Buổi sáng.
Trên chiếc giường đơn dành cho một người ngủ, hai người kề sát bên nhau, ngủ rất say.
Nam sinh hơi gầy nghiêng người ngủ hướng ra ngoài, người đàn ông cao lớn từ phía sau ôm eo nam sinh, ngủ hơi thấp hơn một chút, trán tựa vào phần gáy cổ nam sinh.
Trong phòng rất an tĩnh, chỉ có tiếng hít thở khe khẽ.
Đột nhiên, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường chấn động, rung lên ‘buzz buzz’.
Vang không tới hai tiếng thì nam sinh đưa tay, mắt nhắm tịt lần mò tìm kiếm điện thoại, nhấn tắt đồng hồ báo thức.
Cậu nhỏ giọng rầm rì, không muốn rời giường, người đàn ông ở phía sau lại càng ôm cậu chặt hơn, vô thức hôn phần gáy cổ nam sinh, sau đó hai người lại ngủ tiếp.
Đồng hồ báo thức lần thứ hai vang lên, vẫn giống như lần trước.
Lại qua thêm nửa tiếng…
Nam sinh mơ mơ màng màng mở mắt ra, sờ soạng điện thoại, ngái ngủ xem giờ…
Nhạc Hàm sợ hãi hô: “Trễ mất rồi! ! !”
Cậu vội vàng ngồi dậy như vậy, tự nhiên cũng đánh thức Kỳ Tuân, hai người nhất thời nháo loạn một trận.
Mặc quần áo, rửa mặt trong vòng mười phút, sau đó hai người tranh thủ thời gian ra ngoài, mặc dù là đi bộ thì cũng tốn hơn mười phút lộ trình, Kỳ Tuân vẫn lựa chọn lái xe.
Ở trên đường, Nhạc Hàm lẩm bẩm nói: “Ngủ đã thật ấy, bắt đầu từ cấp ba thì em chưa từng ngủ quên cả giờ giấc như vậy.”
Không nói tới chuyện ngủ quên, trước kia bình thường đều là cậu thức dậy sớm hơn cả đồng hồ báo thức.
Nhưng khi ngủ chung với Kỳ Tuân, hai người dựa sát vào nhau, ngủ tới nóng hực hực, thân thiết đến như vậy, thật sự làm tinh thần Nhạc Hàm cảm thấy rất thỏa mãn tới không nói thành lời, tự nhiên cũng ngủ thực an ổn.
Kỳ Tuân ngáp một cái, nghe vậy liền nhìn Nhạc Hàm nói: “Đây là chuyện tốt.”
Ngày đó ở bệnh viện nghe Nhạc Hàm nói về tình hình giấc ngủ của mình, Kỳ Tuân đã nhớ kỹ chuyện này.
Ngoại trừ ngủ, anh còn muốn nuôi Nhạc Hàm béo lên một chút, chỉ hận không thể nuôi người này khỏe mạnh, không buồn không lo.
Nhạc Hàm cảm thấy mình tỉnh lại như thế này thì tinh thần đúng là sảng khoái khó có, có điều—
“Muộn thì không tốt.” Cậu nói.
Kỳ Tuân thực dứt khoát nói: “Lần sau anh cũng cài hai lần báo thức bên điện thoại anh, bốn cái thì chắc phải tỉnh thôi.”
Nói tới đây, Nhạc Hàm rốt cuộc có thời gian nhìn điện thoại của mình.
Khi nãy tỉnh lại, cậu có tùy ý liếc nhìn điện thoại một cái, nhớ là hình như có rất nhiều tin nhắn wechat.
Nhưng bởi vì vội vàng rời giường rửa mặt nên không kịp xem.
Lúc này xem thì có chút sửng sốt…
Tin nhắn tới từ những người khác nhau, nhưng lại cùng nói về một việc.
Triệu Nhất Phi: “Ông với Mộc Thần bị rớt áo may ô rồi, lên top đầu weibo luôn rồi! ! !” Sau đó còn bổ sung thêm ba tấm hình chụp màn hình.
Triệu Nhất Phi: “Wow, thì ra lúc hai người gặp mặt lại lãng mạn đến vậy nha!”
Triệu Nhất Phi: “Diễn đàn game bị hai người PK sát rạt hết rồi [chống cằm] Tần công chúa vừa khóc vừa trèo lên Tú Cầu Lâu, bị người ta kéo xuống [chống cằm]“
Ba: “[hình ảnh][hình ảnh] là con với Tiểu Kỳ đó hả? ? Hai đứa nổi tiếng rồi!”
Mẹ: “Hai đứa con thế mà lại quen biết với nhau từ trong game à?”
Mẹ: “Chuyện huyên náo lớn quá rồi…”
Nhạc Hàm: “….? ? ?”
Chờ đã, cái gì? ? Weibo?
Nhạc Hàm mờ mịt, mình với Kỳ Tuân lên weibo? Lại còn là top đầu? Chuyện gì đây? ? ?
Cậu vội vàng lên weibo xem thử, không cần tìm kiếm cũng đã nhìn thấy mục tiêu ở ngay top đầu weibo, không khỏi sửng sốt.
Nhạc Hàm không dám tin thử dùng ‘Kỳ Tuân’ làm từ khóa tìm kiếm thì tìm ra được một mảng lớn, hiện giờ cơ bản là trên weibo đều đang thảo luận ‘Kỳ Tuân comeout’ ‘Kỳ Tuân là Mộc Dĩ Thành Chu’ ‘hiện trường gặp mặt đời thật của Mộc Dĩ Thành Chu và Đát Kỷ’, cơ bản thì chuyện nên đào đều đã đào ra cả rồi, thậm chí có vài chi tiết mà cư dân mạng còn rành hơn cả người trong cuộc cậu đây, ví dụ như câu nói ‘Oa Oa, em có nghe thấy không’ mà Kỳ Tuân nói ở hiện trường ngày đó… mà cũng đúng thôi, khi đó cậu còn đang bận đánh nhau, đương nhiên không nghe thấy rồi.
–thế nhưng chuỗi phát triển này cũng quá thần kỳ rồi đi? ! Rốt cuộc làm sao từ quán bar tối qua ảnh hưởng tới mức bị bới rớt lớp áo may ô trên diễn đàn game rồi cuối cùng bị cái vị thiếu gia nổi tiếng trên mạng kia share bài hút nhiệt độ vậy chứ?
Chú ý tới biểu cảm của Nhạc Hàm có chút một lời khó nói hết, Kỳ Tuân liền hỏi: “Sao thế?”
Nhạc Hàm vi diệu nói: “Hai chúng ta… nổi tiếng rồi.”
Kỳ Tuân: “? ? ?”
Nhạc Hàm kích động kể lại sự việc một lần, Kỳ Tuân nghe xong cũng sửng sốt, trước tiên xác nhận: “Hình của em không bị lộ ra chứ?”
Nhạc Hàm lắc đầu: “Không có!”
Kỳ Tuân gật đầu— có thể coi là một người có chút tiếng tăm, Kỳ Tuân không dám đảm bảo trăm phần trăm là khoảng thời gian họ ở chung với nhau trong tương lai sẽ không bị fans của anh chụp hình, chỉ là không liên quan tới chuyện anh có cố ý thể hiện tình cảm hay không, Kỳ Tuân sẽ không vì lo lắng chuyện này mà quan hệ lén lén lút lút với Nhạc Hàm— hai người bọn họ dù sao thì ngay cả ngôi sao cũng không phải— thực tế thì, anh chỉ hận không thể để cả thế giới này biết mình và Nhạc Hàm ở chung một chỗ.
Nhưng nó phải trên cơ sở là, anh sẽ cố hết sức bảo vệ Nhạc Hàm thật tốt.
Giờ phút này, xác nhận xong điểm này, Kỳ Tuân ho khan vài tiếng, hàm hồ nói: “À, vậy à… cũng không có gì mà.”
Ham muốn chiếm hữu vặn vẹo của anh thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn, khụ.
Nói tiếp thì, vị thiếu gia đã kéo nhiệt độ cho bọn họ kia là người anh biết, là người trong bậc con cháu trong vòng quen biết của cha anh— trong lúc chờ đèn xanh Kỳ Tuân lén liếc nhìn wechat của mình, quả nhiên anh cũng bị oanh tạc tin nhắn, trong đó có một tin tới từ đối phương— người nọ chính vì thấy anh mới share bài, sau đó còn thực thô bỉ hỏi anh có phải hay không, sau này Kỳ Tuân nhất định phải cám ơn người này hậu hĩnh mới được!
Nhạc Hàm cảm thấy thực khó tin, không ngớ tới có một ngày mình lại vì yêu đương mà lên tin hot weibo, trong vòng một đêm thậm chí còn có người viết đoản văn về hai người bọn họ!
Nhạc Hàm không dám xem, nữ sinh bây giờ sao lại viết mấy thứ làm người ta ngượng như vậy chứ!
Tâm tình Nhạc Hàm có chút phức tạp, đột nhiên nghĩ tới một vấn đề, hồi hộp nói: “Ôi chao, ba mẹ anh có thấy tin không?”
“Hửm?” Kỳ Tuân khó hiểu đáp lại.
“Ảnh chụp của anh lên top tin tức weibo luôn rồi, nếu ba mẹ anh mà thấy thì—” Thì không phải trực tiếp comeout rồi sao?
Nhà Kỳ Tuân vẫn chưa biết chuyện anh có bạn trai đi? Nếu như đột nhiên nhìn thấy tai tiếng của con trai mình và một nam sinh khác trên weibo, ba mẹ Kỳ Tuân sẽ không bị hù chết chứ?
Nghĩ vậy, Nhạc Hàm nhỏ giọng nói: “Anh kiểm tra điện thoại chưa? Ba mẹ anh không liên hệ với anh hả?”
Chuyện comeout này thật sự không dễ dàng, có vài người trong gia đình thậm chí sẽ cuồng loạn tới mức khóc lóc làm loạn đòi tự tử.
Nhạc Hàm vốn đã chuẩn bị sẵn sàng để cùng Kỳ Tuân đối mặt với cửa ải khó khăn này, cậu thậm chí còn chuẩn bị tâm lý sẽ đánh trận lâu dài.
Không quản thế nào cũng không ngờ khi nghe thấy vấn đề này của Nhạc Hàm, Kỳ Tuân lại tùy ý nói: “Ah, anh nói rồi.”
Nhạc Hàm: “….? ? ?”
Kỳ Tuân bình tĩnh nói: “Cái đêm tới nhà em, anh đã nói chuyện với ba mẹ rồi.”
Nhạc Hàm sửng sốt.
…này, sao lại như gió cuốn sấm rền vậy chứ? Sau đó thì sao?
Kỳ Tuân thấy Nhạc Hàm ngơ ngơ ngác ngác thì bật cười, vừa vặn lái xe tới gần trường học.
Bởi vì hai người chuẩn bị nhanh, Kỳ Tuân lái xe cũng nhanh, vì thế vẫn còn dư chút thời gian, Kỳ Tuân dẫn Nhạc Hàm xuống xe, đi tới tiệm bán đồ ăn sáng ở bên cạnh xếp hàng mua bữa sáng rồi nhét cho Nhạc Hàm, trong lúc đó đơn giản kể lại toàn bộ quá trình mình comeout.
Ngày đó sau khi từ nhà Nhạc Hàm trở về căn hộ của mình, Kỳ Tuân đã gọi điện thoại cho ba mình.
Ba anh hiếm khi không tăng ca không tham gia tiệc xã giao, đang nằm trên giường, Kỳ Tuân liền sẵn tiện nói: “Mở video đi ạ, gọi mẹ tới luôn ạ.”
Ba Kỳ Tuân có thể lăn lộn lên tới đỉnh kim tự tháp như thế này, độ nhạy bén đương nhiên rất mạnh, lập tức phát hiện bầu không khí không đúng, đắn đo nói: “Là chuyện mà mẹ con không chịu đựng nổi à?”
Kỳ Tuân lạnh lùng nói: “Bà ấy rồi cũng phải chịu thôi.”
Ba Kỳ Tuân thở dài thỏa hiệp: “Được rồi.”
Vì thế ba Kỳ Tuân mở video, đồng thời gọi mẹ Kỳ Tuân đang không hiểu gì tới, còn ôm chặt bà vào lòng, trịnh trọng nói: “Yên tâm, có anh ở đây!”
Vẻ mặt mẹ Kỳ Tuân mờ mịt.
Ngay sau đó, Kỳ Tuân ở trước mặt hai vị, thực bình tĩnh nói: “Thông báo cho hai người biết một chút, con đang yêu.”
“Là một nam sinh, nhỏ hơn con bảy tuổi, đang học chuyên ngành toàn học ở T đại, quen biết với con ở trong game, trùng hợp chính là bạn cùng phòng của Kiều Duệ.”
“Cậu nhóc rất hiểu chuyện rất đáng yêu rất tiến tới, chờ có dịp con sẽ dẫn về giới thiệu, dù sao thì sau này cũng sẽ kết hôn.”
“À đúng rồi, con chỉ thông báo cho hai người biết thôi, không phải đang xin ý kiến.
Ba mẹ dành chút thời gian để tiếp nhận đi ạ.”
Nói xong một lèo….
Mẹ Kỳ Tuân biến sắc, đẩy ông xã nhà mình ra xanh mặt nói: “Chờ đã, một nam sinh? !”
Ba Kỳ Tuân thì giật mình: “Nhỏ hơn bảy tuổi, thằng nhóc, giỏi đấy!”
Mẹ Kỳ Tuân: “…”
Bà quay đầu lại im lặng nhìn ông xã nhà mình, biểu cảm lộ rõ ý tưởng: “Trọng điểm của anh là chuyện này đấy hả?”
Mà Kỳ Tuân nghe thấy lời ba mình thì chỉ mỉm cười, tỏ ra khiêm tốn.
Nhạc Hàm nghe xong: “Khoan đã, vậy mẹ anh có thái độ thế nào?”
“Hôm nay anh tới chính là để xử lý chuyện này.” Kỳ Tuân lơ đễnh nói, đồng thời mở túi sữa đậu cho Nhạc Hàm: “À đúng rồi, vì không muốn làm em quá lo lắng nên có một việc anh không nói trước cho em biết, hôm nay anh định đi học chung với em.”
Nhạc Hàm theo bản năng nhận lấy hút hai ngụm, suy nghĩ vẫn còn chưa kịp phản ứng, nghĩ: Đi học? Học cái gì?
Sau đó chỉ thấy ánh mắt Kỳ Tuân đột nhiên chuyển ra phía sau lưng mình, hô: “A, đúng lúc thế hở mẹ!”
Kỳ Tuân quay đầu lại, liền thấy cô Hạ, giáo viên môn toán giải thích của mình đứng ở bên đó, sâu kín nhìn chằm chằm hai người bọn họ.
Nhạc Hàm: “Khụ khụ khụ khụ khụ!”
—mẹ? ! Mẹ Kỳ Tuân là giáo viên toán giải tích của cậu? ! ! !
Hai mươi phút sau.
Trong phòng học rộng lớn, sinh viên lục tục vào chỗ ngồi.
Sinh viên của lớp toán giải tích tổng cộng khoảng hơn một trăm người, có người ăn sáng, có người nói chuyện phiếm, tất cả đều trông không có gì khác với thường ngày, nhưng lại có một vài điểm không giống cho lắm.
Chỗ ngồi chính giữa của hàng thứ tư trong phòng học, một người đàn ông cao lớn đẹp trai có trị số nhan sắc nghịch thiên ngồi ở đó.
Hormone của người đàn ông này thật sự bùng nổ, đôi chân dài để dưới bàn gần như không còn chỗ để để, làm nhóm nữ sinh trong phòng đều kích động.
Anh ngồi đó xoay bút, tay chống cằm, mặt không biểu tình nhìn lên bục giảng.
Mà trên bục giảng, nữ giáo sư đã hơn năm mươi vẫn còn xinh đẹp quyến rũ cũng không có biểu tình nhìn chằm chằm anh.
Nhóm bạn học đều nhìn ra bầu không khí giương cung bạt kiếm của hai người— vị đại soái ca này là ai vậy? Rõ ràng không phải sinh viên trong ngành bọn họ, trước giờ chưa từng thấy qua! Nói ra thì, với trị số nhan sắc này, nếu là sinh viên trong trường bọn họ thì toàn bộ sinh viên đã biết rồi! Vì thế chắc hẳn là người ngoài trường đi? Nhưng tại sao cô Hạ lại dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vị đại soái ca này như vậy chứ? Hai người này cứ nhìn chằm chằm nhau như thể để làm chi? ?
Mà ở bên cạnh đại soái ca Kỳ Tuân, Nhạc Hàm đặt tay trên đầu gối, cúi đầu, lạnh run.
Ở bên kia Kỳ Tuân, Kiều Duệ vì tới chậm mà chỉ có thể ngồi cách xa Nhạc Hàm âm trầm nói “Người không liên quan xin hãy rời khỏi phòng học đi, đừng có quấy rầy bọn tui học tập!”
Trên bục giảng, cô Hạ tựa hồ nghe thấy, cũng lạnh lùng nói: “Học sinh không liên quan không nên ở trong phòng học ảnh hưởng tới lớp học!”
Nhất thời, tất cả ánh mắt đều tụ về phía Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân lộ ra dáng vẻ ngậm chặt miệng, trên mặt lộ rõ ý tứ ‘đây chính là muốn ngồi học ở đây đấy, thì sao nào’.
Nhạc Hàm kéo kéo góc áo anh, yếu ớt nói: “Không, không sao đâu mà, anh không nên ở lại đây đâu…”
Trời ạ, cậu sắp hít thở không thông rồi đây! ! ! Đây là tiết toán địa ngục gì vậy chứ?
Nói ra thì, khi nãy Kỳ Tuân ngồi trong phòng học, khoảng thời gian bị nhiều bạn học như vậy nhìn chăm chú, Nhạc Hàm vẫn còn chìm trong trạng thái lo lắng— dù sao thì hai người bọn họ trở thành tin hot, cậu không bị tung hình lên mạng nhưng Kỳ Tuân thì có, nếu bị nhận ra dẫn tới xôn xao thì phải làm sao bây giờ, lần đầu tiên làm người nổi tiếng thật sự không có kinh nghiệm! !
Nhưng sự thực chứng minh Nhạc Hàm đã suy nghĩ quá nhiều… chí ít thì với tình huống trước mắt, phần lớn người trong lớp chỉ tò mò về thân phận Kỳ Tuân mà thôi.
Nói ra cũng đúng, dù sao cũng là nửa đêm xuất hiện một tin weibo, sáng sớm cũng không có mấy người xem qua.
Cho dù xem qua thì ai lại có ấn tượng với gương mặt chỉ xem qua vài giây đồng hồ đâu chứ— trừ phi là người có trực giác nhạy bén trai đẹp siêu cấp, ừm… nghĩ tới đây, Nhạc Hàm cứ có cảm giác lập flag vi diệu.
Nhạc Hàm vội vàng xua ý nghĩ này đi—- dù sao thì không quản nói thế nào, tình huống hiện giờ làm cậu giống như đang đứng trên hố lửa, ngồi trên hố than vậy.
Kỳ Tuân khó chịu nói: “Không được, anh phải ngồi ở đây, anh sẽ không để em một mình học lớp tích phân này!”
Kỳ Tuân đương nhiên biết sáng nay Nhạc Hàm phải học tiết toán tích phân đầu tiên sau kỳ nghỉ quốc khánh, cũng biết rõ giáo viên dạy môn này chính là mẹ mình, còn biết Kiều Duệ đã từng nói cho Nhạc Hàm biết giáo viên dạy toán tích phân chính là mẹ anh, chỉ là Nhạc Hàm không nhớ rõ mà thôi.
—- chỉ là khi nãy đã biết rồi.
Thật ra trước khi comeout Kỳ Tuân đại khái đã tưởng tượng được tình huống sau đó sẽ như thế nào— năng lực tiếp nhận của ba anh rất mạnh mẽ, trên đời này không có chuyện gì mà ông không thể tiếp nhận nổi, vì thế căn bản không cần lo lắng vấn đề ông không thể tiếp nhận chuyện xu hướng tính dục của con mình.
Mà mẹ anh, chậc, khó đây.
Sau đó Kỳ Tuân lại gọi điện hai lần, cũng về nhà một chuyến nhưng không thể thuyết phục được mẹ mình, vì thế sự việc mới kéo dài tới hôm nay.
Đương nhiên, để Nhạc Hàm không xuất hiện lo nghĩ vô vị, Kỳ Tuân đã không báo cho cậu biết chuyện này từ sớm, dù sao thì mẹ anh cũng không phải hình tượng bà mẹ chồng độc ác thích xoi mói thường thấy trong TV, thứ hai là ngày làm việc đầu tiên sau kỳ nghỉ hôm qua mẹ anh căn bản không có mặt ở trường, không thể gặp được Nhạc Hàm, vì thế Kỳ Tuân không cần phải lo lắng.
Còn một nguyên nhân nữa chưa nói, chính là Kỳ Tuân biết rõ một khi để Nhạc Hàm biết chuyện này, Nhạc Hàm nhất định sẽ khuyên anh đừng tới— không bằng cứ an an ổn ổn ngủ một giấc, chờ tới hôm nay tới trường rồi hẳn nói.
Kỳ Tuân vốn định hôm nay sẽ nói chuyện đàng hoàng với mẹ một lần.
Trước đó, anh quyết định sẽ hộ tống Nhạc Hàm—
Không ai có thể bắt nạt Nhạc Hàm! Mẹ anh cũng không được!
Vì thế Kỳ Tuân dùng khí thế hùng dũng uy nghiêm ngồi ở bên cạnh Nhạc Hàm, đảo bảo hộ giá hộ tống suốt chặng đường!
Nhạc Hàm không ngừng kêu khổ trong lòng.
Cậu nào ngờ được mẹ Kỳ Tuân lại chính là giáo sư Hạ chứ?
Kỳ Diệu Danh tuy nổi tiếng toàn quốc nhưng tin tức người nhà của ông được bảo vệ rất tốt, giống như trước kia Nhạc Hàm không ngờ Kỳ Tuân chính là con trai của Kỳ Diệu Danh, hiện giờ cậu cũng không thể nào ngờ được giáo sư Hạ lại chính là vợ của Kỳ Diệu Danh!
Nói ra thì kỳ thực Kiều Duệ đã từng nói chuyện giáo sư Hạ là mẹ của Kỳ Tuân với Nhạc Hàm rồi— khi đó Nhạc Hàm và Kỳ Tuân căn bản không quen biết gì với nhau! Lúc đó cậu làm gì để ý tới một người không quan trọng chứ, cũng là khi nãy vừa mới nhớ ra!
Khó trách, khó trách trước đây giáo sư Hạ lại đối xử tốt với Kiều Duệ như vậy, luôn chủ động nói chuyện với cậu ta— dù sao thì Kiều Duệ cũng ở chung ban nhạc với Kỳ Tuân!
Giờ phút này Nhạc Hàm bắt đầu cảm thấy nơm nớp lo sợ, nhìn thế nào cũng thấy hiện giờ chính là tràng tu la.
Trên thế giới có lẽ không có người nào gặp mặt gia trưởng một cách kỳ lạ giống như cậu đâu nhỉ?
Mẹ Kỳ đứng trên bục, nhìn đứa con trai giống như heo chết không sợ nước nóng bảo vệ tể*, bà giận tới ngứa răng.
[động vật còn nhỏ]
Dáng vẻ mặt dày mày dạn này cũng không biết di truyền từ người nào.
Mà nó làm ra dáng vẻ này để làm gì chứ? Đề phòng bà bắt nạt người trong lòng nó à? Chưa từng thấy nó bảo vệ ai đến như thế!
Trong lòng mẹ Kỳ có đủ loại cảm xúc khó chịu vi diệu, bà híp mắt, đặt ánh mắt lên người nam sinh ngồi bên cạnh con trai mình, quan sát một phen.
Bạn cùng phòng của Kiều Duệ— đúng rồi, bà có ấn tượng, nếu nhớ không nhầm thì chính là đứa bé trai này.
Tuy bà vẫn chưa tiếp nhận được chuyện Kỳ Tuân comeout nhưng cũng không làm những chuyện như phái người thu thập tài liệu về cậu bé hay tìm tới tận nhà, hai ngày hôm nay bà nhớ lại một chút liền nhớ kỹ ở bên cạnh Kiều Duệ quả thật vẫn luôn có một cậu nam sinh như vậy.
Dáng vẻ của nam sinh không tệ, quả thực… có thể nói là đáng yêu, vẫn luôn yên lặng, cảm giác tồn tại cũng không phải quá cao, thành tích thế nào nhỉ—
Mẹ Kỳ nhớ lại, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một cánh tay rất có cảm giác tồn tại.
Cánh tay kia đặt lên lưng ghế phía sau lưng Nhạc Hàm, lại còn cong đầu ngón tay gõ gõ mép lưng ghế, rõ ràng đang thu hút sự chú ý của bà.
Theo cánh tay kia nhìn qua chính là gương mặt viết rõ dòng chữ ‘không được bắt nạt vợ con’ của con trai.
Mẹ Kỳ: “…”
Ha! Ha ha!
Đúng lúc này thì tiếng chuông vang lên, chính thức bắt đầu học.
Một cậu con trai và một bà mẹ cách mấy hàng ghế ngồi trừng mắt nhìn nhau, tia điện nẹt ‘xẹt xẹt’ trong không khí.
Nhạc Hàm ôm đầu gục trên bàn.
Cầu được bỏ qua…