Trước đây, không phải Nhạc Hàm chưa từng nghe ban nhạc Spark biểu diễn.
Trước khi Kiều Duệ tham gia ban ngạc thì bọn họ đã ra một album, ca khúc nổi tiếng nhất thậm chí còn được vị quán quân trong chương trình tuyển chọn âm nhạc danh tiếng nào đó cover lại.
Mấy ngày nay tag tên bài hát này vùn vụt leo lên trên— cái này là môn học ngoài giờ của Nhạc Hàm, thậm chí không cần cậu lên mạng tìm, Kiều Duệ đã giúp cậu ‘xóa nạn mù chữ’.
Mà sau khi Nhạc Hàm quan tâm ban nhạc này, cậu đã thêm bài hát của Spark vào trong app điện thoại, nghe đi nghe lại trong một khoảng thời gian rất dài.
Trong số các bài hát mà ban nhạc bọn họ đã biểu diễn thì đó không phải bài nổi tiếng nhất, sau những bài chuyên về thể loại nhạc rock thì đó là một bản trữ tình êm dịu.
Lời ca không phải tình yêu mà là bầu trời xanh thăm thẳm, mây trắng như kẹo bông, bãi cỏ xanh dưới ánh mặt trời và những đóa hoa đung đưa trong làn gió.
Đối với Nhạc Hàm mà nói, đó là một bài hát rất đáng yêu, khi đó cậu còn cảm thấy rất kinh ngạc khi một ban nhạc đầy sức mạnh và nhiệt lượng lại có thể hát ra một ca khúc như vậy, mà ký ức khắc sâu nhất chính là giọng hát trầm thấp gợi cảm của người hát chính đã làm ca khúc trở bên du dương biếng nhác hẳn.
Sau khi chính thức quen biết Kỳ Tuân và Chu Dao, Nhạc Hàm mới chú ý tới bài hát đó do Kỳ Tuân sáng tác.
—có fan từng nói, mỗi thành viên trong ban nhạc Spark đều là nhân tài, mỗi người đều có thể tự viết ca khúc, nếu không biết viết thì cần phải học cách viết khi vào ban nhạc, đương nhiên chất lượng cũng có cao có thấp, Chu Dao bình thường chỉ viết những bài hài hước ngốc nghếch, mọi người nghe đều phải phì cười, mà Kỳ Tuân— anh rất ít khi viết ca khúc dịu êm.
Lúc biết bài hát kia là do Kỳ Tuân viết, Nhạc Hàm còn cảm thán rằng, người viết được bài hát này nhất định có một linh hồn rất dịu dàng.
Giờ phút này, Kiều Duệ chơi Bass, Chu Dao chơi piano, Lạc Diễn ngồi sau dàn trống, còn có Kỳ Tuân chơi guitar ngồi sau micro xuất hiện ở trước mắt mọi người.
Nháy mắt đó Nhạc Hàm thật sự bị kích thích, tiếp theo đó là tiếng hét chói tai vang vọng xung quanh.
Chỗ ngồi đã đầy kín, trước đó mọi người ngồi yên trên ghế của mình, nhưng lúc này thì gần như đều nhảy dựng lên, cố nhích tới gần sân khấu!
Nhân viên quán bar ở rìa sân khẩu tiến hành duy trì trật tự, nhóm fans hâm mộ tuy kích động nhưng cũng không làm ra hành vi điên cuồng, quán bar đông đúc rất phù hợp với tình cảnh ban nhạc biểu diễn trong tầng hầm trong tưởng tượng của Nhạc Hàm.
Dưới ảnh hưởng của bầu không khí này, Nhạc Hàm cũng túa mồ hôi, máu chảy nhanh hơn, da đầu cũng tê dại.
Buổi biểu diễn đã bắt đầu, mà Chiến Ca…
Nhạc Hàm nuốt một ngụm nước bọt, cúi đầu nhìn tin nhắn điện thoại mà Chiến Ca vừa gửi cho mình, lúc ngẩng đầu lên, lơ đãng đối diện với ánh mắt của người đàn ông tuấn mỹ ở trung tâm.
Ánh mắt người nọ lướt qua bóng người trùng trùng lớp lớp, rơi vào người Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm sửng sốt một phen, không biết có phải ảo giác hay không, Kỳ Tuân tựa hồ hơi cong cong mi mắt với cậu, một giây sau tiếng trống vang lên, khúc nhạc dạo mà fans hâm mộ quen tới không thể quen hơn vang lên— là ca khúc hot nhất của Spark!
Mặc dù chỉ là ban nhạc nhỏ nhưng fans đều là fans ruột, bài hát vừa bắt đầu, Kỳ Tuân vừa cất giọng, nhóm nữ sinh đã lập tức hét chói tai, cũng có không ít người cùng hát theo.
Âm thanh của Kỳ Tuân thật sự quá êm tai, người đàn ông này có được âm thanh có thể kích thích nội tâm người khác.
Trước đây tuy vì nhiều sự cố mà ấn tượng của Kỳ Tuân trong lòng Nhạc Hàm đã thay đổi liên tục, nhưng đến giờ phút này đây, cậu không thể không thừa nhận, người đàn ông này là một người đầy mị lực và hormone, chỉ cần một lời thì thầm, một ánh mắt, đã đủ làm người ta phải điên cuồng.
Trái tim Nhạc Hàm nhảy lên thật nhanh, ngay cả hô hấp cũng có chút gấp gáp.
Lúc hát ca khúc rock cuồng nhiệt này, Nhạc Hàm cảm thấy ánh mắt Kỳ Tuân vẫn luôn quanh quẩn trên người mình.
Ánh mắt đó quá chân thật, không biết có phải Kỳ Tuân cố ý hay không, trong ánh mắt đó giống như có mang theo móc câu, cậu bị nhìn tới nóng hết cả người, tâm tình hoảng hốt, không biết nghĩ thế nào mà theo bản năng nhìn lại tin tức cuối cùng mà Chiến Ca gửi tới.
Chiến Ca nói: “Ngoan, chờ anh, anh sẽ xuất hiện ở trước mặt em.”
Trong đầu Nhạc Hàm tựa hồ có gì đó chợt lóe, nhưng cậu không nắm bắt được nó nên không khỏi có chút mờ mịt.
Kỳ Tuân đứng trên sân khấu, chăm chú nhìn Nhạc Hàm, bắt được tia mê hoặc trên mặt Nhạc Hàm nên anh khẽ nhếch khóe môi.
Hát xong một bài, Kỳ Tuân lùi về sau một bước, điều chỉnh lại hô hấp, sau đó liếc nhìn hai bên phía sau.
Hai ngày nay ngoại trừ thông báo cho Lạc Diễn và Chu Dao biết chuyện đối tượng yêu trên mạng của mình chính là bạn cùng phòng Nhạc Hàm của Kiều Duệ— bài hát anh đã viết xong từ sớm, ban nhạc cũng luyện tập xong, chỉ là đến tận hai ngày trước thì Chu Dao, Lạc Diễn và Kiều Duệ mới biết chính xác kế hoạch cụ thể của Kỳ Tuân.
Vì thế giờ phút này, Chu Dao làm thủ thế ‘OK’ với anh, Lạc Diễn thì gật đầu, mà Kiều Duệ thì bĩu môi.
Kỳ Tuân hài lòng tiến tới một bước.
Giờ phút này, anh khá hồi hộp.
Vì thế anh hít sâu một hơi.
Nhóm fans hâm mộ đột nhiên cũng an tĩnh trở lại, tựa hồ nhận ra bầu không khí không giống bình thường.
Kỳ Tuân chậm rãi thở hắt một hơi, sau đó nhìn Nhạc Hàm, mở miệng: “Bài hát kế tiếp, xin tặng cho một người.”
Trái tim Nhạc Hàm nảy lên.
Kỳ Tuân rũ mi mắt, một lần nữa gảy dây đàn, giai điệu đã trở nên thật êm dịu, thật nhẹ nhàng.
Gần như ngay lập tức, Nhạc Hàm nhớ tới bài hát mà mình từng thích nhất.
Cũng cơ hồ cùng lúc đó, giống như có cảm ứng trái tim với nhau, cậu liền nghĩ tới, lời bài hát này… không phải cũng là do Kỳ Tuân viết chứ?
Kỳ Tuân đã giao hẹn rằng ngày hôm nay gặp mặt sẽ cho Oa Oa một bất ngờ.
Rốt cuộc phải làm thế nào mới bất ngờ đây?
Ở trên sân khấu nói ‘Oa Oa, em có ở đây không, anh chính là Chiến Ca của em đây’?
Không không không, làm vậy quá ngốc rồi, cũng không lãng mạn.
Kỳ Tuân muốn Oa Oa có một buổi tối có ấn tượng khắc sâu, vì thế anh xuất ra bản lĩnh xuất chúng của mình— viết một ca khúc dành cho Oa Oa.
Nhưng rốt cuộc phải viết một ca khúc thế nào đây?
Sau đó anh trầm tư suy nghĩ nhiều đêm, viết rồi xóa rồi sửa mới giải quyết được vấn đề này.
Có thể nói, đây là ca khúc mà anh trân trọng nhất.
Kỳ Tuân hít sâu một hơi, hơi nhắm mắt lại, giống như có hình ảnh thoáng lóe qua.
Trong đám người mặc áo cưới đỏ thẫm, bóng dáng ai an tĩnh đợi chờ.
Xốc lên làn khăn đỏ đội đầu, ánh mắt long lanh điểm sáng, gương mặt ửng vệt đỏ, và một điểm nhấn quy tụ toàn bộ đáng yêu của ai kia chính là nốt ruồi dưới khóe mắt.
Thích vẻ ngượng ngùng của em, thích hưởng thụ cảm giác thỏa mãn khi ôm em vào lòng, yêu dáng vẻ kiêu ngạo của em khi cáu kỉnh.
Cho dù là dáng vẻ ầng ậc nước mắt của em cũng làm anh phải thương tiếc, phải động lòng.
Có thêm bao nhiêu từ ngữ cũng không thể hình dung được sự đáng yêu của em, có thêm bao nhiêu ngôn ngữ cũng không thể biểu lộ hết tình yêu của anh dành cho em.
Giọng hát của Kỳ Tuân thật trầm thấp, không khí cũng dần an tĩnh lại, nhóm fans hâm mộ ôm ngực ngơ ngác nhìn anh, mà nam sinh ở trong đám người cũng lộ ra biểu cảm mờ mịt, khó hiểu, sau đó là giật mình, sửng sốt, ngạc nhiên—
Kỳ Tuân mở mắt ra, nhìn người anh thích nhất, cười khẽ hát: “Đã nghe thấy chưa? Đã nhìn thấy chưa?”
“Bé yêu ơi, anh ở ngay trước mặt em đây.”
Nhạc Hàm sững sờ tại chỗ, tay khẽ buông, điện thoại trượt xuống, rơi xuống đất.
Có ánh sáng nổ tung trong đầu anh.
Trong lúc hoảng hốt, một nam sinh vì muốn có được góc chụp Kỳ Tuân hát tốt hơn mà chắn trước mặt Nhạc Hàm, giơ cao máy chụp hình.
Trên sân khấu, Kỳ Tuân nhìn thấy Nhạc Hàm bị che khuất thì nhíu mày, hơi rướn cổ một chút rồi tiếp tục hát.
Trong đám người, trái tim Kỳ Tuân nặng trình trịch, lại nảy lên thật nhanh.
Đầu của cậu là một mảnh ‘ong ong ong’.
Kỳ Tuân đang hát gì? Anh ta đang hát gì vậy?
Xảy ra chuyện gì? Sao… sao ca từ lại…
Đầu óc Nhạc Hàm có chút trống rỗng, cậu cứng ngắc ngồi xổm xuống, thực hoảng loạn nhặt điện thoại mình lên.
Mà khi tiếp xúc với điện thoại Nhạc Hàm mới phát hiện đầu ngón tay mình đã mướt mồ hôi.
… Chiến Ca ở nơi nào?
Sao nói sẽ gặp mặt? Nói sẽ xuất hiện ở trước mặt cậu cơ mà?
Tiếng ca của người đàn ông kia lại truyền vào tai, cực kỳ rõ ràng.
— “Đã nghe thấy chưa? Đã nhìn thấy chưa? Bé yêu ơi, anh ở ngay trước mặt em đây.”
Nhạc Hàm trợn to mắt.
— Kỳ Tuân!
Nhạc Hàm bật dậy, không đợi cậu một lần nữa nhìn thấy người trên sâu khấu, một bàn tay đã đột nhiên vỗ vai cậu, làm cậu giật bắn cả người.
Nhạc Hàm quay đầu lại thì thấy một gương mặt đã lâu không thấy, cảm giác cũng giống như bị một chậu nước lạnh dội từ trên đầu dội xuống vậy.
Nam sinh kinh ngạc nhìn cậu: “Nhạc Hàm, là mày thật à?”
Sau đó, nam sinh kia mỉm cười rồi quay đầu lại, cười hai tiếng với đám người đi cùng mình, sau đó quay lại nhìn Nhạc Hàm, ý tứ sâu xa nói: “Không ngờ lại gặp mày ở đây đấy.”
Trên sân khấu, không có cách nào nhìn rõ vị trí của Nhạc Hàm nên Kỳ Tuân có chút không yên lòng.
Chết tiệt, chuyện gì đây? Muốn chụp hình không thể qua chỗ khác chụp được à? Chắn mất Nhạc Hàm là sao chứ?
Cộng thêm ánh sáng trong quán không đủ, Kỳ Tuân lờ mờ nhìn thấy có người ở bên cạnh Nhạc Hàm, hai người tựa hồ có quen biết, còn nói chuyện vài câu, ngay sau đó có nhiều người hơn chen tới, Kỳ Tuân đã hoàn toàn không nhìn được bóng dáng Nhạc Hàm nữa rồi!
Kỳ Tuân khẽ cắn môi, cố nhẫn nhịn hát xong phần còn lại.
Cũng không biết Nhạc Hàm có nghe hiểu được bài hát này hát gì hay không.
Hẳn là hiểu đi? Ca từ của anh rõ rành rành thế kia, ánh mắt cũng rõ rành rành thế kia mà!
Kỳ Tuân tự nhận là kế hoạch của mình rất hoàn mỹ, nhưng khi đối mặt với người mình thích thì vẫn luôn có cảm giác thấp thỏm như vậy.
Hát xong, Kỳ Tuân nuốt một ngụm nước bọt, chỉ là một câu nói bình thường nhưng giọng nói khàn khàn: “Oa Oa, em nghe thấy không?”
*
Cùng lúc đó, ở cửa hông quán bar, trong một con hẻm ánh sáng lờ mờ, hẻo lánh an tĩnh.
Nhạc Hàm vừa mới đẩy cửa bước nhanh ra ngoài thì một bàn tay từ phía sau đưa tới kéo cậu lại, nặng nề đè lên tường.
Lưng Nhạc Hàm bị đập mạnh vào tường, cậu đau đớn kêu lên một tiếng, sau đó hung hăng hất vai, tức giận nói: “Buông!”
Nhưng thấy Nhạc Hàm đã sắp thoát ra được thì lập tức có người khác chân chó chạy tới giữ bên vai còn lại, cùng nam sinh kia đè chặt Nhạc Hàm vào tường.
Nam sinh trầm thấp cười khẽ, ánh mắt lóe ra tia sáng: “Hai năm không gặp, mày….
đẹp hơn nhiều đấy, Nhạc Hàm.”