Nhạc Hàm có chút giật mình, tới ngày hôm sau khi gặp mẹ Kỳ, Nhạc Hàm phát hiện Kỳ Tuân nói là thật— vẻ mặt của mẹ Kỳ đối với cậu đã dịu đi không ít!
Thật ra tiết học trước cũng không thể nói là mẹ Kỳ hung ác gì, chỉ là khí thế lạnh như băng, rõ ràng tỏ ý kháng cự cậu, nhưng lần gặp mặt này, mẹ Kỳ lại chủ động gật đầu chào hỏi.
Mặc dù vẻ mặt vẫn không có biểu tình gì như cũ nhưng đã không còn cảm giác cự tuyệt cậu ở ngoài ngàn dặm nữa rồi.
Nhạc Hàm có chút vừa mừng vừa lo, cứ vậy ôm tâm tình khó tin học xong hai tiết học, lúc tan học mẹ Kỳ gọi cậu tới, nói: “Nói chuyện với ba mẹ con một chút, lúc nào đó hai nhà chúng ta gặp mặt một lần đi.”
Đối với chuyện gặp mặt cha mẹ Kỳ Tuân, cha mẹ Nhạc Hàm còn căng thẳng hơn cả cậu.
Nhạc Hàm và Kỳ Tuân cả ngày dính lấy nhau, đối với gia đình Kỳ Tuân cũng hiểu biết khá nhiều, cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý, nhưng cha mẹ Nhạc Hàm thì không như thế.
Hai người là đảng đi làm việc bình thường, vừa nghĩ tới phải gặp mặt tổng giám đốc tập đoàn Hằng Dụ thì căng thẳng tới mức không nói nên lời.
Thời gian gặp mặt của hai nhà được sắp xếp từ năm trước, địa điểm do Kỳ Tuân và Nhạc Hàm chọn lựa.
Mà tới ngày đó, tình huống có chút vi diệu.
Trước kia Nhạc Hàm nghĩ rằng mình sẽ về nhà và đi cùng ba mẹ mình, Kỳ Tuân cũng sẽ về nhà đi cùng ba mẹ anh, người nhà hai bên sẽ gặp mặt ở nhà hàng.
Thế nhưng vừa vặn ngày hôm trước Nhạc Hàm ở lại căn hộ Kỳ Tuân, một đêm mệt mỏi làm cậu phải ngủ li bì để lấy lại sức, khi tỉnh lại thì phát hiện mẹ Kỳ lại đang ngồi trong phòng khách.
Khi đó Nhạc Hàm vẫn còn đang mặc đồ ngủ, tóc cũng rối bù, dụi dụi mắt mở cửa ra nhìn thấy mẹ Kỳ thì bị dọa nhảy dựng: “A, chào dì ạ!”
Mẹ Kỳ đang uống trà xem báo, nghe thấy âm thanh nhìn lại thì sửng sốt, sau đó dùng một loại ánh mắt mà Nhạc Hàm không thể nào hiểu được quan sát cậu tổng thể một phen.
Lúc mở miệng, âm thanh rõ ràng dịu nhẹ hơn những lần gặp trước kia rất nhiều: “Sao không thay quần áo trước rồi hẳn ra ngoài, đừng để bị lạnh.”
Nhưng trong phòng có mở hệ thống sưởi, mặc quần áo mỏng cũng không thấy lạnh.
Nhạc Hàm nghĩ như thế nhưng lúc này Kỳ Tuân từ trong phòng bếp đi ra, cũng nhíu mày nói: “Đi thay quần áo đi, đừng để bị lạnh.”
Nhạc Hàm không thể làm gì khác hơn là ngượng ngùng đáp một tiếng, kéo kéo vạt áo ngoan ngoãn quay lại phòng thay quần áo, rửa mặt.
Trong phòng khách, mẹ Kỳ vẫn luôn nhìn chằm chằm cánh cửa đã đóng lại kia.
Kỳ Tuân vốn ở trong bếp nấu mì — trước đây anh gần như không vào bếp nấu ăn, nhưng từ khi nói chuyện yêu đương với Nhạc Hàm thì cũng bắt đầu học nấu nướng một chút, đương nhiên Nhạc Hàm cũng thường nấu cơm, chỉ là Kỳ Tuân rất thích cảm giác chăm sóc Nhạc Hàm nên vẫn luôn ôm đồm chuyện này — anh cảm thấy ánh mắt mẹ mình nhìn về phía phòng ngủ có chút không đúng, liền cảnh giác hỏi: “Sao vậy mẹ?”
Dáng vẻ đó tư thế đó sao giống như chỉ hận không thể xuyên qua cánh cửa mà nhìn vào bên trong vậy? Thấy thế nào cũng thực hèn mọn.
Mẹ Kỳ giơ tờ báo lên che miệng mình, hơi nheo mắt nhìn cánh cửa kia: “Chậc, đứa nhỏ Nhạc Hàm này…”
Rất xinh đẹp rất non nớt.
Mẹ Kỳ có chút suy nghĩ, thậm chí còn hơi liếm liếm môi, cảm giác giống như vừa mở ra một cánh cổng lớn.
Bà liếc nhìn Kỳ Tuân, giống như cười mà không cười nói: “Được rồi, mẹ không so đo chuyện phải mang một cô gái về nhà với con nữa.”
Kỳ Tuân có chút sửng sốt, một là không biết vì sao lại đột nhiên nói chuyện này, hai là không biết từ khi nào mẹ mình lại dễ nói chuyện như thế.
Kết quả buổi trưa Nhạc Hàm bị mẹ Kỳ giành lấy mang ra ngoài, Kỳ Tuân bởi vì vốn có hẹn với Chu Dao nên cứ vậy không kịp chuẩn bị bị ném lại ở nhà.
Nhạc Hàm không hiểu vì sao mẹ Kỳ lại đột nhiên muốn dẫn mình đi dạo phố, thế nhưng cậu không tiện từ chối, cuối cùng chỉ có thể hoang mang gửi tin wechat cho cha mẹ mình, nói bọn họ lát nữa tự mình tới nhà hàng, sau đó bồi mẹ Kỳ đi dạo trung tâm thương mại.
Nhạc Hàm cho rằng mình tới để làm culi, nhưng sự thật là mẹ Kỳ vừa vào tới trung tâm thương mại đã điên cuồng mua mua mua, không có Nhạc Hàm, một mình bà thật sự không thể nào xách nổi.
Nhưng sau đó mẹ Kỳ dạo tới tầng bán quần áo của các cô gái trẻ.
Tầng này thì kiểu dáng rõ ràng là bán quần áo dành cho các cô gái, mẹ Kỳ vừa ngâm nga lời hát vừa xem, Nhạc Hàm đi phía sau tò mò nghĩ, mẹ Kỳ còn muốn mua quần áo cho người khác à? Quần áo của tầng này hình như không dành cho bà mặc.
Bên họ hàng thân thích của Kỳ Tuân có lẽ có không ít những bé gái đi, mà cũng đúng thôi, có những vị trưởng bối rất thích mua quần áo đẹp cho con cháu, mẹ cũng rất thích mua cho em họ cậu, tới giờ vẫn thế…
Nhạc Hàm đang mỉm cười nghĩ như thế thì mẹ Kỳ đột nhiên cầm một cái váy đưa tới gần người cậu.
Nụ cười của Nhạc Hàm đọng lại bên khóe miệng: “? ? ?”
Mẹ Kỳ ngắm một chút, nhếch khóe môi, cực kỳ hiền hòa nhìn Nhạc Hàm nói: “Thật đáng yêu.”
….là nói quần áo? Hay là…
Trong chớp nhoáng này, mồ hôi lạnh túa ròng ròng sau lưng Nhạc Hàm.
Cậu cố duy trì nụ cười cứng ngắc mà không mất phần lễ phép, lúc mẹ Kỳ buông váy xuống thì liều mạng tự an ủi chính mình… dì không phải cố ý đi? Hẳn là tiện tay ướm vào người mình thôi đúng không? Hoặc là xem cậu như nhóm con cháu từng đi dạo với mình trước kia?
Nhưng một giây sau, mẹ Kỳ lại cầm một chiếc váy nửa người dứt khoát ướm lên người Nhạc Hàm.
Nhạc Hàm: “! ! ! ! !”
Lần này ngay cả nhân viên cũng thấy, cũng sững sờ.
Nhạc Hàm ngơ ngác cứng ngắc tại chỗ, động cũng không dám động, yếu ớt gọi một tiếng: “….dì?”
Mẹ Kỳ thấy dáng vẻ của Nhạc Hàm thì tình thương của mẹ cũng tràn ra, thực dịu dàng nói: “Đừng sợ, hôm nay theo dì đi dạo nhé.”
Nhạc Hàm run rẩy, bị dọa tới vô thức nhỏ giọng rầm rì: “….dạ.”
“Thật ngoan.” Mẹ Kỳ nói, còn cảm thán một câu: “Bây giờ dì hiểu được vì sao thằng oắt Kỳ Tuân kia lại thích con rồi.
Đứa nhỏ này, thật sự làm người ta yêu thương mà.”
Nhạc Hàm: “…”
—-dì à, phương thức yêu thương này của dì kỳ quái quá! ! !
Cậu rất sợ! 1 !
Hôm nay, trải qua một buổi chiều bị mẹ Kỳ tàn phá, lúc tiến vào phòng đã đặt trước của nhà hàng Nhạc Hàm vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác.
Kỳ Tuân và ba Kỳ đã tới từ sớm, thấy vẻ mặt Nhạc Hàm không đúng, Kỳ Tuân lo lắng hỏi: “Sao vậy? Cơ thể khó chịu hả?”
Nhạc Hàm khao khát cảm giác an toàn nên nhích tới gần người Kỳ Tuân, lặng lẽ meo meo kể lại chuyện xảy ra buổi trưa.
Lúc nói, Nhạc Hàm có chút oan ức, cũng không có sợ hãi, đang chờ Kỳ Tuân an ủi một phen, nào ngờ chỉ thấy người đàn ông này quay phắt đầu qua hỏi mẹ mình: “Số quần áo đó có mua không?”
Mẹ Kỳ: “Aiz, đứa nhỏ này không chịu thử nên không mua được.”
Kỳ Tuân: “Chậc!”
Nhạc Hàm: “…”
‘Chậc’ cái quỷ á! ! ! ! !
****
Nhạc Hàm phát hiện, các cô gái viết đồng nghiệp văn online về cậu và Kỳ Tuân ngày càng thái quá.
Cái gì mà mạnh mẽ bắt giữ cưỡng đoạt rồi giam lỏng, tình tiết này lời văn này, cậu thật sự không dám xem mà, thật là quá vặn vẹo làm người ta xấu hổ quá đi mất! Thế nhưng Kỳ Tuân lại xem rất hảo hứng, mỗi ngày đều lên weibo đăng bài!
Có một ngày, Nhạc Hàm đang ngồi bên bàn làm bài tập, Kỳ Tuân nằm trên giường cầm điện thoại xem say sưa.
Nhạc Hàm thấy dáng vẻ này của anh thì không biết nên nói gì.
Nửa tiếng sau, Kỳ Tuân đứng dậy đi vệ sinh, Nhạc Hàm làm bài tập xong nên leo lên giường nằm.
Vừa vặn màn mình điện thoại Kỳ Tuân không khóa, Nhạc Hàm chỉ tùy tiện liếc mắt một cái liền sửng sốt.
Cậu hơi chống người ngồi dậy, mờ mịt lại tò mò trượt màn hình một chút, càng xem càng khiếp sợ, càng xem mặt lại càng đỏ.
Cái này… là một truyện thể loại sinh con, là abo sinh con…
Cái gì mà phát tình, cái gì mà bị nhốt trong phòng làm mấy ngày mấy đêm, thậm chí vì ba ba ba mà chuẩn bị sẵn thức ăn nước uống bổ sung thể lực, lại còn mở nơi sinh dục nào đó cho thứ nào đó tiến vào, ‘biu’ tận mười… hơn mười phút? ? ? Như thế không phải trong bụng đều là… Nhạc Hàm sờ sờ eo mình, tưởng tượng một cái thì mặt liền đỏ bừng! Hơn nữa sau đó còn mang thai? Mang, thai?
Tam quan của Nhạc Hàm bị phá vỡ, cậu quả thực sửng sốt.
Phía sau truyền tới tiếng đóng cửa, Nhạc Hàm quay đầu lại, chạm phải ánh mắt của Kỳ Tuân.
Kỳ Tuân chú ý tới Nhạc Hàm xem điện thoại của mình, ánh mắt hơi lóe sáng.
Nhạc Hàm không cảm nhận được, chỉ kinh hãi nói: “Sao anh lại xem tiểu thuyết biến thái như thế?”
“Biến thái? Đâu ra biến thái chứ?” Kỳ Tuân chậm rãi bò lên giường.
“Cái này chính là quá biến thái rồi!” Nhạc Hàm nghiêm nghị lên án: “Lại còn sinh con nữa! Em là con trai sao có thể sinh đứa nhỏ?”
Nói tới đây, Nhạc Hàm đột nhiên nghĩ tới gì đó, khẩn trương hỏi: “Anh, có phải anh rất thích đứa nhỏ không…”
“…” Kỳ Tuân lộ ra biểu cảm một lời khó nói hết: “Em nghĩ anh xem loại tiểu thuyết này là vì anh thích đứa nhỏ? ? ?”
Nhạc Hàm cười yếu ớt: “Không phải sao….”
Bằng không tại sao lại xem truyện đàn ông sinh con chứ.
Kỳ Tuân bật cười, đưa tay kabedon Nhạc Hàm ở trên giường.
Anh hạ thấp người, nhếch môi nói: “Hàm Hàm à, sao em lại thuần khiết thế hả?”
Nhạc Hàm đã nhận ra bầu không khí đột nhiên trở nên mập mờ, hai mắt ướt át nhìn anh, nhỏ giọng nói: “Sao chứ…”
Kỳ Tuân nghiền ngẫm nói: “Ai nói xem loại truyền này là vì thích đứa nhỏ chứ?”
Anh tiến tới bên tai Nhạc Hàm, bật cười trầm thấp nói: “Anh thích xem… nhưng là cái đoạn làm em lớn bụng kia kìa.”
Âm thanh của Kỳ Tuân vốn đã rất thu hút, khi dụ dỗ Nhạc Hàm thì có thể dễ dàng làm Nhạc Hàm phải run rẩy.
Mà chỉ trong chớp nhoáng đó Nhạc Hàm cũng cảm thấy bình biến thái, bởi vì nghe Kỳ Tuân nói thế thì song song với giảm giác kinh ngạc, cậu còn cảm thấy một luồng điện lủi qua lưng mình, không tiến vào xương cụt nhưng làm cơ thể cậu phải nhũn ra.
Kỳ Tuân vuốt ve phần eo Nhạc Hàm, chậm rãi nói: “Vừa nghĩ tới có thể làm em lớn bụng…”
Anh hít nhẹ một hơi, giọng nói khàn khàn: “Anh liền hưng phấn.”
Anh hơi nghiêng đầu, tìm kiếm môi Nhạc Hàm, lẩm bẩm nói: “Bảo bối, quá đẹp rồi…”
*****
Thùng Cơm là một con chó rất thông minh.
Mỗi khi đối mắt với nó, đôi mắt hiền lành kia làm Nhạc Hàm nghĩ rằng nó thật sự hiểu hết.
Lúc Nhạc Hàm đến căn hộ của Kỳ Tuân, nó thường ngậm lấy đôi dép lê mà Nhạc Hàm hay mang, lắc lắc đuôi tiến tới.
Lúc Nhạc Hàm và Kỳ Tuân ngồi xuống ghế sô pha, nó cũng đi theo rồi nằm bẹp xuống bên cạnh.
Lúc Nhạc Hàm ở trong bếp làm cơm, Kỳ Tuân ở phía sau ôm lấy cậu, hôn gáy cổ cậu, cắn tai cậu, dính chặt lấy cậu thân thiết thì… Nhạc Hàm quay đầu lại thì thấy Thùng Cơm trốn ở ngoài cửa, lặng lẽ meo meo lộ ra nửa gương mặt, ánh mắt lóe sáng ánh sao nhìn bọn họ.
Lúc Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân đè trên ghế sô pha, đối mặt với người đàn ông đang gấp gáp, Nhạc Hàm thở hổn hển từ chối: “Cơm, Thùng Cơm còn đang… a….”
Mà Kỳ Tuân thì lơ đễnh liếc mắt nhìn Thùng Cơm đang ngồi ngay ngắn ở đó điên cuồng quẫy đuôi, ánh mắt lóng lánh nhìn bọn họ, anh vừa kéo quần áo Nhạc Hàm vừa cười xùy nói: “Nó là thái giám rồi, để nó nhìn cũng không sao cả.”
Sau đó cái đuôi đang quẫy điên cuồng của Thùng Cơm khựng lại, sau đó nó sâu kín liếc nhìn hai người, nức nở một tiếng rồi quay đầu đi.
Lúc Nhạc Hàm bị Kỳ Tuân ôm vào trong phòng ngủ, thứ nên lột đều bị lột sạch rồi lại phát hiện không có bao…
Kỳ Tuân táo bạo lục tung lên, Nhạc Hàm chống người ngồi dậy nhìn khe cửa, phát hiện Thùng Cơm đang nhìn bọn họ chằm chằm, trong miệng ngậm một cái bao mới tinh.
Vì thế Nhạc Hàm xù lông: “Anh… anh để bao ở đâu thế hả? Sao lại bị Thùng Cơm tìm được? ! !”
Kỳ Tuân nhìn lại, nháy mắt lộ ra nụ cười hiền hòa.
Anh không trả lời vấn đề của Nhạc Hàm, chỉ đi tới cửa khen ngợi: “Đúng là chó ngoan.”
Nhưng Kỳ Tuân vừa tới một bước thì Thùng Cơm lùi về sau hai bước.
Kỳ Tuân: “….”
Kỳ Tuân lại tiến tới một bước, Thùng Cơm lại lùi hai bước, lùi ra sau ghế sô pha.
Con chó thông minh nhìn chủ nhân của mình, một lần nữa vẫy đuôi, càng vẫy càng nhanh, càng vẫy càng nhanh….
Nụ cười trên mặt Kỳ Tuân trở nên vặn vẹo, tên đã lên dây chờ bắn thôi, thế mà lại phải trần trụi đi cướp bao với một con chó?
Thật con mẹ nó…
Nhạc Hàm nghĩ có lẽ nhất thời mình sẽ không đợi được đáp án cho vấn đề đó, vì thế ôm chăn, chớp chớp mắt trốn trên giường nhìn người đàn ông tuấn tú cao lớn phẫn nộ quát một tiếng: “Thùng Cơm, tới đây cho tao! !”
Ngay sau đó một người một chó bắt đầu triển khai một trận đại chiến!
Từ sô pha đến bàn trà, từ phòng khách tới phòng tắm, từ phòng tắm trở lại phòng ngủ, Nhạc Hàm ở trên giường nâng cằm, cảm thấy sau khi cướp được có lẽ Kỳ Tuân đã quên mất bây giờ mình đang là trạng thái gì rồi.
Mà khi Kỳ Tuân thở hồng hộc cướp được bao, anh hài lòng mỉm cười, ôn nhu đi về phía Nhạc Hàm.
Ánh mắt Nhạc Hàm dời xuống một chút, do dự nói: “Còn muốn hả? Nhưng mà anh…”
Kỳ Tuân nhìn theo tầm mắt cậu: “….”
Tất cả đã hành quân lặng lẽ.
Kỳ Tuân tức giận: “Thùng Cơm! ! ! ! !”
Trong phòng khách: “Áu áu áu uuuuu!”
Trong âm thanh đó thậm chí mang theo vài phần vui sướng.
Đương nhiên Kỳ Tuân vẫn còn trẻ, một lần nữa giương cờ cũng rất nhanh.
Sau đó Nhạc Hàm không buông tha vấn đề mấu chốt nhất, ép hỏi Kỳ Tuân vì sao Thùng Cơm lại tìm được bao — cậu nhớ Kỳ Tuân có thói quen mua một lượng lớn bao rồi đặt vào trong ngăn tủ, mà ngăn tủ cách mặt đất tới tận một mét.
Thùng Cơm tìm được bao, chuyện này thoạt nhìn có vẻ rất ngẫu nhiên, thế nhưng Nhạc Hàm có trực giác, nó bảo với Nhạc Hàm là chuyện này không đơn giản như thế.
Mà trong sự ép hỏi của Nhạc Hàm, Kỳ Tuân vuốt mặt thẳng thằn.
Vì muốn có thể ba ba ba đầy cảm xúc mãnh liệt với Nhạc Hàm ở bất cứ nơi nào và bất cứ lúc nào nên anh đã nhét bao vào tất cả các ngóc ngách trong nhà, có vài nơi thậm chí chính anh cũng quên mất.
Nhạc Hàm: “….”
Người đàn ông này! ! ! ! !
Đương nhiên, trả thù chủ nhân nhà mình xong, quay đầu lại thì Thùng Cơm vẫn rất yêu hai vị chủ nhân của mình.
Hiện giờ nó đặc biệt yêu thích vị chủ nhân mới Nhạc Hàm này, chỉ muốn Nhạc Hàm dẫn mình đi dạo, vì thế Kỳ Tuân trực tiếp giao dây dắt cho Nhạc Hàm, trước đó anh vuốt đầu Thùng Cơm dặn dò nhiều lần: “Phải ngoan đấy, đừng có đi quá nhanh, phải bảo vệ em ấy, biết không hả?”
Thùng Cơm ‘ẳng’ một tiếng, thực dứt khoác mà linh hoạt.
Đó là đương nhiên.
******
Khu phó bản Hỉ Kết Liên Lý ổn định được một năm, nhân viên công tác đặc biệt tìm tới người chơi trên bảng xếp hạng phỏng vấn, hai cặp đôi đầu bảng chắc chắn là mối quan tâm lớn nhất của toàn bộ người chơi.
Phỏng vấn tiến hành ở trong game, hơn nữa còn là phương thức hỏi đáp trực tiếp ở hiện trường.
Trước khi hỏi chuyện, Nhạc Hàm và Kỳ Tuân vừa mới giúp mấy người bạn của Kỳ Tuân ở trong game đánh một trận chiến công thành, lần này Ảm Nhiên Thần Thương cũng đi theo.
Một năm này Ảm Nhiên Thần Thương và Thang thái tử vẫn chưa ly hôn.
Ban đầu là Thang thái tử sống chết không chịu — sau đó Nhạc Hàm đã tới gặp Thang thái tử, Thang thái tử nói rằng nếu mình biết Ảm Nhiên Thần Thương thích mình sớm một chút thì khẳng định sẽ suy nghĩ thật kỹ, đối với chuyện này, tuy Nhạc Hàm cũng giống như Ảm Nhiên Thần Thương, nghĩ rằng người này không đáng tin, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Thang thái tử khi nói lời này, Nhạc Hàm tin rằng Thang thái tử rất nghiêm túc.
Người đàn ông này phát hiện Ảm Nhiên Thần Thương thích mình thì rất giật mình, đồng thời có lẽ vì tất cả mọi người ở xung quanh Tú Cầu Lâu đều lui hết, duy chỉ có một người ở lại, vững vàng nhận lấy tú cầu mà cậu ta ném xuống, một màn đó đã rung động trái tim Thang thái tử dữ dội, làm cậu ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt mà mình đặt trên người Nhạc Hàm, chuyển toàn bộ lên người Ảm Nhiên Thần Thương.
Nhạc Hàm nghĩ, lần này có lẽ Thang thái tử đã tìm đúng người rồi.
Mà một năm này, Thang thái tử phát huy thế tấn công mặt dày mày dạn còn gấp mười lần quá khứ, giống như rốt cuộc cũng rung động được trái tim Ảm Nhiên Thần Thương.
Đương nhiên xét về phương diện khác, Thang thái tử có thể thành công cũng vì Ảm Nhiên Thần Thương vốn đã thích cậu ta từ trước đó rồi, bằng không cũng không phải là không có cách nào thoát khỏi Thang thái tử.
Nghe nói hai người dự định gặp mặt trong hiện thực.
Trên đường tới nơi phỏng vấn, tâm tình của Nhạc Hàm rất tốt, vì thế cũng mang theo tâm tình tốt đẹp này tới chương trình.
Lúc hình ảnh giả lập ăn mặc rất xinh đẹp của MC hỏi Nhạc Hàm là cậu và Kỳ Tuân làm thế nào có thể làm trái tim gia tăng điểm động tâm nhanh đến như vậy, hai người liền liếc nhìn nhau.
Kỳ Tuân xoa đầu Kỳ Tuân, cổ vũ nói: “Bảo bối, làm một lần đi.”
Đường tiến triển điểm động tâm trên đỉnh đầu hai người xuất hiện.
Từ khi hai người đổi mới ngày kết hôn xong thì lại một lần nữa càn quét tới một nghìn điểm, sau đó vững vàng xếp trên bảng xếp hạng điểm động tâm vợ chồng, cho dù Chu Dao và Lạc Diễn đạt tới điểm tối đa thì cũng chỉ có thể xếp hạng thứ hai.
Lúc này, vì để biểu diễn hiệu quả trực tiếp nên trò chơi tạm thời lùi cột điểm của hai người về không, sau khi biểu diễn kết thúc sẽ tự động khôi phục.
Mà lúc này, Nhạc Hàm cười ‘hè hè’ một tiếng.
Tất cả mọi người ở dưới đài vừa chờ mong vừa tò mò chen chúc nhau, sợ bỏ lỡ một khoảnh khắc nào, thế nhưng động tác của Nhạc Hàm có biên độ khá lớn, quá trình lại rất đơn giản, cơ bản không có ai bỏ qua.
Mọi người nhìn thấy nam sinh ở trên đài đột nhiên giơ chân một cái….
nhanh chóng xoạc chân tại chỗ! Xoạc ngang!
Mà một giây sau, thanh tiến độ điểm động tâm trên đỉnh đầu Mộc Dĩ Thành Chu cũng cứ thế đột nhiên chạy vút lên? ! !
MC hóa đá ở bên cạnh, không kịp phản ứng.
Kỳ Tuân rất săn sóc thay lời MC, mỉm cười hỏi khán giả: “Thấy rõ chưa?”
Lặng ngắt như tờ.
Kỳ Tuân liền ôn nhu nói: “Bảo bối, lại lần nữa nào.”
Nhạc Hàm ngoan ngoãn đứng lên, vỗ vỗ ống quần, sau đó giang tay, hít sâu một hơi, hơi nghiêm mặt, có chút nghiêm túc, cứ thế nghiêm túc… xoạc một phát nữa — vững vàng xoạc thành một lần xoạc đứng!
Cậu ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn về phía Kỳ Tuân!
Kỳ Tuân lộ ra vẻ mặt thán phục lắc đầu vỗ tay, dáng vẻ đó thoạt nhìn có vẻ rất muốn lớn tiếng hô một tiếng ‘bravo’, mà điểm động tâm thì trực tiếp tăng lên năm trăm!
Nhóm người bên dưới: ai tới nói cho bọn họ biết cặp chồng chồng này xảy ra chuyện gì vậy? ? ? ? ! Vì sao giống như sống ở thế giới khác với bọn họ vậy hả? ? ?
*****
Kỳ Tuân mở một phòng làm việc, sáng lập ra đẳng cấp của mình, chiêu mộ vài kiện tướng đắc lực.
Ông chủ là một vị đại soái ca Thần cấp, thế nhưng mọi người trong phòng làm việc đều biết xu hướng tính dục của Kỳ Tuân, biết Kỳ Tuân có người yêu, chuyện xưa của hai người đã lan truyền khắp trên mạng, vì thế sóng gió thầm mến gì gì đó, cung đấu gì gì đó hoàn toàn không xuất hiện trong phòng làm việc, tất cả mọi người đều ăn ý… làm fan CP của hai người!
Lúc Nhạc Hàm tới công ty đưa cơm cho Kỳ Tuân thì mọi người nhìn thấy Kỳ Tuân ôm chầm lấy người ta, còn khép cửa lại, cả đám liền ở đó hưng phấn phát ra tiếng sói tru.
Lúc cửa mở ra, Nhạc Hàm mặt đỏ tới mang tai, quần áo hỗn loạn đi ra, mọi người nhìn nhau, trong mắt đều là x x.
Mà những ngày mưa giông, ông chủ bọn họ sẽ cầm dù tan ca sớm, mọi người đều hiểu là chuyện gì, chỉ chờ Kỳ Tuân đi rồi mới cảm thán một câu: “Anh Kỳ đúng là người đàn ông tốt!”
****
Nhạc Hàm đã chính thức làm việc ở một trường cấp hai, dạy môn toán.
Đối mặt với đám nhóc mới từ tiểu học lên, nhiệt huyết của Nhạc Hàm dâng cao, nhiệt tình tràn đầy, chỉ hận không thể dốc hết kiến thức của mình truyền dạy, mỗi ngày đều soạn bài tới tận đêm khuya.
Đối với chuyện này Kỳ Tuân khá bất đắc dĩ, dù sao thì sinh hoạt tình dục của bọn họ cũng vì thế mà giảm đi rất nhiều.
Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc phấn đấu sự nghiệp của Nhạc Hàm, trái tim Kỳ Tuân lại mềm nhũn.
Anh muốn ủng hộ hết thảy những gì Nhạc Hàm mong muốn.
Phòng làm việc của Kỳ Tuân cách trường học của Nhạc Hàm không xa, cho dù chạy xe rất chậm thì cũng hơn mười phút là tới.
Khi tới nơi thì tiết học cuối của buổi chiều vẫn chưa kết thúc.
Tối nay Nhạc Hàm không cần quản giờ tự học buổi tối, bởi vì hai bọn họ đã sớm hẹn sẽ về nhà cùng ăn cơm.
Kỳ Tuân gửi tin nhắn cho Nhạc Hàm, sau đó ngồi ở tiệm trà sữa ở đối diện trường, mà ông chủ tiệm trà sữa này chính là Lâm Viên đã rời khỏi giới giải trí, lăn lộn với nghề mới.
Hôm nay tiệm kinh doanh có hơi vắng vẻ, ngày thường thì người tới tiệm khá đông, nguyên nhân cũng khá thú vị — Lâm Viên lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như thế nhưng vẫn dừng lại ở tuyến một trăm tám mươi, không nói tới tên anh, ngay cả tên ban nhạc của anh cũng rất ít người biết.
Vì thế sau khi Lâm Viên rời khỏi giới giải trí, bắt đầu làm ông chủ tiệm trà sữa, sau một năm thì hoàn toàn không còn ai nhận ra anh nữa!
Đối với chuyện này, Lâm Viên khá buồn rầu.
Một ngày nọ, Nhạc Hàm và Kỳ Tuân vừa vặn nói chuyện phiếm với Lâm Viên, cũng không biết nói chuyện thế nào mà Lâm Viên đa sầu đa cảm đứng dậy, từ phía sau mang tới một cây ghi ta rồi cứ thế buồn bã đàn hát.
Khi đó Kỳ Tuân đen mặt muốn đi, Nhạc Hàm nhịn cười giữ anh lại.
Nhạc Hàm nghĩ rằng tuy trước đây có lẽ là Lâm Viên hướng về danh lợi của giới giải trí mới gia nhập, nhưng tận trong xương thì vẫn có chút ảo tưởng lãng mạn về âm nhạc đi, người như thế rất đáng yêu.
Nhưng ở lại thì Lâm Viên tất nhiên sẽ lôi kéo Kỳ Tuân, Kỳ Tuân nể mặt Nhạc Hàm nên miễn cưỡng đàn giúp Lâm Viên, để Lâm Viên hát.
Mà một đêm đó có người đã quay video lại, up lên mạng, Lâm Viên cứ thế… nổi tiếng!
Lúc Lâm Viên rời khỏi giới giải trí, bắt đầu làm ông chủ tiệm trà sữa, trong lòng tràn đầy bi thương nhìn lại quá khứ, cứ thế không chút báo trước nổi tiếng!
Đời người a!
Khi đó, Lâm Viên ôm tâm tình phức tạp cảm thán một câu như thế.
Có điều mặc dù hôm nay đã nổi tiếng, Lâm Viên cũng không còn tâm tình theo đuổi danh lợi như trước nữa.
Anh vẫn thành thật làm ông chủ tiệm trà sữa, mỗi ngày tâm sự với nhóm học sinh tới mua trà sữa, cảm nhận hơi thở thanh xuân, thỉnh thoảng cùng Nhạc Hàm và Kỳ Tuân tâm sự chuyện năm đó.
Hôm nay Kỳ Tuân vào tiệm trà sữa ngồi, như cũ nghe Lâm Viên lảm nhảm hơn nửa ngày, một tiếng sau thì rốt cuộc cũng nhận được tin của Nhạc Hàm, đứng dậy đi về phía cổng trường.
Mưa giông ngày hè cũng không quá dài, mà nói ngắn thì cũng không ngắn lắm.
Lúc này trận mưa lớn nhất đã qua, chỉ còn lại những hạt mưa nhỏ tí tách rơi, sấm rền cuồn cuộn.
Kỳ Tuân đứng ở cổng trường đợi một lúc thì một bóng dáng chầm chậm chạy tới.
Chạy tới bên cạnh Kỳ Tuân, chui vào dưới tán dù của anh, thu dù của mình lại.
Kỳ Tuân mỉm cười chỉnh lại tóc Nhạc Hàm: “Chạy cái gì, cũng không phải không mang dù.
“Cũng không phải em không mang dù, sao anh còn muốn tới đón em!” Nhạc Hàm cãi lại, âm thanh mềm nhũn, trong mắt mang theo ý cười giảo hoạt, rõ ràng là đang làm nũng.
Ở trước mặt Nhạc Hàm, Kỳ Tuân quả thực không có cách nào, anh mỉm cười tiến tới hôn trán Nhạc Hàm một chút.
Nhạc Hàm hơi nhếch khóe môi nhìn anh.
Kỳ Tuân cảm thấy thực đáng yêu, nhịn không được lại hôn mày, chóp mũi của cậu trai trẻ, cuối cùng chạm vào môi đối phương.
Lúc tách ra, hai người chăm chú nhìn nhau, trong tầm mắt tràn đầy ôn nhu và tình cảm ấm áp.
Một lát sau, hai người nắm tay nhau đi về phía Kỳ Tuân đậu xe.
“Hôm nay học sinh có ngoan không?”
“Aiz!”
“Xem ra là không ngoan rồi nhỉ?”
“Cũng không phải, chính là cậu bé mà em kể với anh lần trước ấy, rốt cuộc lại sai mất một đề….”
“Ẩu thôi, à đúng rồi, lát nữa em muốn ăn gì, tiện đường đi siêu thị mua một chút luôn nhé?”
“Em muốn ăn cánh gà chiên, còn anh?”
“Anh muốn ăn cơm chiên.”
“Vậy anh làm cánh gà chiên, em làm cơm chiên!”
“Được.”
…
Tay hai người nắm chặt, hai chiếc nhẫn cũng chạm vào nhau.
Trong cơn mưa phùn rỉ rả, tất cả giống như đang lóe sáng lấp lánh.