Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hằng Năm Có Ngày Này

Edit: Mina

Đã một tuần trôi qua kể từ ngày đi xem mắt đó.

Hôm nay, Tuế Tử Đình bỗng nhiên nói cho Tuế Hòa biết, Nam Nhĩ Hạo có ấn tượng rất tốt về cô.

“Bố.” Tuế Hòa nhịn rất lâu mới không nói trắng ra cho Tuế Tử Đình biết tin Nam Nhĩ Hạo là gay, cô chuyển sang chuyện khác, “Con có bạn trai rồi.”

Tuế Tử Đình vô cùng kinh ngạc.

Con gái ông ông rõ, có thể nói Tuế Hòa có bạn trai, đó là chuyện còn khó hơn cả lên trời.

“Cậu ta là ai?”

Tuế Hòa trầm ngâm một lát, vẫn chưa nói ra tên Cừ Chiêu. Rốt cuộc thì Cừ Chiêu có đôi chút đặc thù đối với nhà bọn họ, nhất là Tuế Sơ bên kia, quả thực là điều kiêng kị.

“Bây giờ vẫn chưa quyết định, chờ khi nào quyết định con sẽ nói sau.”

“Yêu đương gì mà còn cần quyết định hay không?”

Thậm chí Tuế Hòa còn nghĩ tới hình ảnh Tuế Tử Đình chống nạnh tức giận, cô buồn cười, “Thì là vẫn chưa quyết định. Tóm lại sau này bố đừng giới thiệu đối tượng cho con, con không cần.”

“…Được thôi.”

“Còn có, bố à,” Tuế Hòa bổ sung, “Đừng nghĩ điều tra sinh hoạt gần đây của con, bố biết mà, con rất không thích.”

Bàn tính trong lòng Tuế Tử Đình bị lật đổ, ông cười khan: “Biết rồi, bố rõ nhất mà.”

Đừng nhìn Tuế Hòa dịu hiền, nếu cô cứng rắn, thì dù ông là bố cũng không có biện pháp với cô.

So với đứa con trai cuồng công việc của mình, Tuế Tử Đình càng thương yêu càng chiều chuộng Tuế Hòa hơn, mọi chuyện đều theo ý cô, không muốn cô không hài lòng về bất cứ điều gì.

Ai bảo năm đó xảy ra sự kiện kia chứ?

Vừa cúp điện thoại của Tuế Tử Đình thì Tuế Sơ gọi đến.

Trực giác của Tuế Hòa nói cho cô, nhận cuộc gọi này cũng sẽ không phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng nghe máy thì vẫn phải nghe.

“Alo, anh.”

Điện thoại vừa kết nối, Tuế Sơ liền đi ngay vào vấn đề: “Hòa Hòa à, hai ngày nữa em đi cùng anh đến thành phố G một chuyến.”

Tuế Hòa nhíu mày, “Tại sao em phải đi cùng?”

“Em là trợ lý của anh.”

“Đây xem như là đi công tác?” Tuế Hòa cảm giác không đúng lắm, “Trước kia anh chưa từng bảo em đi công tác cùng anh.”

“Không phải đi công tác.” Tuế Sơ ho khẽ một tiếng, dường như có chút ngượng ngùng, “Anh đưa em đi thành phố G gặp chị dâu tương lai của em.”

Tuế Hòa nhất thời mở to hai mắt, bị dọa nói lắp: “Anh… anh, anh… Anh khi nào thì… Không đúng, sao anh… Cũng không đúng… Anh đi đâu tìm chị dâu cho em?”

“Đi rồi em sẽ biết.” Tuế Sơ đắc ý, “Thế nên em muốn đi cùng anh không?” Tuế Hòa sảng khoái đồng ý: “Đi!”

*

“Cậu nói cậu phải đi thành phố G một tuần?”

Tuế Hòa đang chăm chú đọc tạp chí, cô cắn ngón tay, nghe thấy Cừ Chiêu hỏi chuyện cũng chỉ gật đầu có lệ, “Đúng.”

“Nhưng cuối tuần này tôi rảnh.”

Tuế Hòa vê góc trang giấy, liếc hắn cười nói: “Lúc cậu nghỉ ngơi cũng chỉ kéo tôi cùng cậu ngâm mình ở trong nhà, như vậy quá nhàm chán.”

Cô nói rất uyển chuyển… Cừ Chiêu nào có ngâm mình ở trong nhà, rõ ràng là ngâm mình ở trên giường.

Cừ Chiêu không vui, đôi con ngươi đen tuyền nhìn không thấy ánh sáng, “Cậu nói tôi nhàm chán?”

“…Cũng không thể nói như vậy,” Tuế Hòa vội vàng bào chữa, “Rõ ràng cậu hiểu ý tớ mà. Cừ Chiêu, cậu không thể cố hiểu sai như vậy.”

“Tôi không đồng ý cho cậu đi.”

Giọng điệu cứng rắn của Cừ Chiêu làm Tuế Hòa không coi nổi tạp chí nữa.

Cô khép lại trang sách, “Cừ Chiêu, đây không phải là vấn đề đồng ý hay không. Cậu phải biết rằng, hai người ở bên nhau, nhất định phải cho đối phương đủ thời gian lẫn không gian để đối phương làm việc họ muốn, như vậy mối quan hệ mới là tốt nhất. Tớ nói vậy, cậu hiểu không?”

Cừ Chiêu nghe xong chỉ cười lạnh, hắn siết chặt cằm, gằn từng chữ một: “Nếu tôi nói không thì sao?”

Đối với dục vọng chiếm hữu trong lòng, trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới phải giấu giếm.

Tuế Hòa là của hắn, trong cuộc sống cũng chỉ có thể có hắn.

Bất cứ người đàn ông nào khác đều không được.

Bao gồm người nhà cô.

Tuế Hòa mím môi, biết lúc này bản thân không thể so đo mấy thứ này với Cừ Chiêu, nhưng trong lòng cô vẫn có chút không thoải mái.

Chút không thoải mái này khiến cô nói không lựa lời. “Thời gian thử việc của chúng ta đến đây là kết thúc.”

Một câu nói nhẹ nhàng bâng quơ, Cừ Chiêu nghe xong hoàn toàn thay đổi sắc mặt. Hắn đột nhiên đứng dậy, tới gần Tuế Hòa, “Cậu lặp lại lần nữa?”

Lần đầu tiên Tuế Hòa nhìn thấy Cừ Chiêu nổi giận gay gắt với cô như vậy.

Rõ ràng đuôi lông mày, đuôi mắt nhìn vô hại, lại tản ra hơi thở làm người ta sợ hãi. Tuế Hòa bỗng dưng nhớ tới ánh mắt Cừ Chiêu kiếp trước nhìn cô.

Hận không thể nuốt cô vào trong bụng ăn cho hết cơn đói khát hung ác.

“Cừ Chiêu…”

Không thể coi nhẹ, giọng cô đang phát run.

“Cậu đừng nói nữa.” Như là sợ cô thật sự lặp lại câu nói kia lần nữa, Cừ Chiêu siết chặt nắm tay trực tiếp ngăn cản cô nói chuyện, “Cậu muốn đi thành phố G thì cậu cứ đi đi, vừa hay trong khoảng thời gian này chúng ta bình tĩnh lại một chút.”

Hắn sợ tranh cãi tiếp hắn sẽ không kiểm soát được chính mình sẽ làm ra chuyện gì.

Tuế Hòa giữ vững trầm mặc, chỉ mình cô biết bản thân đang căng thẳng.

Trước khi rời đi, Cừ Chiêu dừng ở cửa thật lâu, hắn đưa lưng về phía Tuế Hòa, hạ thấp giọng: “Tuế Hòa, câu nói kia tôi không muốn nghe đến lần thứ hai.”

“Phanh…”

Chung cư chỉ còn lại một mình Tuế Hòa.

Cô ôm đầu gối, cảm thấy rất lạnh.

Mùa thu tới thật vội vàng a.

————

Mọi tình tiết đều là để lót đường cho sau này, cuộc tranh cãi ở chỗ này của tôi đến sau này chỉ biết càng ngọt hơn【 Đã nói đến mức này rồi, mong mọi người tiếp tục yêu tôi nha. 】
Nhấn Mở Bình Luận