Ôm cơn hận trong lòng, Cố Nhiễm Nhiễm không thể nuốt trôi, nhân cơ hội Lạc Hạo Đình đã rời khỏi nhà, cô ta điên loạn tìm kiếm Tô Uyển Ân, lòng loé lên suy nghĩ, nhất định phải trả mối nhục này.
“Lạc thiếu phu nhân trông thảm thương quá nhỉ?”
Thanh âm nhuốm đầy tà khí thẳng tiến bay vào tai Tô Uyển Ân, thành công thu hút cái nhìn của cô, tuy cô không biết sau khi mình rời đi khỏi phòng ăn đã xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn sự cau có và khẩn trương trên gương mặt Cố Nhiễm Nhiễm, cô có thể đoán chắc là mọi chuyện cũng chẳng hề tốt đẹp.
“Sao thế? Bị anh ta vứt bỏ rồi à?”
Nhếch mép môi đầy chế giễu, Tô Uyển Ân tỏ ý cười cợt đáp lại. Sự thực cũng không khiến cô quá bất ngờ, vì cô thừa hiểu con người Lạc Hạo Đình, anh không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc, khi cần thì vẩy tay liền có, khi không còn hứng thú tuyệt nhiên bị đẩy vào lãnh cung.
“Tô Uyển Ân, sẽ sớm thôi tôi sẽ là mợ chủ của cái nhà này.”
Ảo tưởng trong Cố Nhiễm Nhiễm hình như đã vượt xa quá mức.
Cô ta nghĩ Lạc Hạo Đình thực sự muốn nạp thê sao?
Đương nhiên là không, những gì anh làm hiển nhiên chỉ để phục vụ mục đích vũ nhục Tô Uyển Ân, so với những người phụ nữ bình thường khác ngoài xã hội, chi bằng anh ta chọn lấy bạn thân của cô.
Sự thật chứng minh rằng, bị bạn thân phản bội còn đau hơn gấp trăm nghìn lần so với người yêu.
Chỉ để lại cho Cố Nhiễm Nhiễm một nụ cười quái đản, rồi Tô Uyển Ân xoay lưng rời đi, một giây kế tiếp, từ cánh tay cô truyền tới lực kéo mạnh mẽ, dường như muốn bóp nát xương khớp của cô.
“Tôi đã cho cô đi rồi sao? Ban nãy Hạo Đình nói hôm cô là người hầu của tôi, vì thế cô phải nghe theo mệnh lệnh tôi.”
Ánh mắt Cố Nhiễm Nhiễm chứa đựng sự giận dữ, sắc mặt cô ta xám xịt xuống như bầu trời sắp chuyển giông, trong đầu cô ta hiện lên suy nghĩ ghê rợn, nhằm hành hạ Tô Uyển Ân để xả cơn giận.
“Cô nghĩ mình là ai?”
Tô Uyển Ân hung hăng hất văng bàn tay Cố Nhiễm Nhiễm ra, ánh mắt cô chắc nịch như muốn ghim chặt thân ảnh người phụ nữ kiêu căng trước mặt, khoé môi loé lên nụ cười gian manh.
Trước giờ cô hiền hoà nhưng không có nghĩa là nhu nhược, cô ta đã phản bội cô, leo lên giường với chồng cô, giờ đây còn muốn cô phải phục vụ sao?
Cô ta cũng không thử nhìn lại xem mình là ai?
Dù là danh phận, địa vị hay bất cứ thứ gì, thì Tô Uyển Ân mới là chính thất, còn Cố Nhiễm Nhiễm cũng chỉ là nhân tình không có chỗ đứng trong hậu cung, cô ta lấy tư cách gì mà đấu lại cô.
“Đương nhiên là bà chủ tương lai ở Lạc gia.”
Lời của Cố Nhiễm Nhiễm khiến Tô Uyển Ân cười sặc sụa, cô không nghĩ là cô ta lại mang nỗi ảo tưởng lớn tới như thế, đáng lẽ ngay từ khi bắt đầu cuộc chơi này, cô ta phải hiểu mình chỉ là một vật phẩm trong tay anh, chỉ khi cần mới được triệu tập, còn khi hết date liền bị đánh bay một cách không thương tiếc.
“Cô nghĩ mình có thể sao? Nếu như anh ta muốn cưới cô thì sao còn rước tôi lên làm Lạc thiếu phu nhân. Cố Nhiễm Nhiễm, loại người như cô mãi mãi chỉ đáng nằm ở dưới đàn ông một cách lén lút mà thôi!”
Trong đáy mắt sâu không thấy đáy của Tô Uyển Ân loé lên tia khinh bỉ, tắt vội nụ cười trên môi, lấy lại sự điềm tĩnh. Cô chỉ sợ khi đứng trước ác ma Lạc Hạo Đình, còn Cố Nhiễm Nhiễm, cô ta chỉ đáng thuộc hạng côn trùng, không cần phải để tâm quá nhiều.
“Cô…”
Cố Nhiễm Nhiễm hung hăng vung tay định tát liền bị cô cản lại, lực siết bàn tay cô mạnh mẽ, khiến xương khớp cô ta kêu lên ăng ắc, trên gương mặt xám xịt của cô ta chợt phớt hồng, dường như sự bất lực đang bủa vây lấy thần trí cô ta, trong ánh mắt hung ác loé lên đuốc lửa, như muốn lập tức thiêu chết cô.
“Tôi không muốn đánh trả vì sợ bẩn tay mình.”
Thanh âm mang theo tia khảng khái, một giây kế tiếp, Tô Uyển Ân thô bạo hất văng cánh tay Cố Nhiễm Nhiễm ra xa, khiến cô ta trở tay không kịp, cả người lùi về sau mấy bước.
“Đứng lại!” Một chất giọng nam tính quen thuộc vang lên, thành công níu bước chân Tô Uyển Ân lại.
“Anh Hạo Đình, anh về thật đúng lúc, cô ta lại dám bắt nạt em, đúng là không xem anh ra gì mà.”
Điệu bộ nũng nĩu chua ngoa của Cố Nhiễm Nhiễm thật phát tởm, còn điều gì mà cô ta không làm được, ngay cả việc đổi trắng thay đen còn thuần thục vậy cơ mà.
Tô Uyển Ân lững thững xoay đầu, âm trầm nhìn gương mặt cao lãnh của Lạc Hạo Đình, hi vọng anh sẽ không tới mức tuyệt tình mà sỉ vả vợ trước mặt nhân tình.
“Ban nãy chẳng phải tôi đã nói hôm nay cô là giúp việc của cô ấy rồi sao? Bất luận cô ấy muốn gì cô cũng phải làm theo.”
Lời anh như tản băng giá lạnh đè nặng lên trái tim cô, tựa hồ như có gai nhọn đâm vào lòng, cô nhếch lên nụ cười tuyệt vọng.
Rốt cuộc người đàn ông đó vẫn vũ nhục cô không chút lưu tình!
“Anh Hạo Đình, anh thật tốt.”
Trái ngược với vẻ mặt âm u của Tô Uyển Ân, Cố Nhiễm Nhiễm lại giương giương tự đắc, ánh mắt đầy khiêu khích cô ta nhìn thẳng vào đáy mắt vô hồn của cô, như muốn cào cấu nốt chút linh khí mỏng manh còn sót lại trong cô.
Cuối cùng, trên mặt Tô Uyển Ân hiện vẻ tươi cười, nguyện ý chấp nhận, điều đó khiến Lạc Hạo Đình cảm thấy hụt hẫng, vì sao cô lại chấp nhận dễ dàng như thế?
Đáng lẽ ra cô phải vùng vằng, nhảy cuỗng lên mới phải?
“Tô Uyển Ân tôi cảm thấy chân mình hơi bẩn, cô có thể giúp tôi rửa không?”
Cố Nhiễm Nhiễm xoay người ngồi xuống ghế, dáng vẻ ung dung tự tại, mép môi nhếch lên nụ cười tà ác.
Tô Uyển Ân thì khác, thân thể cô bất động, như người bị hồn xiêu phách lạc, cô cứ ngỡ là cảm xúc của bản thân đã chai sạn, nhưng thực ra không phải, cô vẫn biết đau, biết buồn.
Tại sao?
Tại sao anh cứ phải tuyệt tình tới thế?
Tại sao anh không bao giờ nói cho cô biết lí do gì khiến anh thấu hận cô?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!