Trên mặt đường rộng thênh thang, người qua kẻ lại tấp nập, Tô Uyển Ân đơn độc lẻ bước, thi thoảng lại thở dài, có đôi lúc lại ngước ánh mắt đìu hiu lên nhìn ngọn đèn đường lờ mờ, chững lại mấy giây, lòng loé lên tia bất lực.
Bên tai cô văng vẳng lại những lời Lạc Hạo Đình nói trong trò chơi tối nay.
Đàn ông là thế!
Luôn miệng nói còn thương, nhưng thực chất đã dự trữ sẵn lốp dự phòng.
Ban chiều còn tỏ ra ân cần đối với cô, tối đến lại biểu đạt tâm tình với người phụ nữ khác. Sợ cô không nhận ra sao? Bây giờ trên dưới Lạc Thị đều đồn đại mối quan hệ giữa anh và giám đốc Trương, không có lửa thì làm sao có khói.
Cong khoé môi cười nhạt, Tô Uyển Ân nâng tay, giữ chặt lấy then cài cửa, hít thở sâu, mở cửa.
“Bất ngờ chưa?”
Oang lên một tiếng, từ trong ống pháo đỏ, bắn ra những mảnh giấy đủ sắc màu bay bay trong không trung, đọng lại một vài mảnh trên mái tóc cô, rũ xuống vai, rồi rơi xuống sàn.
Tôn Nguyệt Di tắt vội nụ cười, gương mặt sắc sảo cứng đờ hẳn, đôi mày cau lại dính chặt lấy nhau, lo âu bước tới gần Tô Uyển Ân. “Cậu làm sao thế? Không bất ngờ à…”
“Bất ngờ… rất bất ngờ. Chỉ là ngày hôm nay có quá nhiều thứ bất ngờ rồi, không nhận nổi bất ngờ của cậu nữa.”
Đôi mắt Tô Uyển Ân trống rỗng vô hồn, ẩn duật sự bi thương, thanh âm càng nói càng nhỏ. Lững thững đi về phía ghế sô pha, tiện tay vứt túi xách sang một bên, cô nhún người ngồi bệt xuống, đầu dựa sát vào ghế tựa, từ đầu đến cuối vẫn chưng ra bộ mặt xưng xỉa đầy bất mãn.
“Sao mới ngày đầu đi làm mà đã chán nản tới mức này?” Tôn Nguyệt Di bất lực lắc đầu, tiến tới ngồi xuống cạnh Tô Uyển Ân.
“Đây nào phải đi làm, đi tù mới đúng.” Sắc mặt Tô Uyển Ân xám xịt hẳn, ngẩng đầu nhìn lên trần nhà, khẽ buông tiếng thở dài đằng đẵng. Đôi con ngươi đen láy chợt loé qua tia đỏ, giống như màu máu, lại có chút âm lãnh của gió trời mùa đông. “Tớ bị điều vào đội thiết kế quảng cáo độc quyền cho Lạc Thị, cũng đã chuyển nơi làm việc tới đó luôn rồi.”
“Cái gì?” Tôn Nguyệt Di nhảy dựng lên, trời đất ạ, đây là kịch bản kiểu gì thế này? Cô ấy và Lục Cảnh Viêm tốn không ít công sức mới đưa được Tô Uyển Ân ra khỏi nghịch cảnh ly hôn, giờ đây cô lại một lần nữa bị đẩy vào hang cọp, có bất công không cơ chứ! “Hay là cậu nghỉ việc đi.”
“Không kịp nữa rồi. Tớ đã kí tên vào hợp đồng lao động, nếu chủ động xin nghỉ việc sẽ phải bồi thường mấy chục triệu, tớ đào đâu ra tiền.” Đôi mắt Tô Uyển Ân đảo qua đảo lại, bao nhiêu linh khí đều tan biến, chỉ còn sót lại sự chán chường và khổ sở, đang bóp nát linh hồn cô.
Nghĩ kĩ lại mới thấy, phong cách làm việc này rất giống một người, là Lạc Hạo Đình.
Có khi nào anh thông đồng với chủ tịch J&T gài bẫy cô không nhỉ?
Nghi vấn cũng chỉ dừng lại ở mức độ nghi vấn, câu trả lời là một thứ gì đó xa xôi, Tô Uyển Ân cong môi một cái, biểu tình chán nản nhìn Tôn Nguyệt Di, một giây sau, thân thể cô như thiêu thân lao tới, dựa đầu vào trong lồng ngực Nguyệt Di. “Không biết đến bao giờ tớ mới có được hai chữ “bình yên” đúng nghĩa nữa.”
Bầu không khí yên ắng chưa bao lâu, chuông di động của Tô Uyển Ân bỗng reo lên từng hồi, cô bực dọc ngồi thẳng người dậy, lục tìm điện thoại, chỉ hận không thể lập tức đập tan đi thứ âm thanh chết tiệt kia. Giờ này cô hoàn toàn không có tâm trạng nhận điện thoại, bất kể người ấy là ai.
“Alo…” Thanh âm nặng trĩu, như mang trong mình cả bầu trời đạn dược, có thể phóng xạ qua đường truyền viễn thông, sát thương tới người gọi.
“Sao thế? Tâm tình hôm nay không tốt à?”
Lục Cảnh Viêm nghiêm giọng hỏi, sắc âm thoảng qua chút lo âu. Vừa đi công tác một tuần quay về, điều đầu tiên mà anh nghĩ tới là muốn gặp Tô Uyển Ân, ấy vậy mà cô lại vô tình như thế, điều đó khiến lòng anh loé lên tia đau đớn.
“Không có. Chỉ là em hơi mệt thôi! Anh gọi có việc gì không, nếu không có gì quan trọng thì em tắt máy nhé!”
Trong đầu Tô Uyển Ân tại giờ phút này hoàn toàn không có vị trí cho Lục Cảnh Viêm. Một mớ hỗn độn về Lạc Hạo Đình cùng những bóng hồng vây quanh anh, bao lời nói đầy ẩn ý của anh, khiến cô không thể không suy nghĩ, mà càng suy nghĩ lại càng ưu tư, cảm giác ngổn ngang không thể nào tránh khỏi.
“Anh đang đứng ở trước cửa nhà em, xuống gặp anh một lát, có được không?”
Lục Cảnh Viêm thấp giọng nói, anh hi vọng là cô sẽ gật đầu, chỉ cần nhìn thấy cô, dù chỉ trong một tích tắc ngắn ngủi, cũng đủ rồi.
Đơn phương vốn là như thế, dù rất thích, rất muốn bày tỏ, nhưng bản thân lại không cho phép. Vì anh sợ một mai sẽ không còn là bạn mà là người dưng.
Anh hiểu rằng, khi cô không thể nhìn thấy tim anh, thì cho dù tình yêu của anh có lớn tới nhường nào, vẫn chỉ là một số không tròn trĩnh. Có đôi khi anh nhớ cô như muốn phát điên, nhưng đổi lại anh chỉ nhận được câu trả lời hời hợt từ cô, một người vĩnh viễn không bao giờ ngoái đầu lại nhìn anh, dù chỉ một lần.
“Chờ một lát, em xuống ngay.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!