Tôi đảo mắt, cuối cùng trả lời ra một lí do rất củ chuối:
"Tao bị muỗi hay con gì nó cắn ý, từ mấy hôm rồi, mẹ nó đau gần chết luôn!"
Tôi tận dụng tất cả khả năng diễn xuất của mình để lấy lòng tin từ ba con bạn mặt giặc. Nhưng thật sự để qua mặt chúng nó là không dễ dàng gì.
Cái Lan giữ chặt tai tôi, dí sát mặt nó vào mặt tôi, cái giọng như đang tra khảo tù nhân hỏi:
"Thế tại sao mày phải giấu bọn tao?"
Tôi đảo mắt, bắt đầu suy nghĩ câu trả lời.
"Thì sợ chúng mày nghĩ linh tinh chứ sao? Giống bây giờ này, lũ mất dậy buông tao ra!!!"
***
Buổi tập kịch hôm nay hắn một mực không tới cho dù đạo diễn đã gọi điện gào thét, khóc lóc, cầu xin. Tôi nhìn mà cũng thấy thương thay cho số phận lênh đênh của bạn đạo diễn.
Hoạ Mi buồn lắm, nước mắt ở đâu lắm thế cứ chảy, khóc suốt từ nãy đến giờ. Tôi áy náy với nó lắm, chẳng biết làm gì để nó nín khóc đây, lần này tôi thật sự không thể giúp nó được. Nó khóc suốt từ lúc nghe đạo diễn báo tin đến giờ.
Nó hết buồn vì chuyện Trần Mạnh Toàn không tới rồi lại buồn vì chuyện của tôi. Giọng nó nỉ non bên tai tôi:
"Linh, có phải anh Toàn ghét tao lắm không?"
"Mày hâm à, tên đó sao mà ghét mày được, mày đáng yêu thế này cơ mà!"
"Huhu thế tại sao anh ấy không chịu diễn cùng tao, chỉ diễn cùng mày..."
Nó oà khóc nức nở. Tôi bị nó hỏi mà bối rối chẳng biết phải trả lời thế nào. Tôi cũng có biết tại sao đâu, trí não hắn là thể loại khác người mà một đứa đầu óc bình thường như tôi không thể hiểu được.
"Theo tao biết thì hắn bị thần kinh đấy, mày nên thích người khác đi..."
Dù không muốn bạn đau lòng nhưng tôi vẫn quyết định nói, sớm muộn gì Hoạ Mi cũng phải chấp nhận sự thật này, tốt nhất là nên nói sớm cho nó đỡ đau lòng hơn. Quả nhiên vẫn chẳng có tác dụng. Hoạ Mi đã cuồng hắn không rheer dứt ra được rồi, càng nói vậy nó càng trở nên mất kiểm soát hơn thôi. Hình tượng hiền lành, thục nữ của nó bay đi đâu mất, nó quát tôi:
"Mày thích nói vớ vẩn không? Không biết thì im mồm đừng phát biểu linh tinh!"
Okay, tôi im. Tôi cũng hiểu được phần nào đó độ đáng sợ của fanclub Trần Mạnh Toàn qua con bạn của mình rồi.
"Nếu không có mày chắc chắn anh Toàn sẽ diễn với tao đúng không?"
Tiếng nó nhỏ nhẹ vang vào bên tai tôi. Tôi không biết phải nói với nó như thế nào. Nó đang mất bình tĩnh, tốt nhất phải chiều theo ý nó.
Tôi vỗ lưng Hạ Mi, xuống nước trả lời:
"Phải rồi, là do tao, tao xin lỗi, tao cũng đâu có muốn. Tao mong mày sẽ được ở bên người mày yêu mà."
Nhìn nó đáng thương lắm. Cũng may Hoạ Mi không có thói quen trang điểm nếu không lớp trang điểm sẽ bị nước mắt của nó rửa trôi rồi. Tôi nhận khăn giấy từ một bạn trong đoàn kịch lau mặt cho nó.
Sau một hồi nó bình tĩnh hơn, bạn Kiên trước đó là người ban đầu diễn Rô-mê-ô đã được đạo diễn gọi đến. Bạn Kiên không phải là béo, chỉ hơi mập mạp một chút, gương mặt thuộc dạng bình thường, không đẹp không xấu. Bạn diễn của mình đang đẹp phi thường, đẹp lộng lẫy đột nhiên đổi thành một người nhanh sắc quá đỗi bình thường trước mắt khiến Hoạ Mi khá shock, mất một thời gian nó mới có thể nhập vai và diễn được.
Buổi tập kết thúc, Hạ Mi trở tôi về nhà. Như này tôi cảm thấy khá phiền cho bạn. Tôi ngồi đằng sau đề xuất:
"Hay là sau này tan học thì mày cứ xuống tập kịch đi, còn tao đi bộ về cũng được, chân tao cũng đỡ rồi, chứ tối rồi mà mày phải chở tao về rồi mới về nhà thì phiền lắm."
Hạ Mi lắc đầu, nó nói:
"Không sao đâu mà, tăng tỉ lệ gặp anh Toàn hơn, tao muốn nhìn thấy anh ấy mà."
Haizzz, tôi bất lực rồi. Tật mê trai của Họa Mi thì đầu thai cũng không hết. Quả nhiên trời không phụ lòng con bạn tôi, về đến cổng nhà tôi thì gặp tên Toàn đang dắt con Ngao đi dạo về.
Thấy hắn, bạn tôi tuột tót xuống xe, chạy ngay lại chỗ hắn. Nó cúi gằm mặt, lắp bắp:
"Em... chào anh... Em biết là anh không thích em nhưng không sao đâu ạ."
Thấy hắn định bỏ đi, ngó lơ luôn mình, Hạ Mi tiếp tục kiếm cớ bắt chuyện:
"Đây là chó nhà anh ạ? Giống Ngao Tây Tạng đúng không anh? Trời nó đáng yêu thế."
Hoạ Mi ôm lấy cổ con chó xoa xoa nũng nịu. Con Ngao Tây Tạng có cái tính mê gái, được gái xinh ôm thì sướng lắm, mặt phê như mới hút cỏ xong.
Tôi nhíu mày, sự việc này hơi vượt quá tầm hiểu biết của tôi thì phải. Cái Hoạ Mi nó cực ghét chó cơ mà, từ bao giờ lại thân thiết với chó đến vậy? Đúng là con người ta, mê trai mê luôn cả chó của trai. Còn cả cái con Ngao Ngáo kia nữa. Gặp tôi thì hung dữ, chỉ muốn sồ lên ngoạm tôi, sao lại để yên cho bạn tôi vuốt ve thế kia.
Tôi tiếp tục đứng quan sát kĩ thuật tán trai của bạn.
Nó bẽn lẽn lắm, chẳng dám manh động gì, thấy hắn lơ là ngượng ngùng chào tạm biệt:
"Muộn rồi em về đây ạ, bye anh nhé!"
Hắn vẫn trưng ra vẻ mặt vô cảm, dắt con chó đi vào nhà.
Hạ Mi lưu luyến nhìn theo cho đến khi bóng hắn biết mất sau cánh cửa mới thôi. Tôi gọi nó:
"Thôi về đi mày, muộn rồi."
Nó quan sát xung quanh nhà tôi, thấy mặt suy nghĩ cái gì mà hớn hở lắm. Nó chạy lại ôm lấy tay tôi, bắt đầu đung đưa nịnh nọt:
"Linh ơi, hay nay tao ngủ nhà mày nhé?"
"Hơ hơ tự nhiên đòi ngủ với tao? Điên à?"
Tôi khó hiểu, con này sau khi tiếp xúc với hắn thì trở nên điên điên khùng khùng khó kiểm soát rồi.
Nó ghé tai tôi thì thầm:
"Tao thấy nhà mày cách nhà anh Toàn có một chút à, đêm nhân lúc anh Toàn ngủ, tao trèo cửa sổ lẻn vào ngắm anh ấy."
___còn___
Đọc xong mọi người cho Cún xin một like làm động lực được không ạ?