Sato lái xe đến một góc phố nhỏ, khác với vẻ sầm uất bên ngoài, nơi này rất yên tĩnh, thực khách ra vào một cách tĩnh lặng, không ồn ào cũng không huyên náo.
Sato bước đi trước, anh vén lớp màn cửa lên, đợi cho Yumi đi vào mới chậm rãi hạ xuống.
Yumi vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn trên gian bếp mở, các đầu bếp đang xoắn tay nấu nướng nhưng khi thấy có khách vào vẫn gật đầu đồng thanh “Irasshaimase…”, lời chào hỏi mang âm lượng rất nhẹ nhàng và nhiệt tình, khiến cho mỗi một người bước vào đều cảm thấy thoải mái.
Yumi hơi bất ngờ lùi lại một chút, cũng may Sato vẫn luôn đi phía sau cô, anh gật đầu như đáp lại mấy người đầu bếp, sau đó dẫn theo Yumi đi vào một chiếc bàn trong góc.
Đặc trưng của quán này là rất yên tĩnh, bầu không khí nhẹ nhàng, dù cho bạn là người thô lỗ đến đâu, khi bước vào không gian này đều tự động thu lại, giọng nói cũng tự động nhỏ đi. Ngoại trừ tiếng xào nấu ở gian bếp kia, xung quanh cũng chỉ có tiếng xầm xì to nhỏ.
Yumi đánh giá cách bài trí xung quanh một vòng, sau đó thấp giọng “Sao chú biết nơi này?”
Sato vừa rót cho cô một ly trà nóng, nghe cô nói liền trả lời, “Lúc trước từng đến Kyoto công tác, tôi được bạn bè giới thiệu.”
Yumi hiểu ra. Lúc này phục vụ cũng mang thực đơn đến, Sato xem vài giây rồi nói, “Cho tôi hai phần steak bò Palo Duro sốt tiêu kem, nhưng phần sốt để riêng, một phần sốt tương ớt, một phần tôm tempura và hai phần canh rong biển. Cảm ơn!”
Người phục vụ nhận lại thực đơn, sau khi bảo hai người đợi một chút liền đi ra ngoài.
Nhìn thấy Yumi ngơ ngác, Sato giải thích “Mấy món đó đều là những món ngon nhất ở đây, nếu chút nữa em không ăn được sốt tiêu thì có thể đổi sang sốt tương ớt.”
Nghe thấy Sato vẫn nhớ đến sở thích của mình, Yumi không kiềm chế được mà cay cay ở mắt. Anh đối với cô vẫn rất tinh tế quan tâm, mỗi một câu nói của cô anh vẫn luôn để trong lòng. Xong, có những việc đến cuối cùng vẫn phải đối mặt, Yumi không lên tiếng nữa nhưng sắc mặt đã trầm xuống. Cô vẫn chấp nhận là người bị động vẫn muốn Sato sẽ có thêm một cơ hội chủ động với cô.
Sato nhìn thoáng qua sắc mặt của Yumi, giọng nói có phần quan tâm, “Đầu em có bị đau lại không?” Đây là nhắc về việc lần trước cô bị khung đèn rơi trúng đầu ở câu lạc bộ Twis.
Yumi khẽ lắc đầu “Không còn đau nữa.”
Thấy dáng vẻ Sato muốn nói lại thôi, Yumi không nhịn được lên tiếng “Sao lúc đó chú rời đi mà không nói với em tiếng nào?” Đến cả một cuộc gọi, một tin nhắn cũng keo kiệt với cô.
Sato nhìn ra vẻ chất vấn trong mắt cô, nhưng anh biết nói gì đây, chẳng lẽ nói vì anh sợ, anh muốn trốn chạy sao?
Thấy Sato im lặng không nói, Yumi xua tay “Thôi, chú không muốn nói thì thôi vậy.”
Sato mím môi, anh đành tìm lý do “Do đi đột ngột nên không kịp nói với em.”
Yumi gật đầu “Ừ” một cách hờ hững. So với dáng vẻ trông chờ ban đầu khác hẳn đi. Cơ hội cũng đã cho, chỉ là người ta không muốn lấy thì còn gì để nói nữa. Trong phút chốc Yumi chợt nghĩ hay là bản thân đừng quan tâm hay trông chờ gì nữa, Sato muốn như thế nào thì cứ như thế đó đi.
Bữa ăn hôm đó trôi qua không hề vui vẻ, Sato ngoài miệng từ chối Yumi, nhưng hành động quan tâm cô của anh lại rất tự nhiên, từng cử chỉ đều nhẹ nhàng chăm chút giống như hai người yêu nhau, nhưng rất tiếc là họ không phải, trong mối quan hệ này, từ đầu đến cuối chỉ có mình Yumi là ngộ nhận mà thôi.
Ăn tối xong Sato lái xe đưa Yumi về khách sạn, hai người vẫn giữ im lặng, trong lòng mỗi người đều có một nỗi niềm riêng.
Đột nhiên Yumi lên tiếng “Chú…ừm…”
Sato thả chậm tốc độ xe lại, đợi cô nói tiếp.
“Chú…chú thật sự không thích em sao?” Yumi thầm nhủ với chính mình đây sẽ là lần cuối cùng cô chủ động, nếu Sato vẫn từ chối…từ nay về sau…cô sẽ không làm phiền đến anh nữa.
Cả người Sato khẽ run, bàn tay đang nắm vô lăng bỗng siết chặt lại, chiếc xe đang chạy trên đường đột nhiên thả chậm rồi từ từ tấp vào một khuôn viên bên đường.
Sato tháo dây an toàn trước con mắt kinh ngạc của Yumi, “Đi dạo một chút nhé.”
Đã hơn mười giờ tối, khung cảnh xung quanh lúc này rất vắng lặng, xe cộ, con người đều đã giảm dần, chỉ có hai bóng người chậm rãi đi dưới ánh đèn đường hiu hắt.
Yumi không chịu được cái lạnh đột ngột bên ngoài, cô khẽ hắt hơi hai tiếng, sau đó hít hít mũi vì khó chịu.
Sato cởi áo ngoài của mình khoác lên cho cô, sắt mặt mang theo một chút nặng nề.
Yumi nhìn anh, cô mím môi một chút nhưng vẫn cố gắng nói, “Nếu khó trả lời như vậy thì chú đừng trả lời nữa, cứ xem như là em chưa hỏi vậy.” Nói xong Yumi tự cười chính mình, đây không phải lần đầu cô hạ quyết tâm nói ra, nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng chỉ đành xua tay bảo người kia thôi đừng trả lời. Dáng vẻ nhu nhược này của cô cũng chỉ lộ ra trước mặt một người, Yumi tự nhủ sẽ chỉ một mình anh thôi, cô chỉ cho phép mình hạ mình một lần duy nhất này thôi.
Nhưng bất ngờ là Sato lên tiếng “Tôi rất thích em…”
Yumi mở to mắt nhìn Sato, dáng vẻ vô cùng kinh ngạc.
Sato cũng nhìn lại cô, ánh mắt ôn nhu đến mức giống như chứa cả một hồ nước trong đó vậy.