Trên môi nhếch lên một nụ cười lạnh, Hàn Vũ đi đến trước mặt Diệp Thanh. Anh cúi người xuống nhìn anh ta bằng thái độ vô cùng chán ghét.
"Diệp thiếu gia đúng là phong lưu. Anh thích trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy thì nên cẩn thận một chút..."
"Hứa thiếu! Anh muốn gì? Sao lại phá hỏng chuyện tốt của tôi?"
"Chuyện tốt? Ha... Diệp thiếu, có câu này tôi muốn nhắc nhở anh. Hoa càng đẹp thì sẽ càng có nhiều gai, không phải cô gái nào anh cũng có thể chọc ghẹo đâu."
"Anh muốn nói gì? Chẳng lẽ anh cũng có hứng thú với cô ta sao?"
Bàn tay to lớn của Hàn Vũ siết chặt cằm của Diệp Thanh. Anh nhìn hắn bằng đôi mắt vô cùng tàn nhẫn.
"Cô ấy là người phụ nữ của tôi. Người như anh...Cút xa ra một chút."
Nói rồi liền không để ý đến biểu cảm của người trước mặt. Anh đi về phía Mễ Ly, hai cánh tay đỡ cô đứng dậy. Kéo cô vào lòng, anh thản nhiên đi ra ngoài trước ánh mắt giận dữ của hắn. Hắn siết chặt tay, ánh mắt hiện lên sự nham hiểm.
"Hứa Hàn Vũ! Nếu là người phụ nữ của mày thì ông đây lại càng muốn hủy hoại."
Hàn Vũ đưa Mễ Ly vào một phòng bao khác rồi đóng cửa lại. Anh dìu cô ngồi xuống ghế, bản thân lại cứ như ngày đó, quỳ một chân xuống trước mặt cô.
"Không sao chứ?"
"Không sao! Cảm ơn anh, Hứa tổng."
Anh nhíu mày nhìn cô, cô lại nâng mí mắt tránh đi ánh nhìn của anh. Gặp lại anh đã là chuyện đau lòng nhất, giờ lại như thế này, có phải ông trời đang chê cô chưa đủ đau khổ có đúng không?
"Ninh Ninh..."
"Hứa tổng! Anh nhầm người rồi."
"Nhầm người? Liễu Ninh Ninh, em cho rằng anh là tên ngốc đúng không?"
Cô không trả lời, chỉ im lặng rồi thở dài một hơi. Tình cảnh ngày hôm nay, cô một chút cũng không hề muốn. Vết thương cũ chỉ vừa mới kết vảy, giờ lại giống như bị người ta chạm vào. Đau lắm.
"Hứa tổng! Anh thật sự đã nhận nhầm người rồi. Tôi là Doãn Mễ Ly không phải Liễu Ninh Ninh."
"..."
"Chuyện lúc nãy thật sự cảm ơn anh. Xin phép đi trước, trợ lý của tôi vẫn đang chờ bên ngoài."
Cô muốn đứng lên thì hai bả vai mảnh khảnh lại bị anh giữ chặt. Hàn Vũ đưa ánh mắt đau lòng nhìn cô, càng nhìn lại càng xót xa. Là anh không tốt, không bảo vệ được cho cô. Là anh không tin cô, là anh làm cô đau lòng. Giờ cô trở về liền phủi sạch hết mọi quan hệ với anh. Có phải cô đang muốn trả thù anh có đúng không?
"Anh muốn làm gì?"
"Chỉ muốn nhìn em lâu thêm một chút."
"Hứa tổng! Xin anh biết chừng mực."
"Chừng mực? Như thế nào gọi là chừng mực?"
"Anh mau buông tôi ra, nếu không thì tôi sẽ..."
Chưa nói hết câu thì môi cô đã bị anh hôn xuống. Mễ Ly trừng mắt nhìn người trước mặt, vẫn là người đó, vẫn là nụ hôn đó, nhưng sao lại xót xa quá. Đôi mắt anh khép lại, hai hàng lông mi cong lên, bất giác, Mễ Ly lại rơi nước mắt.
Nụ hôn của anh đột ngột dừng lại. Ánh mắt sâu thẳm nhìn hai hàng nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh đẹp kia. Anh đưa tay lên muốn lao nó thì người trước mặt lại quay sang hướng khác. Bàn tay đưa ra bất động trên không trung.
"Ninh Ninh..."
"Hứa tổng! Xin anh tự trọng."
"Ninh Ninh! Anh biết anh sai... Nhưng em..."
"Hứa tổng! Tôi phải nói bao nhiêu lần thì anh mới chịu hiểu, tôi là Doãn Mễ Ly, Phó tổng của tập đoàn An Đức, vợ sắp cưới của Dương Văn Vỹ... không phải Liễu Ninh Ninh."
____________
Mộ Di trở lại thì liền không thấy Mễ Ly đâu nữa. Cô vội vàng lấy điện thoại ra gọi thì lại không liên lạc được. Ánh mắt đảo một vòng tìm kiếm rồi xác định là Mễ Ly biến mất rồi. Vừa hay lúc đó, một bóng người từ đâu xuất hiện giành lấy chiếc điện thoại trong tay cô rồi mau chóng chạy đi.
"F*ck! Khốn kiếp."
Dáng người nhỏ nhắn lập tức đuổi theo. Người trước mặt cũng mau chóng tăng tốc chạy về hướng bãi giữ xe, đến một nơi không có người thì liền dừng lại. Mộ Di cũng vừa đuổi tới, cô nhếch môi cười nhìn người trước mặt.
"Sao không chạy nữa đi?"
"Sợ cô mệt nên không muốn chạy nữa."
Người kia xoay lại, Mộ Di có chút không dám tin vào mắt mình. Người này...anh ta...
"Sao lại là anh?"
"À ừ thì chính là tôi."
Lâm Tú có chút bất lực. Là Tổng giám đốc của anh kêu anh giữ chân cô gái này chứ anh nào đâu muốn dây vào phụ nữ để làm gì đâu chứ. Nhìn thấy ông chủ của mình vì phụ nữ mà đau lòng thì anh đã A DI ĐÀ PHẬT rồi. Giờ lại vì mệnh lệnh mà phải ... Haizzz! Anh muốn từ chức quá.
"Trả đây."
"Cái gì?"
"Điện thoại..."
"À...Ừ...!"
Lấy được điện thoại thì Mộ Di xoay người rời đi. Lâm Tú thấy vậy liền kéo tay tôi lại. Cô trừng mắt nhìn anh, cánh tay mềm mại hất tay anh ra một cách dứt khoát.
"Làm cái gì vậy?"
"Cô muốn đi đâu?"
"Đi đâu là quyền của tôi, không liên quan đến anh."
"Nếu cô muốn đi tìm Thiếu phu nhân thì không được."
"Thiếu phu nhân? Anh bị thần kinh sao? Đó là Mễ Ly, là phu nhân của Tổng giám đốc chúng tôi, không phải Thiếu phu nhân của anh."
"Cô nói sao cũng được. Nhưng tôi chắc chắn cô ấy là Thiếu phu nhân của Tổng giám đốc nhà tôi."
"Tùy anh."
Cô lại xoay người muốn rời đi thì lại bị anh đứng chắn trước mặt. Mộ Di nhắm mắt, cô nghiến răng nghiến lợi tức giận nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt.
"Tránh ra."
"Không tránh..."
"Vậy thì đừng trách tôi."
Xong rồi xong rồi. Mộ Di động thủ rồi. Cô chính là cao thủ karatedo đó, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, lực đạo cũng không thể đùa được đâu. Một đòn đánh tới, Lâm Tú nhanh chóng né đi. Anh ngạc nhiên nhìn người trước mặt mà hét lên.
"Nè! Cô có phải phụ nữ không vậy? Mới nói mấy câu đã động tay động chân rồi."
"Là anh gây sự với tôi trước, đừng trách tôi."
Lâm Tú bật cười, ánh mắt thích thú nhìn cô. Cũng thú vị lắm, lâu rồi anh không được đánh đấm, thôi thì cứ tiếp cô vài chiêu là được. Dù sao thì...Anh cũng từng đạt giải vô địch Taekwondo cấp thành phố kia mà. Nhưng nể mặt cô là phụ nữ, anh nhường cô bảy phần cũng không sao.
"Được! Qua đây..."
Sau lời thách thức đó, hai người lao vào đấm đá. Lâm Tú chỉ nhếch môi cười,. rất nhẹ nhàng đều tránh được những đòn tấn công của Mộ Di.
Một lát sau, cô đã bị anh vật ngã xuống trong sự tức giận và không cam tâm. Lâm Tú giữ chặt hai cổ tay cô giữ lên đỉnh đầu, gương mặt tuấn tú cúi xuống nhìn vào ánh mắt của cô gái.
"Thế nào? Còn muốn đánh tiếp không?"
"Cút!"
"Xùy! Hung dữ."