Trong ánh mắt khiếp sợ của toàn lớp, Kỳ Tuân rẹt rẹt rẹt giải xong ba đề toán, viết đầy hơn phân nửa tấm bảng đen, chờ đến khi đi xuống thì nhận được vẻ mặt ngưỡng mộ của Nhạc Hàm— Kỳ Tuân thật sự lợi hại!
Kỳ Tuân bị ánh mắt của Nhạc Hàm lấy lòng, mắt cũng cong cong, vẻ mặt ôn nhu.
Mà mẹ Kỳ vịn bục giảng, bị con trai mình chọc giận tới mức muốn phun ra một ngụm máu.
Môn toán thường là hai tiết một lần.
Lúc nghỉ ngơi giữa hai tiết mọi người đều lén lút chú ý tới hai người.
Kỳ Tuân kéo tay Nhạc Hàm dẫn người ra ngoài, không bao lâu sau thì trở lại, Nhạc Hàm cầm một trái bắp trong tay mà gặm, Kỳ Tuân thì cầm một ly Oden, nhưng hiển nhiên là không phải để mình ăn.
Nhạc Hàm ăn sáng không nhiều, Kỳ Tuân thì lại càng ít hơn.
Cậu giục Kỳ Tuân ăn một chút nhưng Kỳ Tuân chỉ nói mình không đói, giúp cậu lấy khăn giấy, lau miệng cho cậu.
Hai người ở chung quá thân mật làm không ít người xì xào bàn tán.
Nhạc Hàm chú ý tới, cũng có chút bối rối, nhưng cậu để ý tới suy nghĩ của Kỳ Tuân hơn.
Làm cậu thở phào nhẹ nhõm là Kỳ Tuân không hề để tâm, thực ra nghĩ kỹ lại thì biểu lộ tình yêu của Kỳ Tuân còn rõ ràng hơn cả cậu.
Điều này làm Nhạc Hàm thả lỏng rất nhiều— bây giờ nghĩ kỹ lại một chút, cho dù hôm qua bị chụp hình ở quán bar đưa lên mạng internet thì cũng không sao cả.
Cho dù bị người trong lớp nhận ra thì cứ nhận ra đi, cho dù bị quấy rối… tóm lại là sẽ không có ai hỏi bọn họ để xin chữ ký cả.
Cũng vì thế, nghĩ tới chính mình ở trong phòng học khi nãy lo lắng thấp thỏm cỡ nào mà có chút dở khóc dở cười.
Nói cho dù là không quản người khác có ý cổ vũ hay công kích, cậu đã sớm quen bị người ta bàn tán rồi, đối với cậu mà nói, quan trọng hơn chính là bây giờ mình và Kỳ Tuân ở bên nhau.
Thời gian nghỉ giữa giờ không dài, Nhạc Hàm sợ thời gian không kịp nên chỉ gặm nửa trái bắp.
Kỳ Tuân liền đưa ly Oden cho Nhạc Hàm rồi nhận lấy nửa quả bắp, sau đó… trong ánh mắt như có như không của người trong lớp, trực tiếp gặm nửa trái bắp còn lại.
Người nhìn thấy: “! ! !”
Bên kia, hai nữ sinh im lặng “A a a a a a a”.
Bọn họ lướt weibo cả tiết, thuận tiện bổ sung tài liệu về ban nhạc Spark, lúc này mới khiếp sợ biết chuyện bạn học Kiều Duệ ở bên cạnh cũng là thành viên của ban ngạc—đương nhiên, không phải bọn họ care chuyện này… trọng điểm là cặp chồng chồng Kỳ Tuân và Nhạc Hàm! ! !
Bọn họ vì muốn xem hai người mà ngay cả wc cũng không đi, thức ăn cho chó này thơm ngon quá! ! !
Trên bục giảng, mẹ Kỳ ngồi ở đó nhìn con mình chăm sóc một nam sinh, có chút kinh ngạc.
Tính tình Kỳ Tuân thế nào bà hiểu rất rõ, từ khi nào thằng bé lại săn sóc người như thế chứ?
Trông có vẻ thật sự yêu thương nam sinh kia.
Mẹ Kỳ ‘chậc’ một tiếng, nhíu chặt mày một lần nữa đánh giá hai người, chỉ là lúc này biểu cảm nghiêm túc hơn không ít.
Tới tiết thứ hai, mẹ Kỳ không còn gọi người lên bảng nữa, Nhạc Hàm cũng không biết tình huống lúc này thế nào, thấp thỏm bất an chịu đựng bốn mươi lăm phút, tiếng chuông học rốt cuộc vang lên.
Sau khi tan học, mẹ Kỳ liền gọi: “Kỳ Tuân, con qua đây!”
Kỳ Tuân dừng một chút.
Nhạc Hàm đẩy anh, giọng nói: “Em còn giờ học môn khác nữa.”
Kỳ Tuân không có khả năng, cũng không cần phải tiếp tục đi cùng.
Kỳ Tuân vốn cũng định bàn lại với mẹ mình một lần, vì thế gật đầu, lại nhét chút quà vặt mua khi nãy cho Nhạc Hàm, dặn dò: “Đói thì ăn một chút, trưa nay dẫn em đi ăn lẩu được không?”
“Dạ.” Nhạc Hàm gật đầu.
Vì thế Kỳ Tuân và Nhạc Hàm tạm thời tách ra.
Nhạc Hàm và Kiều Duệ đổi phòng học, Kỳ Tuân thì đút tay vào túi tiền cùng mẹ mình đi tới văn phòng.
Trên đường đi, mẹ Kỳ tức giận nói: “Sao lại cứ phải là con trai chứ? Con gái không tốt sao? Thơm ngát mềm mại đáng yêu biết bao nhiêu chứ?”
Kỳ Tuân nghĩ tới gì đó, hít nhẹ một hơi lẩm bẩm: “Nhạc Hàm cũng thơm ngát mềm mại.”
“…” Mẹ Kỳ nghe giọng mơ màng của Kỳ Tuân, không quá muốn hỏi con trai đang nghĩ cái gì.
Kỳ thật con gái là chấp niệm của bà.
Trước đây lúc sinh con mẹ Kỳ vẫn luôn hi vọng mình có thể sinh một đứa con gái, kết quả lại sinh ra một đứa như Kỳ Tuân.
Muốn sinh đứa thứ hai thì tình huống cơ thể không tốt, bác sĩ không đề nghị nhưng Kỳ Diệu Danh không muốn để bà sinh nữa, bà liền ôm một tiếc nuối như vậy.
Sau đó mẹ Kỳ mỗi ngày đều trông ngóng Kỳ Tuân có thể lớn nhanh một chút rồi cưới một cô vợ sinh đẹp trở về, sau đó sinh cho bà một đứa cháu gái!
Kết, quả!
Nếu như Kỳ Tuân tìm một người đàn ông thì không phải mọi thứ ngâm nước hết rồi à? !
Mẹ Kỳ vẫn không cam lòng: “Không được, mẹ muốn phải là con gái!”
Kỳ Tuân nhíu mày: “Mẹ muốn tùy hứng thì cũng đừng nói chuyện kiểu tùy hứng như vậy.
Con thích Nhạc Hàm, sống đến bây giờ chỉ thích mỗi một người mà thôi, mẹ muốn con vì yêu thích cá nhân của mẹ mà vứt bỏ người con yêu sao? Chuyện này mẹ cảm thấy hợp lý sao ạ? Không phải mẹ vẫn luôn ghét bỏ những bà mẹ chồng độc ác trong phim sao?”
Mẹ Kỳ nghe thấy lời này thì cứng ngắc: “…”
…bà đương nhiên không muốn làm như thế, nhưng con gái… bà thật sự muốn con gái!
Mẹ Kỳ chui rúc vào trong sừng trâu.
“Mẹ muốn con gái thì cùng lắm sau này con và Nhạc Hàm sẽ nhận nuôi một đứa.” Kỳ Tuân thản nhiên nói: “Về phần một nửa khác trong tương lai thì con chỉ muốn một mình Nhạc Hàm mà thôi, chuyện này không thể thương lượng.”
“Con—” Mẹ Kỳ đỏ mặt, thật sự có chút nổi giận.
Kỳ Tuân lại nói: “Còn nữa, mẹ đừng nhắm tới Nhạc Hàm nữa, trước mặt nhiều sinh viên như vậy cứ gọi em ấy mãi, mẹ tưởng đám sinh viên kia là người ngu hay sao mà không cảm thấy kỳ quái? Mẹ nghĩ Nhạc Hàm bị bàn tán như thế có dễ chịu không? Em ấy không cần mặt mũi sao?”
Mẹ Kỳ vốn định nói gì đó, nhưng vừa tưởng tượng tới dáng vẻ đứa thương của đứa bé kia thì im lặng.
“Chỉ hôm nay thôi.” Hai người cùng ngừng lại, Kỳ Tuân nhìn chằm chằm mẹ mình nói: “Mẹ cũng biết con không phải không có thời gian, cùng lắm sau này con sẽ cùng em ấy tới mỗi tiết, nhưng con không hi vọng chuyện biến thành như vậy.
Mẹ là mẹ của con, không phải kẻ thù của con, con không hi vọng mẹ tiếp nhận em ấy nhanh như vậy nhưng con cũng không hi vọng mẹ tiếp tục làm khó dễ em ấy.
Vì thế ngừng ở hôm nay đi ạ, được không mẹ?”
Mẹ Kỳ nhìn chằm chằm Kỳ Tuân, tức giận tới lồng ngực phập phồng, sắc mặt biến ảo, cuối cùng phiền muộn gật đầu.
Kỳ Tuân chậm rãi thở hắt một hơi.
Hai mẹ con trầm lặng một chốc.
Ngay lúc này, một giọng nói vang lên: “Ai u! ! ! Cô Hạ, đây là con trai cô hả?”
Hai người sửng sốt, nhìn sang thì thấy một nữ giáo viên ôm xấp bài thi đứng bên kia, hai mắt sáng ngời đánh giá Kỳ Tuân.
Bà đẩy gọng kính đi tới, bên miệng không kiềm được ý cười: “Cô nói với tôi nhiều lần như vậy nhưng đây là lần đầu tiên được gặp, đúng là đẹp trai như minh tinh vậy! À đúng rồi, vừa vặn hôm nay con gái tôi cũng ở, chúng ta ăn cơm trưa chung với nhau đi!”
Kỳ Tuân im lặng nhìn mẹ mình.
Mẹ Kỳ có chút xấu hổ.
Quả thực bà nhiều lần nói chuyện yêu đương của con trai mình với đồng nghiệp, nhưng đều là chuyện trước kia, khi đó bà không quan tâm tới ý tưởng của Kỳ Tuân rất vui sướng đáp ứng, nhưng bây giờ…
Cách đó không xa, một nữ sinh cúi đầu nghịch điện thoại cũng đi tới, nữ giáo viên quay người lại gọi: “Tiểu Mẫn, qua đây nào, con cũng là lần đầu tiên gặp mặt, mau tới chào dì Hạ.”
Nữ sinh ngẩng đầu lên, thấy Kỳ Tuân thì ánh mắt sáng rực, bước chân nhanh hơn, sau khi đi tới, nữ giáo viên vẻ mặt tươi cười đẩy con gái mình tới trước: “Tiểu Kỳ à, mẹ con nói trước kia con học ở Nhị Trung, Tiểu Mẫn nhà cô có thể xem là đàn em của con đó!”
Nữ giáo viên luyên thuyên bắt đầu trò chuyện, Kỳ Tuân im lặng, mẹ Kỳ thì chảy mồ hôi lạnh muốn nói chen vào nhưng vị nữ giáo viên kia nói quá nhiều, bình thường mẹ Kỳ còn có thể bắt kịp tiết tấu một chút, lúc này thì chỉ có thể cười gượng không ngừng bị cắt lời.
Nữ sinh Tiểu Mẫn kia bị gương mặt đẹp trai của Kỳ Tuân làm cho hốt hoảng, trong nháy mắt cô nghĩ tới gì đó, liếc nhìn điện thoại mình một cái thì giật mình tỉnh táo lại, sau đó khiếp sợ một lần nữa quan sát diện mạo Kỳ Tuân.
“…cô xem thật vừa vặn, Tiểu Kỳ không có bạn gái, Tiểu Mẫn nhà tôi cũng…”
Nữ giáo viên còn chưa nói xong thì đột nhiên bị con gái mình đẩy ra.
Bà mờ mịt nhìn con gái mình đỏ mặt, kích động hô: “Anh Kỳ! ! !”
Kỳ Tuân cũng giật mình, đáp một tiếng: “Là tôi.”
Nữ sinh nhỏ giọng hét lên: “A a a a em thích anh với bạn trai anh lắm luôn đó! ! !”
Mẹ Kỳ: “…”
Nữ giáo viên: “? ? ?”
Bà vốn đã làm tốt kế hoạch để con gái mình làm quen, đột nhiên xảy ra chuyện gì đây? Bạn trai? Bạn trai gì? Con gái bà sao lại thích người khác và bạn trai của người khác? ? ?
Lúc này Tiểu Mẫn nào còn tâm tư quan tâm tới mẹ mình— bắt đầu từ nửa đêm hôm qua cô đã lên mạng chú ý tới Kỳ Tuân và bạn trai của anh, gặm đường thiệt hưng phấn.
Vừa nãy trong lúc vô tình lướt vào một weibo, chủ weibo thế mà đã gặp Kỳ Tuân và bạn trai người thật của anh, lại còn không ngừng miêu tả tình hình thực tế.
Cái gì…
“Ôi trời ơi hai người này đang ở ngay bên cạnh bọn tôi luôn!”
“A a a a a Kỳ Tuân cứ nhìn bạn học của bọn tôi suốt, nhìn chằm chằm luôn! ! !”
“Không biết vì sao hôm nay giáo viên toán ma quỷ lại cứ đặc biện nhắm vào bạn học Y, nhưng không sao cả, đã có anh Kỳ che chở! !”
“Anh Kỳ xoa đầu kìa! ! !”
“Đừng hỏi hình chụp nhé! Anh Kỳ không cho chụp! Tin hay không tùy mấy người, dù sao thì tôi cũng gặm thức ăn cho chó rất là đã!”
“A, anh Kỳ rốt cuộc không nhìn nổi nữa rồi, giáo viên ma quỷ hôm nay lại càng ma quỷ hơn, gọi bạn học Y lên bảng tận ba lần! Anh Kỳ trực tiếp xung phong làm cả ba bài luôn, oách quá xá oách! !”
“Cảm giác như anh Kỳ chính là dũng sĩ đang bảo vệ công chú khỏi tay ma long vậy [chống cằm]”
“A a a a ăn nửa khúc bắp còn lại của vợ kìa! ! ! Tôi muốn chết! ! ! Sao lại cưng chìu đến thế chứ! ! !”
Weibo này nháy mắt hấp dẫn không ít sự chú ý của những người gặp CP này, tuy không biết thật hay giả nhưng cả đám đều kêu gào, hỏi bạn weibo kia học trường đại học nào, nhưng người nọ không nói.
Tiểu Mẫn có thể xem là một hủ nữ, trước đây thật ra chưa từng gặp CP đời thật như thế này, nhưng cặp này thật sự giống như tiểu thuyết vậy, ngọt quá xá ngọt, bởi vì thế mà cô vừa hâm mộ lại ghen tị với bạn weibo kia được gặp CP ngoài đời thực.
Không ngờ Kỳ Tuân lại đang ở ngay trước mặt— mà vị weibo kia lại là sinh viên T đại mà mẹ cô dạy!
Trời ạ, may mà hôm nay cô tới trường tìm mẹ!
Tiểu Mẫn phừng lên tâm hồn hủ nữ mà mẹ cô không có cách nào hiểu được, hai mắt phát sáng nói: “Cái đó, em đã thấy chuyện của bọn anh rồi! Thật sự rất yêu thích hai người, hai người, hai người phải cố lên nhé! Em sẽ vĩnh viễn ủng hộ hai người! ! !”
Kỳ Tuân: “Ách, cám ơn.”
Mẹ Tiểu Mẫn ngơ ngác, biểu cảm của mẹ Kỳ thì khá vi diệu.
Ngay sau đó thái độ Tiểu Mẫn thay đổi, thực oán giận nói: “Nghe nói khi nãy giáo viên toán bắt nạt Đát Kỷ hả? Anh Kỳ, anh phải bảo vệ cậu ấy thật tốt nhé! Mấy giáo viên toán ma quỷ dữ lắm! ! !”
Mẹ Kỳ bị nói là ma quỷ: “….”
Kỳ Tuân là con trai của ma quỷ: “…”