Nhạc Hàm giật mình, vội nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Sao anh lại dính vào đó?”
“Anh không tính là dính vào.” Kỳ Tuân lơ đểnh, chậm rãi nói.
Buổi biểu diễn hôm đó xảy ra chuyện như vậy, hôm sau Kỳ Tuân đưa Nhạc Hàm về xong thì trở lại nơi ở của mình, ngoại trừ gọi điện cho cha mẹ thì còn gọi điện cho bạn mình.
Cách anh bảo vệ Nhạc Hàm rất đơn giản.
Anh ở gần T đại chính vì muốn thường xuyên tới tìm Nhạc Hàm hẹn hò, ngoài ra thì anh cũng tính toán dụ dỗ Nhạc Hàm tới ở chung với mình.
Cứ vậy thì phần lớn thời gian của anh có thể dành để ở cùng với Nhạc Hàm, cũng có thể bảo vệ cậu.
Đồng thời, đầu tiên anh bảo người đi thăm dò bối cảnh đám sinh viên kia.
Một người tên Hứa Tĩnh Sâm, một người tên Vu Mạn Mạn, tên của ba người khác thì Kỳ Tuân không nhớ rõ, nhưng muốn tìm hiểu gốc rễ của chúng thì rất dễ dàng.
Tên có, bối cảnh gia đình rất dễ điều tra được.
Tra một cái thì Kỳ Tuân liền buồn cười.
Diêu Linh Vũ chỉ là gia đình bình thường, còn gia đình của bốn đứa nhóc quỷ khác thì đều là nhà làm ăn, ở C thị này quả thực không tồi, nhưng nếu xét tới toàn quốc thì ngay cả cái rắm cũng không tính.
Nhưng bởi vì làm giàu ở C thị, công việc kinh doanh ít nhiều sẽ có dây dưa với doanh nhân địa phương, vòng này loanh quanh một hồi, cuối cùng cũng vòng tới trên đầu Kỳ Tuân— ở bên ngoài Kỳ Tuân cũng có hùn vốn với bạn bè mở công ty, chỉ là anh bỏ vốn thì nhiều, bình thường không nhúng tay vào chuyện kinh doanh, mấy năm nay công ty này cũng phát triển khá lớn mạnh.
Mà nếu cái vòng này đã trực tiếp vòng lên đầu Kỳ Tuân thì anh đương nhiên sẽ không buông tha.
Bạn của anh cũng rất phối hợp, dù sao cũng chỉ là hạng mục nhỏ có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Chuyện này chủ yếu thuộc về nhà Vu Mạn Mạn.
Đương nhiên, Kỳ Tuân cũng không muốn dựa vào chuyện này làm gì bà điên kia, chỉ nói một câu với bạn mình mà thôi.
Nhưng đám hồ bằng cẩu hữu của anh rất nhiều, có vài người tuổi như anh mở công ty chỉ vì rèn luyện một chút, chơi đùa một chút, không ngờ cà nhỗng một phen lại làm rất tốt.
Tập đoàn phát triển theo lĩnh vực kinh doanh khá đa dạng, quan hệ cũng rất rộng— mấy người bạn này thấy Kỳ Tuân bình thường không hứng thú với kinh doanh chỉ để ý làm nghệ thuật đột nhiên lại có động tác, cả đám liền hưng phấn bát quái.
Bởi vì đều là bạn bè có quan hệ thân thiết nên dạo trước chuyện trên mạng hot đến vậy, bọn họ cũng biết chuyện Kỳ Tuân yêu đương, đối tượng còn là con trai.
Mà khi bọn họ hỏi vì sao Kỳ Tuân lại muốn đối phó nhà Vu Mạn Mạn, Kỳ Tuân cũng không giấu giếm nguyên nhân, kể với bọn họ vài câu, sau đó thì xảy ra chuyện hài hước—
Có lẽ anh đã đánh giá thấp những người bạn này, cuối cùng phạm vi huyên náo của chuyện này hơi rộng một chút.
Kỳ Tuân tuy không quá quan tâm nhưng nghe nói sau đó dính líu tới không chỉ là nhà Vu Mạn Mạn, nhà của cả bốn đứa nhóc quỷ kia đều dính vào hết.
Chỉ nửa tháng ngắn ngủi, chuyện này trở thành chuyện lạ trong giới kinh doanh của C thị— có thể là không chỉ giới kinh doanh C thị đang bàn luận chuyện này, những chuyện thế này trước giờ rất dễ lan truyền.
Bốn gia đình đó không suy sút tới mức phá sản, dù sao cũng không phải tiểu thuyết tổng tài gì đó, trời lạnh rồi cho Vương thị phá sản gì đó chỉ giới hạn trong tưởng tượng mà thôi, chỉ là Kỳ Tuân chỉ nghĩ thôi, nhưng diễn biến tâm lý của bốn nhà khi đó có lẽ là thế này:
Cái gì? Hạng mục này không thể tiếp tục tiến hành?
Chờ đã, bên kia trước đó đã nói chuyện xong xuôi rồi sao không thấy liên lạc gì vậy?
Hả? Cái này cũng thế à? ! ! !
Cái kia thì sao? Cái kia thế nào rồi? !
…
Kỳ Tuân vốn còn đang định mài vuốt xem có nên vì Nhạc Hàm mà thử tiến vào chuyện kinh doanh hay không, dù sao thì từ hiệu quả bên nhà Vu Mạn Mạn, việc kinh doanh xảy ra vấn đề, cho dù là tiểu quỷ trẻ tuổi cũng không có tâm tư chạy ra ngoài tác quai tác quái nữa, coi như là dạy dỗ bọn họ, đồng thời cũng làm bọn họ cách xa cuộc sống của Nhạc Hàm.
Không ngờ nhóm hồ bằng cẩu hữu ảu anh lại ra sức đến thế, anh còn chưa chính thức lên kế hoạch thì bọn họ đã xử lý xong xuôi cả rồi.
Cả đám còn gửi wechat tranh công với anh, hỏi là ‘sao rồi’ ‘làm tốt lắm đúng không’ ‘khi nào mới dẫn vợ tới gặp đây hả’.
Thậm chí ngay cả cha anh cũng gửi wechat hỏi: “Dạo này không có chuyện gì với bạn trai chứ hả?”
Kỳ Tuân: “…”
Tuy không nói rõ nhưng cùng một thời gian nhận được tin nhắn như vậy, Kỳ Tuân có cảm giác là cha mình cũng tham gia đẩy một chút.
Nhưng sự việc cứ thế buông xuống sao?
Không có khả năng.
Chèn ép bên kinh doanh và bạo lực mà Nhạc Hàm từng phải chịu sao có thể đánh đồng được.
Từ trước đến nay Kỳ Tuân tin tưởng rằng người làm chuyện ác tự có trời diệt, cho dù là ở xã hội này, ông trời không nhất định sẽ xử người ác, nhưng Kỳ Tuân muốn làm cho ông trời không xử không được.
Đồng thời anh cũng tin tưởng rằng bản tính con người vĩnh viễn không thể thay đổi.
Bốn đứa nhóc quỷ kia bình thường được gia trưởng che chở, đương nhiên trong lòng có chút tính toán, biết người nào có thể đụng vào người nào không thể, vì thế từ nhỏ đến lớn có lẽ chưa từng phải chịu trừng phạt.
Thế nhưng trên đời này có chuyện tốt như vậy sao?
—chí ít đã chọc tới Kỳ Tuân thì tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt như thế.
Từ ngày đó trở đi anh vẫn luôn chờ đợi, không cần nghĩ cũng biết đám nhóc này ở bên ngoài chắc chắn sẽ tiếp tục làm theo ý mình, thẳng đến khi một lần nữa gây ra hành vi ác liệt.
Mà cái tên gọi là Hứa Tĩnh Sâm và bà điên kia quả thực đã bị Kỳ Tuân đoán trúng.
Hai người này đại khái là vì chuyện kinh doanh của gia đình không tốt nên an phận được một thời gian, nhưng tới tối nay thì có vẻ không chịu nổi nữa, cùng bạn bè ra ngoài quẩy một trận, bao cả một biệt thự, uống rượu ca hát khiêu vũ, mười mấy thiếu nam thiếu nữ tụ lại một chỗ, rất nhanh đã điên cuồng.
Bạn bè của đám người đó tụ lại sẽ là tình cảnh thế nào, Kỳ Tuân đại khái có thể tưởng tượng ra được, bên trong sẽ xảy ra chuyện gì, Kỳ Tuân cũng có thể tưởng tượng ra.
Hứa Tĩnh Sâm kia trong trường hợp đó đã cùng với vài người quần ẩu một nam sinh, bởi vì uống rượu nên lần này ra tay có chút mất khống chế, đánh nam sinh kia bị thương nặng.
Nhạc Hàm nghe tới đó thì sắc mặt tái nhợt.
Trước đây cậu bị đánh như thế đã rất đau đớn rồi, bị thương nặng thì nghiêm trọng biết bao nhiêu…
Kỳ Tuân nhỏ giọng nói: “Tính mạng của nam sinh kia giữ được, chỉ là phải nằm viện một thời gian dài.”
Có điều Kỳ Tuân cũng không đồng tình với nam sinh kia, bởi vì theo tin tức anh nhận được thì sự kiện lần này hoàn toàn là chó cắn chó.
Hành vi lúc bình thường của nam sinh kia cũng chẳng kém Hứa Tĩnh Sâm bao nhiêu, nhưng gia thế thì kém Hứa Tĩnh Sâm một chút, hai người này trước kia chưa từng quen biết, lần này đánh nhau với Hứa Tĩnh Sâm là vì một cô gái, không ngờ đám anh em plastic kia biết rõ địa vị của Hứa Tĩnh Sâm nhưng lại không báo cho hắn biết, ngược lại trốn ra xa xem cuộc vui, mà đám người bên Hứa Tĩnh Sâm thì ùn ùn xông lên.
Dù sao trong đầu đám người này nghĩ gì, Kỳ Tuân thật sự không biết.
Bọn họ vừa vặn lọt vào trong tay anh họ anh— Kỳ Tuân sớm đã đánh tiếng với anh họ về đám súc sinh này, anh họ nghe xong cũng nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Suy nghĩ lúc ban đầu Kỳ Tuân là đám súc sinh này không nên phạm tội— thực tế thì anh cũng hi vọng đám súc sinh này không làm bậy nữa— một khi phạm tội thì đừng mong tìm được đường ở bên trong.
Lần này chúng rơi vào trong tay anh họ cũng tiết kiệm công sức của anh và anh họ một phen, xử lý cũng càng thuận tiện hơn.
Khi nãy anh họ ở trong cục cảnh sát làm việc gửi vài tin nhắn wechat tới, kể lại sự việc rất rõ ràng.
Nhạc Hàm không nói tiếng nào dụi vào trong lòng Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân vỗ vỗ Nhạc Hàm, lại nói: “Mặt khác, Vu Mạn Mạn và Diêu Linh Vũ chơi thuốc, số lượng khá nhiều, nhóm người dính tới vụ này đều có dùng.”
Nhạc Hàm không dám tin nhìn Kỳ Tuân.
Hai bọn họ chơi cả thuốc luôn sao?
Kỳ Tuân nhìn vẻ mặt Nhạc Hàm, bật cười: “Không tin à? Em biết phú nhị đại sa đọa có thể chơi tới cỡ nào không?”
Nam sinh bị Hứa Tĩnh Sâm đánh biết rõ những chuyện xảy ra trong buổi tiệc, bởi vì bị Hứa Tĩnh Sâm đánh, trong lòng có oán hận nên sau khi sống sót tỉnh lại lập tức báo cảnh sát, lúc cảnh sát tới đó thì người trong biệt thự thậm chí còn đang chơi NP.
Có điều Kỳ Tuân không nói ra chuyện này.
Anh thở dài vuốt ve phần gáy cổ Nhạc Hàm—những chuyện bẩn thỉu này không cần phải để Nhạc Hàm biết.
“Nói tóm lại thì chuyện lần này huyên náo hơi lớn, nhưng đối với đám người trong biệt thự kia thì nếu có chút quen biết thì cũng không nghiêm trọng, tìm cha mẹ tới nói chuyện một phen là xong chuyện.
Những kẻ đó anh lười quản, nhưng Hứa Tĩnh Sâm và Vu Mạn Mạn…” Kỳ Tuân chậm rãi nói: “Anh tuyệt đối sẽ không để cha mẹ chúng kéo chúng ra.”
Vu Mạn Mạn thì không nói, tình huống của cô ta đã tệ tới mức căn bản không cần Kỳ Tuân ra tay.
Về phần cha mẹ người nam sinh bị thương – bọn họ đương nhiên không muốn bỏ qua chuyện này, nhưng nếu không có ai nhúng tay, dựa vào quan hệ của cha mẹ Hứa Tĩnh Sâm thì phỏng chừng chuyện này cũng sẽ không thể giải quyết được gì, nhưng Kỳ Tuân chắc chắn sẽ không để chuyện đó xảy ra.
Nhưng thật ra cho dù xảy ra chuyện như thế thì Kỳ Tuân cũng không vui chút nào, anh biết Nhạc Hàm cũng sẽ không vui.
Cũng giống như anh không hi vọng đám súc vật này tái phạm chuyện như thế — hai người bọn họ đều biết, một khi đám súc vật này phạm tội thì tức là lại có người bị tổn thương, mặc kệ người đó có phải là đáng đời hay không thì chuyện này cũng khó có khả năng làm người ta vui vẻ.
Không quản nói thế nào, tất cả đã xảy ra như anh dự đoán.
“Về phần người tên Diêu Linh Vũ kia thì càng không cần phải nói, cha mẹ của cậu ta là người bình thường, nghe nói khi nãy ở trong cục cảnh sát đã bật khóc đánh hắn quỳ xuống.” Kỳ Tuân nhíu mày.
Không nói tới Diêu Linh Vũ, trong quá khứ Vu Mạn Mạn và Hứa Tĩnh Sâm vẫn luôn ỷ y vào cha mẹ mình mà hành động tùy tiện, nhưng khi cha mẹ bọn họ không thể che chở nữa thì sao?
Kỳ Tuân không biết là thật sự đến tận lúc này Hứa Tĩnh Sâm mới phát hiện không thích hợp hay lúc công việc kinh doanh của gia đình xảy ra vấn đề đã cùng những người khác đoán là chuyện có liên quan tới Kỳ Tuân, dù sao thì tới lúc này— thẳng đến khi ảnh hưởng tới lợi ích của mình thì hắn mới gọi điện cho Nhạc Hàm.
Mà theo tình huống Kỳ Tuân biết được thì cha mẹ bọn họ đến tận bây giờ mới biết là có người đang nhắm tới mình, chỉ là vẫn chưa rõ là ai.
Đám tiểu quỷ này không có gan nói.
Mà hiện giờ rốt cuộc là ai cho tên súc sinh Hứa Tĩnh Sâm này lá gan gọi điện tới chất vấn Nhạc Hàm?
Người như hắn, rốt cuộc có tư chất gì đi chất vấn đối tượng đã từng bị hắn bạo lực rốt cuộc có phải đang trả thù mình hay không chứ?
Này không phải trả thù, mà là báo ứng hắn đáng phải nhận.
Nhạc Hàm không hi vọng Kỳ Tuân tốn quá nhiều tâm trí sức lực lên người những kẻ cặn bã đó, anh cũng không làm như thế, nhưng sự thực là cặn bã vĩnh viễn chính là cặn bã, không cần anh động tay, chính bản chân chúng đã tự đào hố nhảy xuống.
Chuyện Kỳ Tuân làm chỉ là gạt đi mớ cành cây vốn có thể cản bọn họ rơi xuống, để bọn họ an an ổn ổn rơi thẳng xuống đáy hố mà thôi.
Đám người này, đáng bị như thế.
Nhạc Hàm nghe xong thì nhìn Kỳ Tuân, há to miệng không biết nên nói gì.
Kỳ Tuân ghẹo Nhạc Hàm nói: “Anh chỉ đang cống hiến cho xã hội thôi.”
Mũi Nhạc Hàm vẫn còn chua xót, nghe vậy thì ‘phốc’ một tiếng bật cười.
Nghĩ tới những chuyện đã gặp thời cấp ba, Nhạc Hàm hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
…đám người đó, nên ngồi tù từ sớm rồi!
Nhưng Nhạc Hàm thừa nhận, năng lực của cậu có hạn, có thể giữ vững tâm trí mình trong hoàn cảnh đó, có thể cố gắng thuận thuận lợi lợi hoàn thành mục tiêu học tập, thế nhưng vẫn có rất nhiều chuyện vượt khỏi phạm vi năng lực của cậu.
Nhạc Hàm không phải một người có lòng tham, cậu cũng rất quý trọng cuộc sống của mình.
Vì thế khi nhận được lời ‘xin lỗi’ thuộc về mình thì cậu đã lựa chọn buông bỏ tất cả.
Nhưng cậu không thể không thừa nhận, cậu cũng lén tưởng tượng.
Tưởng tượng người xấu sẽ bị báo ứng.
Tưởng tượng trên thế giới này sẽ không có người làm chuyện xấu xa một cách lộ liễu ngang tàng như vậy nữa.
Thế nhưng thế giới này hiển nhiên không phải công bằng như vậy.
Nhưng mà…
Nhạc Hàm mở mắt ra, nhìn sang người đàn ông ở bên cạnh.
Cậu biết Kỳ Tuân nói rất nhẹ nhàng nhưng ẩn phía sau đó là không ít công sức và tâm trí, cũng vận dụng không ít quan hệ.
Không quản là cuối cùng Kỳ Tuân ôm tâm tình thế nào làm chuyện này, nhưng dự tính lúc ban đầu khẳng định là vì cậu.
Nhạc Hàm không biết nên nói gì, trái tim cậu giống như được trướng lên đầy ắp vậy.
Giờ phút này Nhạc Hàm cảm nhận được rất rõ rằng người đàn ông này yêu mình.
Mà được người đàn ông này yêu chính là một chuyện hạnh phúc biết bao.
Chuyện mà cậu không đủ sức thì người đàn ông này sẽ hoàn thành thay cậu.
Nhạc Hàm thừa nhận mình nhỏ yếu, mà người đàn ông này đã dùng sự mạnh mẽ của mình bảo vệ cậu.
Vành mắt của Nhạc Hàm vẫn nóng như cũ.
Cậu ôm lấy đầu Kỳ Tuân, áp trán mình vào trán anh.
Kỳ Tuân ôm lấy Nhạc Hàm, nhẹ giọng hỏi: “Hàm Hàm?”
Nhạc Hàm cọ cọ trán Nhạc Hàm, lại cọ cọ chóp mũi Kỳ Tuân.
Cuối cùng mang theo chút giọng mũi nói: “Em cũng sẽ thay đổi, trở nên lợi hại hơn.”
Kỳ Tuân không hiểu nhìn Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm trịnh trọng cam kết: “Em cũng sẽ trở nên lợi hại.”
Người yêu nhau thì nên là góc bù của nhau, có lẽ Nhạc Hàm không có cách nào làm được kiểu bảo vệ như Kỳ Tuân, thế nhưng Nhạc Hàm hi vọng rằng mình sẽ vì Kỳ Tuân mà cố gắng, cậu sẽ trưởng thành nhanh hơn nữa.
Những gì Kỳ Tuân mong muốn, những gì Kỳ Tuân không có, cậu sẽ lấy hết cho anh.
Nhạc Hàm không nói rõ, thế nhưng Kỳ Tuân hiểu.
Anh mỉm cười, nhỏ giọng ôn nhu nói: “Ừm, anh chờ em.”
Nhạc Hàm hít mũi một cái, suy nghĩ một chút rồi chân thành nói: “Em cần phải nghiêm túc học tập hơn nữa.”
Kỳ Tuân: “…”
Không không không, này không phải ‘kiểu cố gắng’ mà anh muốn.
Khóe miệng Kỳ Tuân co rút, linh quang chợt lóe lên, híp mắt nói: “Thật ra có một chuyện mà em có thể làm cho anh bây giờ đấy.”
Nhạc Hàm sửng sốt, vội vàng hỏi: “Chuyện gì, chuyện gì ạ?”
Nhạc Hàm kích động nhìn Kỳ Tuân, ánh mắt đầy mong mỏi muốn ‘cố gắng’.
Kỳ Tuân nhéo cằm cậu, cười tủm tỉm nói: “Em đoán xem anh đã mua bao nhiêu bao?”
Nhạc Hàm: “…”
Không, cậu không muốn đoán.