngắn ngủi, ánh đèn một lần nữa sáng lên, bốn người được chú ý nhất đã xuất hiện trên sân khấu.
Ngay lập tức, tiếng thét chói tai vang vọng khắp quán bar!