Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Hàng Xóm Lưu Manh

Tôi là một đứa con gái khá hướng nội, không thích tiếp xúc với người lạ, gặp người quen trên đường tôi cũng chỉ chào một câu rồi thôi, có lẽ vì vậy mà tôi có khá ít bạn. Vài năm trước, cạnh nhà tôi có một gia đình chuyển đến, nghe mẹ tôi nói đứa con trai của bọn họ bằng tuổi tôi, tôi thờ ơ không quan tâm. Và đến bây giờ, cho đến tận lớp 11 rồi, tôi và tên đó vẫn chưa nói chuyện với nhau một câu nào cho dù hai nhà tôi và hắn rất thân thiết, còn có ý định kết thông gia. Tôi từ chối đúng một lần và không nói gì thêm, bởi vì tôi không thích phải giải thích quá nhiều.

Ngày nào cũng như ngày nào, tôi và tên hàng xóm cùng tuổi đó cũng đi qua nhau nhưng một cái liếc mắt từ đối phương đều không có, có lẽ cả hai đều coi nhau như không khí, một vật không đáng quan tâm. Qua ấn tượng ít ỏi của tôi thì hắn là một thành niên ưu tú, cả về ngoại hình lẫn thành tích.

Tôi không mê trai, không hứng thú với đàn ông nên tôi chỉ nhận xét một chút về hắn thôi nhé. Hắn cao, những lần đi qua nhau, tôi phát hiện chỉ đứng đến ngực hắn, làn da ở mức trung bình, không trắng không đen, mấy đứa bạn của tôi mỗi lần nhìn thấy hắn đều gào thét bên tôi, khen hắn đẹp trai, vậy nên cứ cho là hắn đẹp trai đi nhé. Tôi sẽ thuật lại một vài chi tiết mà bạn tôi nhận xét về hắn: Góc cạnh, mũi cao thẳng, mắt đẹp, môi mỏng, hàng mày nghiêm nghị, tóm gọn lại là kiểu 'cun boi', nghe đồn hắn chơi thể thao rất giỏi, đặc biệt là bóng rổ. Vì tôi với hắn học khác trường nên nghe không rõ lắm, và cũng vì tôi không quan tâm. Nghe loáng thoáng mẹ tôi khen rằng hắn học rất giỏi, năm lớp 10 đạt giải nhì môn toán trong kì thi học sinh giỏi của tỉnh, các môn khác cũng rất giỏi, đặc biệt mẹ tôi còn nhấn mạnh hắn thành thạo tiếng anh lắm. Cứ một tuần một lần đều nhắc tôi qua nhà hắn nhờ hắn kèm tiếng anh cho, tôi học quá kém tiếng anh, nhưng tôi kệ. Ấn tượng sâu đậm nhất của tôi về hắn chắc là do mẹ tuần nào cũng nói tôi sang nhờ hắn làm gia sư môn tiếng anh.

Tối qua tôi thấy bố mẹ hắn qua nói chuyện với bố mẹ tôi, tôi chỉ chào một câu rồi lên phòng làm việc của mình, tôi không có hứng thú với chuyện của người lớn. Tôi ngủ đến gần trưa hôm sau mới tỉnh dậy. Đến khi xuống giường đi kiếm đồ ăn tôi mới phát hiện hắn đang ở trong nhà tôi. Trước đó hắn có qua nhà tôi vài lần nhưng tôi cũng chẳng để ý, lần này tôi thấy hắn cũng vậy, tôi không có phản ứng gì.

Tôi đi qua hắn, không hề để hắn trong mắt, mở tủ lạnh lấy sửa đổ vào cốc, lấy thêm mẩu bánh mì cho vào miệng nhai lấy lệ.

"Cậu ở bẩn vậy?"

Tiếng nói lạ vang bên tai, tôi nhướng mày quay ra phía hắn, tên hàng xóm này là người nói tôi.

"Cậu chưa đánh răng, vệ sinh cá nhân gì đã ăn rồi?"

Hắn tiếp tục, gương mặt điển trai không biến sắc.

Tôi đi đến trước mặt hắn, buông ra một câu rồi bỏ đi.

"Đây là nhà tôi."

Tôi chẳng quan tâm, tôi ở vậy quen rồi, lên phòng tắm mới biết lí do tại sao hắn biết tôi chưa vệ sinh cá nhân, nhìn mình trong gương tôi khá nản, đầu tóc bù xù, khóe mắt đầy rỉ, trên cằm từ khóe môi trở xuống còn có vệt trắng trải dài, tôi ngủ rồi chảy dãi, kết quả là vậy. Tôi không xinh, tôi chẳng được cái gì ngoài làn da trắng mịn cả.

Mãi đến bữa ăn tôi mới biết một tin khá shock và làm tôi nổi khùng, không ăn nữa. Tôi khá trầm tĩnh, ít nổi nóng nhưng lần này tôi thật sự tức giận. Ai cho người lớn cái quyền quyết định sự tự do, hạnh phúc tình cảm của con cái mình? Thấy hắn đang ở trên bàn ăn nhà tôi, tôi khó hiểu quay ra hỏi mẹ. Mẹ tôi kể lại lí do cho tôi. Bố mẹ tên hàng xóm kia có chuyến công tác xa vài ngày, gửi hắn đến nhà tôi. Nếu lí do chỉ là như vậy thì tôi cũng chẳng quan tâm đâu nhưng thực sự quá đáng, hôm qua cả hai gia đình đã lập bản hợp đồng về việc sau này tôi và hắn đủ tuổi sẽ lập tức đi đăng kí kết hôn và tổ chức đám cưới, lần này gửi hắn qua nhà tôi cũng là để hai đứa bồi dưỡng tình cảm, quá đáng hơn, bố mẹ tôi và bố mẹ hắn còn ép tôi và hắn ăn ngủ cùng một phòng, tôi hết học kì sẽ chuyển sang trường hắn, học cùng lớp với hắn. Hắn đã biết và đã đồng ý, còn tôi hiện tại mới được biết. Wow, thật thú vị, kết quả tôi đã mất kiểm soát đôi co, lớn tiếng với bố mẹ vài câu rồi bỏ lên phòng.

Vùi đầu vào trong chăn, tai tôi vẫn còn ù đi nên không biết cửa phòng đã bị hắn mở ra. Cái chăn của tôi bị hắn lật tung, hắn không nói không rằng 'thô bạo' nâng cằm tôi lên, buông cái giọng nói trầm trầm đáng ghét kia ra: "Má cậu sưng rồi, bôi thuốc vào đi."

Khi to tiếng với bố mẹ, tôi bị mẹ tát, từ lúc có nhận thức đây là lần đầu mẹ tát tôi, những lúc tôi làm sai việc gì đó bố và mẹ đều ngồi nói chuyện, phân tích cho tôi để tôi hiểu ra chứ không bao giờ đánh tôi, tôi không ngờ chỉ vì chuyện này mà mẹ lại tát tôi.

Tôi đưa tay gạt mạnh tay hắn ra, quả thực tôi phải dùng rất nhiều sức mới có thể thoát khỏi sự khống chế của hắn. Tôi có khả năng kiềm chế rất giỏi nhưng lần này thì khác, mọi chuyện đều xảy ra ngoài mong muốn của tôi, nhìn gương mặt không có mấy ấn tượng kia tôi càng kích động, tôi lớn tiếng, tay chỉ ra ngoài cửa phòng:

"Biến ra khỏi phòng tôi."

Cuộc sống vốn dĩ khá nhạt nhẽo, tầm thường tự nhiên lại xuất hiện một tên "chồng chưa cưới" khiến tôi không thể chấp nhận được. Cả người xuất hiện cảm giác chán ghét, tủi thân, tôi ghét bố mẹ tôi, tại sao lại dụng quyền lực để điều khiển, ép buộc tôi? Tôi tủi thân, chỉ vì việc liên quan đến tên hàng xóm kia mà mẹ lần đầu nổi nóng đến nỗi tát tôi. Dù vậy, tôi không rơi mất cứ một giọt nước mắt nào, tôi không phải người dễ khóc. Tôi mặc hắn, quay người lấy chăn chùm kín mình lại.

Trong cơn mơ màng tôi thấy có gì đó lành lạnh, nhè nhẹ chạm vào má tôi, còn có giọng nói trầm trầm khiến tôi chán ghét ngay từ lần đầu nghe:

"Tôi cũng muốn đi lắm nhưng cửa bị bố mẹ cậu khóa trái rồi."

Cơn mệt mỏi kéo tôi chìm sâu vào giấc ngủ, mất dần ý thức nên tôi không có phản ứng gì.

***

Tôi tỉnh lại vì tiếng trò chuyện trong phòng, là giọng của mẹ tôi và cái giọng có chết tôi cũng không thể không nhận ra của tên đáng ghét kia, dù mới nghe được một hai lần, nhưng cái giọng ồm ồm, trầm trầm như đứa con trai đang ở thời kì 'mọc lông' đó không thể lẫn vào đâu được. Tôi không cử động, lặng im lắng nghe hai người nói chuyện. Đây không phải là nghe lén, đây là do họ ngang nhiên chuyện trò trong phòng tôi đấy chứ.

Không biết trước đó họ nói cái gì, nhưng câu chuyện của sau đó đại khái là như nào.

"Con thông cảm nhé, cái Linh nhà bác nó được chiều quen rồi nên nó lì lợm, hành động không biết phải trái, từ giờ mẹ đành nhờ con uốn nắn nó lại."

Là cái giọng đầy áy náy của mẹ tôi. Vốn dĩ còn đang hơi buồn ngủ, nhưng sau khi nghe được cách mẹ tôi xưng hô với hắn, hai mắt tôi trợn tròn. Mẹ-con? Tôi biết là việc này sẽ xảy ra nhưng có cần sớm như vậy không? Mẹ tôi dùng cách này để ngầm khẳng định chắc chắn tên kia là con rể rồi. Nghĩ nó nản làm sao.

Tôi nghe thấy giọng cười của hắn.

"Con thấy bình thường thôi bác, chắc do Linh chưa quen."

"Ấy ấy, gọi thế là không được, con phải gọi mẹ là "mẹ", chúng ta sắp thành người một nhà rồi. À không, hiện tại là người một nhà rồi."

Một khoảng im lặng kéo dài. Rồi hắn trả lời:

"Vâng,m..mẹ!"

Mẹ tôi cười ha hả, cái giọng cười theo tôi thì thật kinh dị.

"Ngoan lắm con trai, cái Linh ngủ say quá, con gọi nó dạy tắm rửa rồi hai đứa xuống ăn cơm nhé, mẹ đi nấu cơm đây."

"Vâng con sẽ gọi."

Tiếng bước chân, mở cửa, đóng cửa vang vọng vào tai tôi. Theo phản xạ tôi nhắm tịt mắt lại. Da mặt tôi bỗng cảm thấy một luồng không khí lạnh tản vào, chăn của tôi đã bị một bàn tay tôi thừa biết là của ai kéo ra. Sau cơn mát lạnh khiến tôi rùng mình là luồng khí ấm kèm giọng nói ồm ồm đó:

"Linh, dậy đi."

Vai tôi bị hắn lay, tôi mặc kệ vẫn nhắm mắt vờ ngủ.

"Dậy đi, đến giờ ăn rồi."

"Linh!"

Hắn dùng đủ mọi cách: vỗ má, véo mũi, lay người nhưng tôi vẫn kiên trì diễn tiếp vở kịch.

"Cậu không dậy là tôi hôn cậu đấy."

Câu nói đó của hắn đã một nhát phá vỡ sự phòng bị của tôi, tôi mở to mắt, theo phản xạ tự nhiên bật nhanh người dậy và đỉnh đầu tôi va vào cằm hắn. Cơn đau truyền từ đầu khiến tôi choáng váng, chưa kịp định thần, hắn đã nâng cằm tôi hỏi:

"Có sao không? Đau lắm không? Ổn chứ?

Đau, đau chứ, đau đến ứa nước mắt nhưng tôi vẫn lắc đầu, đâu đến lượt hắn quan tâm chứ. Tôi cũng không quan tâm hắn có đau hay không, người bị đau chân thì làm sao mà quên đi cái chân đau của mình để quan tâm người khác chứ, huống chi là hắn, người mà tôi không có thiện cảm.

"Đi tắm rửa đi rồi ăn."

Tôi lơ câu nói của hắn, đi đến tủ quần áo lấy đồ rồi vào phòng tắm. Hôm nay có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi ngâm mình trong nước nghĩ ngợi rất nhiều, không hề để ý đến thời gian, mọi chuyện đã thành ra như vậy rồi, tôi chỉ có thể chấp nhận thôi, sau này nghĩ kế đối phó vậy, tôi còn nhiều việc đáng quan tâm hơn là hắn.

Dòng suy nghĩ của tôi vì cắt đứt vì tiếng gõ của và câu hỏi có vẻ hờ hững của hắn:

"Này Linh, 30 phút rồi đấy, làm gì mà lâu thế, mẹ gọi xuống ăn rồi kìa."

Tôi vội vàng đứng dậy, chỉ kịp lau qua người, trong lúc tay chân luống cuống, tôi làm rơi bộ đồ lót xuống sàn nhà, phòng tắm lại ướt, và kết quả là tôi không thể mặc được. Nếu tôi ở một mình trong phòng thì tôi có thể thoải mái nude ra ngoài lấy bộ khác mặc rồi, nhưng số nó đen, tên kia đang ở ngoài, đen nữa là hôm nay tôi chọn một cái váy khá mỏng.

Tôi sẽ không bao giờ nhờ hắn lấy, nhưng nếu đi ra ngoài bị hắn thấy thì sao. Đang do dự, mà hắn ở ngoài lại giục:

"Cậu tắm quá lâu sẽ ốm đấy."

Vì thế tôi nhất quyết mặc tạm cái váy vào, mở cửa bước ra ngoài. Ở một mình quá lâu, đang giữ thói quen luộm thuộm, qua loa, giờ tự nhiên lòi ra một tên con trai ở cùng, tôi không thể liền một cái thay đổi được, tôi cũng chẳng muốn thay đổi.

Hắn ngồi trên giường tôi, người ngửa ra sau, hai tay chống ra sau làm trụ, tư thế này khiến chỗ nào không nên lồi nó lồi hết ra, đập vào mắt tôi, tôi quay đi, cố tỏ ra bình thản đến tủ quần áo, chưa kịp lấy bộ đồ mới, tôi đứng hình, hắn đã đi đến cạnh tôi từ lúc nào, mở miệng:

"Cậu không mặc nội y à?"

____còn_____
Nhấn Mở Bình Luận