Bữa cơm chiều do chính tay anh nấu khiến Ninh Ninh ăn vào cảm thấy toàn là sự ngọt ngào. Được ăn cơm do chính tay người mình yêu nấu thì làm sao mà không ngọt ngào cho được. Suốt cả bữa cơm cô cứ tủm tỉm cười, Hàn Vũ nhìn thấy cô như thế trong lòng cũng thấy vui vẻ lây.
Ăn xong bữa cơm chiều, anh lại mở máy tính ra làm việc. Ninh Ninh ngồi bên cạnh thì nhàm chán lướt điện thoại xem phim. Chốc chốc, cô lại len lén nhìn sang anh. Cứ tưởng như vậy thì sẽ không bị phát hiện, nhưng câu nói tiếp theo của anh khiến cô ngượng đến đỏ mặt.
"Thích nhìn tôi đến vậy sao?"
"Hứ! Ai nhìn anh?"
"Muốn nhìn thì cứ nhìn, cần gì phải lén lút như vậy?"
"Còn lâu mới thèm nhìn anh."
"Cứng miệng."
Trên môi anh nở nụ cười, Ninh Ninh nhìn anh như thế cũng bật cười theo. Lúc cô cười lại để lộ ra chiếc răng khểnh vô cùng đáng yêu. Cứ nghĩ anh không yêu cô, cô gả cho anh rồi thì bị lạnh nhạt. Vậy mà bây giờ, hai người lại có thể sống hòa hợp đến như thế, chắc đây là ý trời.
"Pha giúp tôi ly cà phê."
"Không được! Cà phê có hại sức khỏe. Tôi pha cho anh ly cam ép, uống vào sẽ đẹp da."
Chẳng cần biết mình nói đúng hay sai, Ninh Ninh cứ thế mà hí hửng chạy vào phòng bếp. Hàn Vũ nhìn theo bóng lưng cô, trong đôi mắt lại hiện lên hình ảnh của ai đó. Anh nhớ cô gái đó...Phi Yến. Mỗi khi anh làm việc, Phi Yến đều sẽ pha cho anh tách cà phê để tỉnh táo. Còn bây giờ...
Bỏ đi!
Nếu đã nói quên thì đừng nhớ tới làm gì nữa. Có những thói quen, thay đổi rồi cũng không hẳn là không tốt.
Ninh Ninh đặt ly nước cam xuống bàn, lại đưa tay lên che miệng mà ngáp ngắn ngáp dài. Hàn Vũ nhìn đồng hồ, cũng đã hơn tám giờ tối, có lẽ Ninh Ninh cũng buồn ngủ rồi. Nâng mí mắt lên nhìn cô, anh chỉ nhẹ nhàng bảo.
"Trễ rồi! Em đi ngủ trước đi."
"Ưm...Vậy tôi đi ngủ trước. Anh đừng thức khuya quá đó."
"Ừm."
Bóng dáng nhỏ bé đi lên tầng, khuất khỏi tầm mắt của anh. Hàn Vũ lại cúi xuống tiếp tục làm việc. Điện thoại vang lên tiếng báo tin nhắn, anh xoa xoa mi tâm rồi cầm điện thoại lên xem. Dòng tin nhắn hiển thị trên màn hình khiến trái tim vốn tĩnh lặng lại bất chợt nổi sóng.
[Tuần sau em sẽ về nước! Anh đón em được không?]
Rơi vào vòng trầm tư của riêng mình, anh nhắm mắt thở dài rồi đặt điện thoại xuống. Nỗi đau tưởng chừng như đã ngủ quên lại vì một dòng tin nhắn mà bị phơi bày. Anh phải làm sao đây?
Bước chân nhẹ nhàng của Ninh Ninh từ trên tầng đi xuống. Hàn Vũ nhìn cô một cách khó hiểu, chẳng phải là nói đi ngủ sao, tại sao lại xuống đây nữa vậy?
Ninh Ninh đi vào trong bếp uống một ngụm nước lạnh rồi trở ra. Cô lê đôi chân đi về phía anh rồi ngồi xuống ngay đó. Hàn Vũ ngưng công việc nhìn cô.
"Sao lại không ngủ?"
"Ngủ không được!"
"Sao vậy? Không khoẻ chỗ nào sao?"
"Không có!"
"Vậy tại sao không ngủ?"
"Tôi..."
Ninh Ninh không biết phải trả lời thế nào. Cô nhìn anh rồi thở dài rồi lại nhìn rồi lại thở dài. Cuối cùng vẫn là không thể nói.
"Anh cứ làm việc của anh đi, tôi nằm ở đây một lúc."
"Không được! Em đi lên phòng ngủ đi."
"Tôi không ngủ được."
"Tại sao?"
Hàn Vũ khó hiểu nhìn cô, hôm nay cô cứ là lạ thế nào vậy? Mọi ngày đâu có như vậy, chỉ cần tới giờ ngủ thì sẽ liền ngoan ngoãn nằm cạnh anh mà ngủ...
Khoan đã!
Hình như là anh mới phát hiện ra một vấn đề. Hôm nay, anh không lên ngủ cùng cô! Không lẽ là...
"Không có tôi nên không ngủ được sao?"
Ninh Ninh đưa mắt nhìn anh, rồi lại thở dài. Thôi thì có sao nói vậy đi, chứ giấu làm gì cho mệt lòng.
"Ừ thì...Thì không có anh tôi ngủ không được..."
"Hả?"
"Quen hơi!"
"Cái gì?"
"Anh không nghe người ta nói sao? Lia thia quen chậu vợ chồng quen hơi."
"Thật vậy sao?"
"Thì tôi nói thật mà."
Hàn Vũ nhìn cô, cái nhìn vô cùng kì lạ khiến Ninh Ninh cảm thấy xấu hổ. Cô trừng mắt lườm anh một cái rồi vẫn là không thể làm gì hơn. Quả thật là không có anh thì không ngủ được. Cô chỉ nói sự thật thôi mà, hơn nữa hai người là vợ chồng danh chính ngôn thuận, có đăng ký kết hôn đàng hoàng thì có gì mà phải ngại chứ.
Gấp chiếc máy tính lại, anh nhẹ giọng bảo cô.
"Đi ngủ thôi."
"Anh xong việc rồi à?"
"Chưa!"
"Vậy thì làm đi!"
"Mai làm cũng được. Đi ngủ thôi!"
"Ù..."
Vẫn là Hứa Hàn Vũ anh mềm lòng đi. Anh không nỡ để người phụ nữ này phải nằm ở ghế sofa, lại càng không nỡ nhìn cô mất ngủ. Thôi thì cứ đi ngủ thôi, đợi khi cô ngủ rồi anh lại làm tiếp cũng không sao.
Bầu trời đêm tĩnh lặng, hai người cùng nằm trên chiếc giường êm ái. Như một thói quen, Ninh Ninh lại gối đầu lên tay anh rồi nhắm mắt. Chỉ một lúc sau, Hàn Vũ đã nghe được tiếng hít thở đều đều của cô. Anh đưa mắt nhìn sang, gương mặt cô xinh đẹp như một thiên thần đang say ngủ. Bàn tay to lớn áp lên má cô mà xoa nhẹ, anh bỗng cảm thấy cuộc đời mình lại vì sự xuất hiện của cô mà hoàn toàn bị đảo lộn.
Cô vô tư, trong sáng, không có toan tính gì khác. Cô ở bên cạnh anh, ngoan ngoãn nghe lời như một đứa trẻ. Cuộc sống bình dị như thế thật sự là quá đủ rồi. Anh chỉ mong sao có thể cùng cô bình bình an an mà đi hết quãng đời còn lại.
Đặt lên mái tóc cô một nụ hôn, đôi môi mỏng của anh lại khẽ mỉm cười, trong lòng cũng dâng lên một cảm giác ngọt ngào đến lạ. Chiếc điện thoại bên cạnh lại đột nhiên rung lên, anh với tay cầm lấy rồi ngây người nhìn dãy số gọi đến sau đó liền ấn nút tắt. Cẩn thận để Ninh Ninh ngủ trên gối, anh đi xuống giường rồi mở cửa ra ngoài ban công. Dãy số khi nãy lại một lần nữa gọi đến. Hàn Vũ nhấn nút nghe, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói quen thuộc.
"Hàn Vũ..."
"Ừm! Sao lại gọi vào giờ này?"
"Hàn Vũ! Em...Em li hôn rồi. Tuần sau em sẽ về nước."
"Ừ! Vậy sao?"
"Hàn Vũ! Anh...đón em được không?"
Không có câu trả lời. Hàn Vũ quay đầu Ninh Ninh đang say ngủ trên giường. Anh đã hứa sẽ học cách yêu cô ấy. Anh đã nói sẽ quên đi cô gái đó. Anh không thể tổn thương vợ của mình...Ừ thì...nói được nhưng sao lại khó làm quá.
"Anh sao vậy?"
"Không có gì. Khi nào em về?"
"Thứ năm tuần sau."
"Được! Anh bảo Lâm Tú đón em."
"Sao anh..."
"Phi Yến! Anh có vợ rồi. Anh không muốn cô ấy phải suy nghĩ linh tinh."
"Anh..."
"Anh cúp đây! Cô ấy đang đợi..."
Điện thoại ngắt kết nối. Hàn Vũ lại cảm thấy nặng lòng. Tại sao khi anh đã bình yên, cô lại còn xuất hiện để làm gì nữa?
Bước chân đi về phía giường ngủ, anh nằm xuống rồi kéo cô ôm vào lòng mình. Chẳng hiểu sao khi nghe được nhịp tim của cô, anh lại thấy bình yên đến lạ. Cô gái này chính là vợ anh...
"Vợ à! Anh nhất định sẽ làm một người chồng tốt. Nhất định sẽ không để em đau lòng."
"Ừm..."
Chẳng biết cô có nghe được mấy câu anh nói không nữa. Chỉ biết là cô cứ dụi đầu vào lòng anh, cánh tay vòng qua ôm lấy bờ eo rắn chắc kia mà ngủ một cách ngon lành.