Edit: ShiibaReiki
"Alo, Kỳ Diệp!... Ừa... Được rồi..." Kính cận kêu lên cái tên quen thuộc qua điện thoại, đồng thời cũng gọi lại bước chân đang chuẩn bị rời đi của An Kinh Giới.
"Tiểu Diệp?!" An Kinh Giới trực tiếp vòng trở lại bên cạnh Kính cận.
"Là tiểu Diệp hả?! Tiểu Diệp!" Mặc kệ vẻ mặt vô cùng nghi hoặc và không kiên nhẫn của Kính cận, An Kinh Giới trực tiếp kêu to vào điện thoại.
"Tiểu Kinh?" Đầu dây bên kia truyền đến giọng kinh ngạc.
"Hai người biết nhau?" Kính cận nói với Kỳ Diệp, đồng thời nhìn An Kinh Giới hỏi.
"Hiện tại tớ với tiểu Kinh là bạn cùng phòng, sao cậu lại gặp được em ấy?"
Kính cận kể lại tất cả những gì đã xảy ra thông qua điện thoại cho Kỳ Diệp biết. Kỳ Diệp nghe xong thì tấm tắc không thôi, không ngờ lại trùng hợp đến vậy.
"Lát nữa cậu tính đi tìm ảnh đúng không?" Kính cận cúp điện thoại xong, An Kinh Giới thành thật hỏi.
"Đúng vậy! Tôi muốn đi báo danh, vừa lúc gặp cậu ấy luôn."
"Báo danh? Đại học?"
"Ừa!" Kính cận nhíu mày, có chút hoang mang vì phản ứng của An Kinh Giới.
"Cậu là sinh viên hả?! Mà còn là năm ba đại học?!"
"Đúng vậy, ủa khoan, cậu đang xem thường tôi hả? Cậu đang xem thường tôi đúng không!" Đột nhiên nhận ra mình bị xem thường, Kính cận sắn nửa tay áo lên, làm bộ muốn đi lên độ sức một phen.
"Xin lỗi, xin lỗi, tại..." Không nói ra được vì thật sự bị ảnh hưởng bởi cảm nhận về vẻ bề ngoài, An Kinh Giới tùy tiện tìm cớ qua loa lấy lệ, "Anh đang trong trường phổ thông của tụi em nên đương nhiên em mới tưởng anh là học sinh cùng trường..."
"Ha, cũng đúng. Tạm thời bỏ qua cho cậu, nói cho cậu biết, sách tôi từng học có thể còn nhiều hơn số muối mà cậu từng nếm đó!" Kính cận đẩy mắt kính theo thói quen, cái cằm vểnh cao, còn thuận thế trợn mắt.
An Kinh Giới cảm nhận sâu sắc về tính cách kì cục của người này, nào như Kỳ Diệp, tính tình ấm áp, đơn thuần lại thích cười, mỗi giờ mỗi phút đều suy nghĩ cho người khác. Thỉnh thoảng sẽ giở thói khó chịu một chút, bờ môi vừa cong vừa vểnh, đáng yêu đến mức làm người ta nhìn thấy liền muốn cắn một miếng.
"Thây kệ cậu, tôi đi đây." Kính cận dọn dẹp lại công cụ thăm dò mà mình đã chuẩn bị, đi về phía lối ra.
"Em... Để em dẫn anh đi cho. Em rành ở đây lắm, có thể dẫn anh đi đường nhanh nhất." An Kinh Giới đuổi theo sát Kính cận gầy yếu, thuận tay tiếp nhận túi đồ nặng nề trong tay hắn.
"Tôi tự cầm được!" Kính cận dùng sức đoạt lại, "Tôi không cao lớn được như các cậu, nhưng ít nhất tôi có thể tự chiếu cố mình thật tốt."
"..." An Kinh Giới âm thầm nhếch miệng.
Một bên khác, đám người ở đội bơi vẫn đang cố gắng hoàn thành bài huấn luyện địa ngục.
"Nhanh lên nữa! Gót chân chạm đất rồi ngồi xổm xuống cho tôi!" Lục Khải Bình phát ra giọng quát vang dội.
Tất cả mọi người như bị điện giật, toàn thân run nhẹ, nhưng không ai ngừng công việc đang làm lại.
"Thầy ơi..." Lưu Vũ Trạch tựa ở góc cua, nhô đầu ra nhìn Lục Khải Bình đang giám sát.
Mới nãy ở phòng nghỉ mình lại bị sờ đầu, hơn nữa còn...
Tại phòng nghỉ nửa giờ trước.
"Sao lại không có nước chứ..." Lưu Vũ Trạch ảo não quay ngược bình nước inox xuống lắc lắc, "Rõ ràng vừa mới lấy xong, lại bị uống trộm à..."
Máy lọc nước trong sân vận động gần bể bơi nhất bị hư, muốn lấy nước phải đến sảnh phụ xa xôi, mà quy định muốn rời sảnh chính sang sảnh phụ phải thay đồ trước nữa. Vì thật sự quá phiền phức nên đa phần học sinh đều sẽ mang theo một hai bình nước lớn vào, đương nhiên sẽ có những học sinh quên đựng nước.
"Lần thứ ba trong tuần này rồi đó..." Tuy không phải chuyện gì to tát nhưng về trễ sẽ bị mắng đó! Tính cách Lưu Vũ Trạch khá nhút nhát nên đương nhiên sẽ không có khả năng chất vấn đồng đội, chỉ đành nhanh chóng thay đồ, vọt về phía sảnh phụ.
"Úi cha!" Mới ra phòng nghỉ liền đụng đầu vào cái bóng đen trông như bức tường.
"Đi đâu?"
"Thầ... Huấn luyện viên!"
"Thầ- huấn luyện viên?"
"Không không... Không phải." Lưu Vũ Trạch chẳng biết tại sao, luôn cảm thấy mình bị bắt lại vì đã làm sai chuyện gì lớn, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống.
Lục Khải Bình nhìn mà buồn cười, nhưng cũng không cứ như thế mà buông tha cho hắn.
"Mới luyện tập được có một nửa, đi đâu?"