Edit: Mina
Giữa trưa, bình thường nên là giờ ăn cơm trưa, Tuế Hòa vẫn còn nằm trên giường.
Cô nâng má nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, không muốn cử động một chút nào, từ phần cổ trở xuống vừa xót lại đau, dường như chỉ cần cô nhúc nhích thì xương cốt trong cơ thể sẽ chui ra đập vào đầu cô.
Nửa đêm hôm qua, vốn dĩ Tuế Hòa đang ngủ ngon, chẳng người nào có thể nghĩ đến Cừ Chiêu sẽ bò lên ngực cô ăn đầu v* cô cả.
Cô tức giận tỉnh dậy, vỗ bốp một cái lên đầu Cừ Chiêu, "Tớ muốn ngủ, không làm nữa."
Từ 9 giờ tối lăn lộn đến 0 giờ, mãi mới được ngủ thì lại bị đánh thức, bất cứ ai cũng không thể chịu nổi.
"Cậu ngủ của cậu, tôi ăn của tôi."
"...Vô lại." Cô nhỏ giọng lẩm bẩm.
Tuy nói như thế, nhưng sau đó, Tuế Hòa vẫn chủ động mở chân ra cho hắn tiến vào.
Làm tình chính là kho báu. Tuế Hòa đều moi hết ra, nào còn có đạo lý không đi tiêu xài?
Nhưng hậu quả của việc túng dục là hiện tại cô ngay cả giường cũng không xuống được.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng. Hai phút sau, Cừ Chiêu đi ra, lại khôi phục phong thái áo mũ chỉnh tề ngày thường.
Có thể là do vừa mới tắm rửa xong, quá nóng, Cừ Chiêu cài khuy áo lỏng lẻo, gần như có thể nhìn thấy hình dáng cơ ngực, hắn xắn tay áo sơmi lên tới giữa cánh tay, ngồi bên mép giường, mắt nhìn bả vai Tuế Hòa trần trụi bên ngoài, nơi đó toàn là vết đỏ tối qua hắn mút tạo thành.
"Buổi chiều có ca phẫu thuật, đến tối sẽ về." Hắn cúi đầu vuốt phẳng nếp gấp áo sơmi.
Tuế Hòa chỉ nghe qua loa, lực chú ý của cô đều tập trung trên cổ tay hắn.
Nơi đó có một dấu răng, hai hàng mờ nhạt, miệng vết thương không giống mới có.
Cô sờ sờ, "Chỗ này là ai cắn?"
Cừ Chiêu nhướn mày: "Cậu há mồm nhìn xem có khớp hay không."
"Tớ cắn? Tớ đây sao không..." Tuế Hòa đang muốn phủ nhận, nói một nửa lại dừng lại.
"Nhớ ra rồi?"
Tuế Hòa ngượng ngùng lắc đầu, "Không nhớ ra, nhưng chắc là do tớ cắn."
Cừ Chiêu không muốn nói tiếp, nhiều lời sẽ chỉ khiến cho tâm trạng hắn trở nên tồi tệ. Hắn đứng dậy, xoa xoa đầu cô, mềm như nhung, "Ngoan ngoãn ở nhà đợi, ăn tạm cháo trước đi, chờ tôi mang về thức ăn ngon cho cậu."
"Chiều nay cậu có ca phẫu thuật?"
Cừ Chiêu dừng lại, sau một hồi lâu vẫn không nói lời nào, chờ Tuế Hòa há miệng, hắn mới cúi người lấp kín miệng cô, dùng sức gặm cắn.
Cuộc chiến kéo dài dai dẳng, mồ hôi sau gáy ướt đẫm, ăn no rồi Cừ Chiêu mới rời đi, giữa hai người có sợi chất lỏng trong suốt kéo dài, sau đó tách ra trong không khí.
Hắn vươn ngón cái lau khóe miệng Tuế Hòa ẩm ướt, nói: "Tuế Hòa, cậu làm bạn gái thật không xứng chức."
Không chú ý nghe lời hắn nói, loại trừng phạt này vẫn tính là nhẹ.
Môi ráp ráp, Tuế Hòa liếm một chút, không cam lòng ở thế yếu, "Rốt cuộc hiện tại vẫn đang trong thời gian thử việc."
Cừ Chiêu hừ lạnh: "Cậu cũng thật giỏi đấy."
Tuế Hòa cứ cảm giác lời này nghe quen tai, cô ngửa đầu hỏi hắn: "Có phải trước kia cậu cũng nói câu này với tớ không?"
Cừ Chiêu nói nhưng quên rồi.
Cô sặc cười, "Tớ đây sẽ coi những câu này là lời động viên."
Lần này Cừ Chiêu trực tiếp không nói nữa, hắn xoay người đi ra ngoài, thanh âm nhàn nhạt: "Ngoan ngoãn đợi ở nhà, tôi sẽ rất nhanh quay lại."
Ừm.
Tuế Hòa nghĩ, với tình huống hiện tại, cô muốn đi ra ngoài cũng khó a.
Làm cá mặn, ngủ vẫn là sướng nhất.
*
Chờ Cừ Chiêu từ bệnh viện trở về chung cư Tuế Hòa, cái gọi là cơm chiều biến thành bữa ăn khuya.
Trong phòng im ắng.
Vẫn có thể ngủ được.
Cừ Chiêu giẫm trên thảm trải sàn, không phát ra tiếng động, hắn mở toàn bộ bóng đèn, chỉnh ánh sáng về mức thấp nhất, vừa vặn có thể thấy rõ dáng vẻ Tuế Hòa ngủ say.
Mặc kệ là ngủ hay tỉnh, Tuế Hòa đều mềm mại giống con thỏ vậy.
Trái tim cô sạch sẽ trong vắt, đối nhân xử thế luôn hòa nhã, bình đẳng, đối mặt với các vấn đề trong cuộc sống, lạc quan như ánh mặt trời, mà cô chính là nguồn năng lượng.
Còn hắn thì sao?
Cừ Chiêu biết rõ bản tính của chính mình nhất — âm u vặn vẹo, tính cách gần như phân liệt, gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói chuyện ma quỷ, mặt nạ còn dày hơn cả bức tường, hắn sắp quên mất bộ dạng của bản thân trước kia rồi.
Cậu bé nhút nhát lại mẫn cảm kia.
Hắn ao ước có được Tuế Hòa, nhưng lại muốn hủy diệt cô.
Tay Cừ Chiêu lởn vởn trên cần cổ mảnh khảnh của Tuế Hòa, dường như hắn chỉ cần thuận tay bóp là có thể chặt đứt.
Nhưng cô ngủ thật say.
Một chút lòng phòng bị cũng không có.
Ánh mắt Cừ Chiêu rét lạnh rút tay về, giúp Tuế Hòa kéo dịch chăn lên.
Hắn rời khỏi phòng, đứng trước cửa, sững sờ nhìn bàn tay mình, tất cả đều là mồ hôi lạnh.
Vì sao vừa rồi hắn lại có cảm giác sợ hãi cùng với không nỡ?
Cừ Chiêu nhíu mày, nhất định là do hắn quá mệt mỏi.