Edit: An TĩnhPhòng tân hôn là một căn hộ nhỏ hai tầng mà Triệu Triết Vũ đã mua hồi đầu năm, căn hộ nằm cách trung tâm thành phố một dòng sông, một tiểu khu yên tĩnh ven hồ.
“Vốn định sẽ cho thuê, trang hoàng cũng được nửa năm rồi, không có mùi fomandehit của sơn đâu. Chỉ là hơi xấu chút… Có lẽ em sẽ không thích.”
Triệu Triết Vũ mở cửa nhà, Lâm Hoàn đã hiểu. Lại là một căn hộ hai tầng phiên bản Triệu Triết Vũ thiếu sức sống, và một màu đen trắng vô cùng đơn giản và tối tăm. Vào nhà nhìn kĩ, mới phát hiện anh đã đến đây để trang trí lại vì cô.
Trong màu sắc trang trí lạnh lẽo nặng nề là một ít đồ vật có màu sáng tươi đẹp mắt, gối ôm, khăn trải bàn, cây xanh, trên bàn ăn còn bày bình cắm hoa tươi, không gian trở nên hài hòa và đáng yêu hơn hẳn.
Triệu Triết Vũ ôm eo cô, “Đi thôi, lên lầu xem thử nhé.”
Cầu thang xoắn tròn uyển chuyển dẫn lên tầng hai, Lâm Hoàn cúi đầu nhìn những hạt gồ ghề trên từng bậc thang, “…. Đây là gì vậy?”
“Sàn chống trượt. Chỗ này hơi lớn, có tầng lầu cũng không tốt. Chạy lên chạy xuống, anh sợ em ngã.”
“Em cũng có phải con nít đâu chứ.” Lâm Hoàn phồng má, nhưng trong lòng lại cảm thấy ấm áp.
Lầu hai là các phòng, phòng ngủ chính, trong cùng của lầu là thư phòng. Lúc Lâm Hoàn nhìn thấy chiếc giường lớn của hai người trong phòng ngủ chính, tim cô đã âm thầm đập rộn cả lên.
Đi vào trong, cô mới phát hiện Triệu Triết Vũ đã thay đổi rất nhiều chi tiết nhỏ vì cô.
Chiếc bàn đặt bên cửa sổ lộng gió bay kia, còn để lại lỗ tròn của dây diện, thiết kế vốn là bàn đọc sách. Bây giờ trên tường treo một tấm gương lớn, thậm chí còn có chức năng bật đèn sáng, trở thành bàn trang điểm của cô. Phía trên cũng giống bàn ăn, bày một bình hoa tinh xảo, trong bình cắm những cành hoa cát cánh màu hồng. Phòng tắm trong phòng ngủ chính, trên sàn nhà cũng phủ kín loại lót sàn chống trượt, thậm chí bên tay vịn bồn tắm để phòng ngừa cô bị ngã…. Cô rất muốn nói những tấm này không phải để người lớn tuổi dùng sao? Nhưng nghĩ đến việc Triệu Triết Vũ đã mua hoa cho cô, dáng vẻ anh khi mua đồ trang trí, nghĩ đến chuyện anh sửa đổi rất nhiều thứ ở đây trong mấy ngày ngắn ngủi, bắt đầu lại có bong bóng màu hồng ngọt ngào bay ra.
Phòng ngủ thứ hai trống trãi không để đồ dùng, “Anh muốn dùng phòng này, để dành cho…. Khụ khụ, cho cục cưng. Đồ dùng trong nhà trước kia đều dọn đi, em muốn mua đồ dùng sơ sinh gì đó, có thể để vào đây. Anh sợ nếu quét vôi mới…. Sẽ không tốt cho em và cục cưng, tạm thời chỉ có thể để tường xám nguyên gốc thôi.”
Lâm Hoàn nhịn cười, nhìn anh lắp bắp nói mấy câu này.
Anh còn rất lúng túng khi nói hai chữ “cục cưng, vô cùng lạnh nhạt với việc sắp chào đón một đứa trẻ.
Cô cũng vậy thôi.
Một người đàn ông chăm sóc một người phụ nữ, có thể là không cam lòng, có thể là ham muốn điều mới, cũng có thể là một điểm dừng cho cuộc thúc ngựa lao nhanh kế tiếp. Nhưng nghiêm túc muốn thai nghén một sinh mạng cùng cô lại có ý nghĩa khác. Lâm Hoàn đột nhiên nhận ra điều này, trong lòng được hâm nóng lên. Cô vốn tưởng rằng đây chỉ là sự trách nhiệm mà gia đình quân nhân chính thống đã giáo dục Triệu Triết Vũ, nhưng từ ngày anh nói yêu cô ở Triệu gia, đến ngày hôm nay khi cô tận mắt nhìn thấy tất cả sự quan tâm của anh, dường như tất cả bắt đầu có sự khác biệt.
“Cảm ơn anh.”
Có lẽ hôn nhân chính là như vậy chăng?
Là chiếc váy đầm treo bên cạnh chiếc áo sơ mi trắng trong tủ quần áo, là chiếc bàn chải đánh răng màu hồng phấn bên cạnh chiếc bàn chải xanh trong nhà vệ sinh, là hai chiếc bát trên bàn, cũng là cánh tay ôm ngang eo cô lúc ngủ…
Cô vẫn cho rằng việc sống cùng người khác cả đời là một điều khó có thể tưởng tượng được. Nhưng lúc nhận lấy cốc nước ấm anh đưa đến, cô đột nhiên cảm thấy, dường như cuộc sống hôn nhân với Triệu Triết Vũ cũng không tệ chút nào.
“Khá hơn chút nào không em?” Triệu Triết Vũ đau lòng vuốt tóc cô, còn Lâm Hoàn chỉ có thể ôm gối ôm, uể oải ngồi co ro trên ghế sofa.
Sau tuần thứ bảy, cơn nôn nghén của cô bắt đầu tăng lên. Vốn chỉ xảy ra lúc thức dậy vào sáng sớm, khi nhìn thấy thức ăn dầu mỡ, sau dường như chuyển thành tất cả thức ăn cũng tránh không kịp. Triệu Triết Vũ nhìn dáng vẻ cô ôm bồn cầu nôn đến mức nước mắt lưng tròng cũng sốt ruột trong lòng, hỏi bác sĩ hay mẹ đều nói việc này là bình thường, không cách nào tránh được, chỉ có thể chịu đựng. Anh ngoại trừ đứng kế bên tiếp nước vỗ lưng, cũng không thể làm gì khác.
“Đều do anh hết!” Cô ném gối ôm vào người anh, “Đều là chuyện tốt anh làm cả đấy.”
Anh vừa cười khổ vừa đón lấy cái gối, “Ừ, đều là do anh sai.”
Lâm Hoàn lườm anh một cái, lại nghĩ đến dáng vẻ anh vẫn luôn trông nom bên cạnh cô, ngọn lửa phiền não trong lòng cũng bị dập tắt.
“Vẫn không thoải mái hơn sao?…. Ăn thêm một ít nữa nhé, đừng để đói bụng.”
Cô đứng dậy, anh lập tức đi đến đỡ, còn kê một chiếc gối sau lưng để giúp cô ngồi dậy.
“Đem món rau kia đến đây đi…. Em ăn một ít.” Những thứ khác, cô thật sự ăn không được.
Ngay cả rau xanh cũng là luộc nước, thả thêm chút muối, không cho thêm những thứ khác. Cho dù là như vậy, cô cũng chỉ miễn cưỡng ăn mấy cọng, trong dạ dày lại bắt đầu trào nước chua, vội vàng nhíu mày lắc đầu, khoát tay bảo không ăn nữa.
“Con là thần tiên chuyển thế à? Mẹ ăn không nổi nữa, chẳng lẽ con không đói sao?” Lâm Hoàn đói bụng, vừa tủi thân vừa phiền não, bắt đầu nổi giận với phần bụng vẫn còn bằng phẳng.
“Đứa trẻ ngay cả lỗ tai còn chưa mọc ra, sao nghe thấy được.”
“Sinh em bé là phiền phức nhất! Còn là một chiếc bánh trôi gây ra nhiều phiền toái như vậy, sinh ra chắc chắn cũng không đáng yêu! Đúng là đáng ghét!” Lâm Hoàn càng nói càng hăng, Triệu Triết Vũ nghe thế cũng chỉ biết dở khóc dở cười, “Nào có ai nói con mình như vậy chứ?”
“Dù sao nó cũng không có lỗ tai không nghe được.” Lâm Hoàn bỉu môi, tức tối dựa người trở lại vào ghế sofa.
Triệu Triết Vũ nghẹn họng không còn gì có thể nói được, bất đắc dĩ cầm tay cô, “Được rồi, em nghỉ ngơi một lúc đi, anh đi dọn bàn ăn đã.”
Cô gật đầu một cái, nhẹ nhàng nhắm đôi mắt đầy mệt mỏi lại.
Nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, cảm giác khó chịu đã vơi bớt đi. Cô mở mắt ra, trông thấy bóng lưng của anh đang đứng trong phòng bếp dọn dẹp bát đĩa bẩn.
Ngoại trừ anh, có lẽ cô sẽ không gặp được người thứ hai đối xử với cô tốt hơn thế này nữa? Có lẽ cuộc hôn nhân này là ngoài ý muốn, nhưng thân là một người chồng, anh thật sự đã làm rất hoàn hảo.
Lâm Hoàn ngẩn ngơ nhìn chằm chằm chiếc nhẫn trên tay.
“Mệt không? Có muốn lên lầu ngủ một lúc không em?” Dọn dẹp xong, anh trở lại bên cạnh cô để chăm sóc. Gần đây cô không ăn uống được gì, tinh thần cũng trở nên không tốt, một ngày có thể ngủ được mấy giấc thượng hạng.
“Anh không cần đi làm à?”
Mấy ngày nay, cô bị giày vò, mỗi ngày anh đều ở nhà trông nom. Bưng trà đưa nước, thậm chí là nấu cơm, gọt trái cây, cũng ăn những thứ canh nước không thịt nhạt nhẽo kia. Cô đau khổ trong lòng, cũng cảm thấy áy náy.
“Anh là sếp, ai dám nói anh.”
Anh nói rất thờ ơ, nhưng Lâm Hoàn nhìn thấy được quầng thâm đen dưới mắt anh. Ban ngày anh đều ở nhà bận tâm lo nghĩ việc ốm nghén của cô, thay đổi cách nấu ăn khác hy vọng cô sẽ ăn nhiều hơn chút. Buổi tối cô tham ngủ, luôn bị anh cưỡng chế ôm lên giường, vốn muốn chờ anh trở về phòng, nhưng không chống đỡ được mấy phút đã ngủ trước. Còn anh vẫn ở thư phòng xử lí công việc không biết đến mấy giờ sáng.
Cô suy nghĩ như vậy, đột nhiên bắt đầu rơi nước mắt lã chã. Triệu Triết Vũ nhất thời luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng cầm khăn giấy đến, “Làm sao vậy, em không thoải mái chỗ nào à?”
Lâm Hoàn thút thít cầm khăn giấy lau, càng lau thì nước mắt càng rơi nhiều hơn. Thật sự quá đáng ghét, phụ nữ có thai đều yếu đuối như vậy sao? Cô cảm thấy dáng vẻ mình khóc lóc ngu ngốc này thật sự rất vô dụng, nhưng trong lòng cứ như bị cái gì đó đâm vào huyệt đạo và trở nên bủn rủn, cảm xúc như một cơn sóng đánh tới nhấn chìm cô, khiến cô không khống chế được, muốn khóc to.
“Em, em đau lòng anh…. Hu hu…”
Triệu Triết Vũ ngơ ngác một hồi, sau đó vừa cảm thấy buồn cười vừa hôn cô. Anh biết cảm xúc của phụ nữ có thai thất thường là có ý gì rồi, mấy phút trước vẫn còn tức giận mắng cục cưng vẫn còn là một phôi thai của mình, vào lúc này lại khóc lóc vì một chút chuyện nhỏ này.
Nhưng quả thật dáng vẻ rơi nước mắt nói đau lòng anh của cô lại rất đáng yêu, anh đưa tay ôm cô ngồi lên đùi mình và hôn một cái lên trán cô.
“Có gì đâu mà khóc chứ. Anh không đi làm, chỉ ở nhà nghỉ ngơi không phải rất tốt sao?”
“Anh, anh, ngày mai không cho anh ở nhà nữa, đến công ty làm việc đi.”
“Vậy không được. Công ty không có chuyện quan trọng gì. Trái lại thì em….” Anh cúi đầu nhìn, thấy cô đã tựa đầu lên vai mình ngủ say.
Đáng tiếc chu công đã kéo cô đi, không thể nhìn thấy ánh mắt dịu dáng đến mức có thể khiến người ta chết ngay của Triệu Triết Vũ.
“Em mới là quan trọng nhất.”
__
Lời tác giả: Lão Triệu ăn chay quá lâu rồi ha…. Chương sau cho chút thịt vụn để đỡ thèm nhé!
**
Hết chương 13