Hai người đứng đối diện nhau, trong lòng mỗi người đều mang theo một cảm xúc mà không muốn cho đối phương biết. Hàn Vũ nhìn cô, lại nhìn đống hỗn độn dưới sàn, anh hít một hơi thật sâu rồi im lặng mà nhắm mắt. Là anh không giữ được lời hứa với cô. Là anh làm cô đau lòng. Là anh để cô chịu ấm ức. Là anh sai...
Bước chân vững vàng đạp lên những mảnh vỡ đi tới trước mặt cô. Anh đưa tay muốn ôm cô thì lại bị cô lùi về sau né tránh. Câu nói tiếp theo của người phụ nữ trước mặt lại khiến anh cảm thấy có chút vui vẻ trong lòng.
"Chẳng phải anh không muốn cô ta đau lòng sao, vậy thì mau đi đi, đi tìm cô ta đi. Đi cho khuất mắt tôi."
"Được! Là em đuổi anh. Vậy thì anh đi."
Ninh Ninh lặng người nhìn theo bóng lưng anh đi ra ngoài. Cuối cùng thì cô vẫn không thể sánh bằng người con gái đó. Cuối cùng thì anh vẫn chọn cô ta...
Phòng bếp vắng lặng chỉ còn lại một mình cô, lúc này đây cô đã có thể yếu đuối mà ngồi khóc cho thoả lòng. Đã nói là không được yếu đuối, nhưng tại sao trái tim lại vẫn cứ đau như thế này.
Cô bất lực ngồi bó gối xuống sàn rồi vùi mặt vào giữa hai đầu gối mà khóc nấc lên.
Tại sao?
Tại sao người khác đều được yêu thương còn cô lại không được?
Tại sao người ta được bảo bọc che chở còn cô thì lại không?
Tại sao?
Tại sao vậy?
Người đàn ông đứng trước cửa phòng bếp, ánh mắt nhìn cô đầy dịu dàng và cũng có chút xót xa. Bước chân chậm rãi đi tới trước mặt cô rồi ngồi xổm xuống. Ninh Ninh nghe được tiếng bước chân thì ngẩn mặt lên, đôi mắt long lanh vẫn không ngừng ứa nước mắt.
"Không phải đi rồi sao? Còn quay lại làm gì?"
"Đây là nhà anh, tại sao anh phải đi?"
Ừ! Đây là nhà anh. Có đi thì cũng là cô phải đi mới đúng. Nhưng mà...cô đau lòng quá, chẳng thể đứng lên được nữa rồi.
"Không đi, không sợ người ta đau lòng sao?"
"Anh không đi! Nhưng sẽ đón cô ấy tới đây."
"Anh dám?"
"Ha... Tất nhiên...Là anh không dám."
"Đồ điên!"
"Liễu Ninh Ninh! Em chưa trả lời câu hỏi của anh...Em...Có yêu anh không?"
"Không có! Anh không yêu em tại sao em phải yêu anh?"
"Hừm...Đúng là cứng miệng."
"Mặc kệ tôi."
"Vậy em có biết yêu và thương khác nhau ở chỗ nào không?"
"Không biết!"
"Yêu là muốn chiếm hữu... Còn thương là muốn bảo vệ."
"Thì sao? Nói mấy câu đó có ý nghĩa gì chứ?"
"Trước đây anh từng yêu Phi Yến rất nhiều. Nhưng khi gặp em, anh lại chưa từng nói yêu em. Anh chỉ muốn thương một mình em mà thôi."
"Anh nói dối."
"Ninh Ninh! Anh không nói dối. Lúc đó...là cô ấy chủ động hôn anh, bất ngờ quá nên anh không tránh kịp. Sau đó anh liền đẩy cô ấy ra..."
"Chẳng phải anh đã đồng ý để cô ta đến công ty làm việc rồi hay sao?"
"Đúng! Anh để cô ấy đến làm việc ở công ty, nhưng là công ty con của Hứa thị."
"Anh...nói mấy chuyện này làm gì?"
"Anh không muốn em hiểu lầm, càng không muốn em vì mấy chuyện đó mà suy nghĩ lung tung...Ninh Ninh! Anh đã từng nói em là vợ anh, cũng từng nói là anh thương em. Em...tin tưởng anh một chút có được không?"
"Có điên mới tin anh."
"Được rồi, anh xin lỗi! Là anh không tốt, anh làm vợ anh đau lòng rồi."
"Cút ra..."
"Thôi! Cho anh ôm vợ một cái."
"Anh cút ra, đừng có động vào em."
Miệng cô phản kháng nhưng cơ thể thì lại rất thành thật. Hàn Vũ dang tay ôm trọn cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng mình. Có ngườì bên cạnh, cô lại muốn khóc lên thật to để được anh dỗ dành dù chỉ là một lần thôi cũng được. Bao nhiêu uất ức, bao nhiêu tức giận với cô đều trút hết ra. Ngồi trong vòng tay vững chắc của anh, cô cứ thế mà nức nở mãi không thôi.
"Xin lỗi! Anh sai rồi."
"Nếu như không làm được thì đừng có hứa một cách dễ dàng như vậy."
"Anh xin lỗi. Em muốn đánh muốn mắng thế nào cũng được, nhưng đừng khóc nữa được không, anh xót."
Anh xoa đầu cô, động tác lại ôn nhu đến vô cùng. Nếu không làm cho cô tức giận thì còn lâu cô mới nói hết những gì mà cô giấu trong lòng. Suy cho cùng thì đã là vợ chồng, ít nhiều gì cũng nên có vài lần cải vã. Cải nhau là để hiểu nhau chứ không phải để mất nhau.
"Sau này bất kể là chuyện gì cũng phải nói với anh. Không được giấu trong lòng rồi lại tự suy nghĩ lung tung có biết không?"
"Biết rồi!"
"Ngoan! Không khóc nữa. Đi tắm rửa thay đồ, chúng ta đi qua bà nội."
"Qua đó làm gì?"
"Tạ lỗi!"
Người mà Hứa gia hỏi cưới là Liễu Hinh Hinh, còn cô lại chỉ là người gả thay. Đúng là nên đi tạ lỗi. Nhưng liệu bà ấy sẽ chấp nhận chuyện này sao?
"Đừng lo lắng, bà nội rất hiền."
"Nhưng mà..."
"Em sợ gì chứ? Chẳng phải còn có anh sao."
__________
Nhà Tổ Hứa gia...
Hứa lão phu nhân đang ngồi nghe kinh phật thì dì Năm đi vào ghé vào tai bà nói chuyện gì đó. Bà ấy nghe xong thì liền hài lòng gật đầu rồi mỉm cười vui vẻ.
Trước cửa lớn, một nam một nữ bước vào. Cô gái khép nép sợ sệt đi theo phía sau, người đàn ông đi phía trước vẫn kiên định nắm chặt tay cô đi vào. Đến trước mặt bà, hai người cung kính cuối đầu.
"Bà nội!"
"Tiểu tử nhà con vẫn còn nhớ đến bà già này sao?"
Đặt tách trà xuống bàn, Hứa lão phu nhân ngước mắt lên nhìn đôi vợ chồng trẻ. Ánh mắt già nua nhìn thấu sự đời cứ dán chặt lên gương mặt cô gái nhỏ.
"Hinh Hinh đúng không? Qua đây."
Cô lo lắng nhìn anh, anh mỉm cười gật đầu trấn an cô. Chậm rãi đi về phía trước, Ninh Ninh cảm nhận được bản thân mình đang run rẩy không thôi.
"B...Bà...Bà nội."
"Ngoan! Con là Liễu Hinh Hinh nhỉ?"
"Con...Con không phải Hinh Hinh. Con là Liễu Ninh Ninh, em gái cùng cha khác mẹ của chị ấy."
"Cái gì? Các người lại dám trộm long tráo phụng, lừa dối người nhà Hứa gia ta. Thật quá đáng."
Bà tức giận đập mạnh tay xuống bàn. Ninh Ninh bị doạ cho hãi mà lập tức quỳ xuống trước mặt bà. Gương mặt cô nhợt nhạt đến mức đáng thương, hai mắt lại cứ đỏ hết cả lên.
"Con...Con xin lỗi!"
"Xin lỗi là xong sao? Liễu gia các người là cái thá gì mà lại dám qua mặt Hứa gia ta hả?"